Công việc đầu tiên Hướng Dương Viễn làm khi đến đồn là thay cảnh phục rồi cùng với Lục Tây đến khu dân cư để điều tra tạm trú tạm vắng.
“Dương Viễn à, hôm qua không ngủ ngon hả? Sao thấy sau khi hưởng kỳ nghỉ xong thì vành mắt chỉ toàn quầng thâm thế?” Lạc thú lớn nhất của Lục Tây chính là quan sát sắc mặt người khác, từ đồng sự trong đồn đến bà chủ quán tạp hóa ven đường, dù cho gió thổi cỏ lay cũng thoát không nổi ánh mắt bát quái của cậu.
Hướng Dương Viễn nghe cậu nói vậy, không tự chủ được nhớ đến hành động ngu xuẩn hôm qua với trận ‘ác chiến’ sáng nay, mặt lúc trắng lúc xanh rồi chuyển qua đỏ, cực pro.
“Dương Viễn?”
Hướng Dương Viễn hồi thần, coi như không có chuyện gì, hắng giọng một cái rồi nói: “Ở nhà quen ngủ thẳng cẳng rồi, đồng hồ sinh học còn chưa điều chỉnh lại thôi, cũng không có chuyện gì lớn.”
“Ờ…” Lục Tây thoạt nhìn không tin chút nào: “Tôi còn tưởng vì Hùng đại ca đi nên cậu không ngủ nổi cơ đó.”
Hướng Dương Viễn bị sặc nước bọt, ho tối trời tối đất.
Biểu cảm của Lục Tây biến thành u sầu: “Có phải cậu không thích tôi là cộng sự của cậu không?”
“Không, khụ khụ khụ. Không phải đâu, khụ khụ…”
“Haiz.” Lục Tây thở dài, tự nhiên thấy phiền muộn: “Tôi cũng biết bản thân mình không thể sánh được với Hùng đại ca…”
“Lục Tây! Khụ khụ…” Hướng Dương Viễn ho khan một tràng mãi mới thuận khí được, nghiêm túc nói: “Đừng có so với Hùng Hạo Nhiên. So mặt dày thì không ai là đối thủ của anh ta, không chỉ cậu thua đâu.”
“Nói cũng đúng…” Lục Tây ngẩn người, thần sắc đỡ hơn.
Hướng Dương Viễn cho cậu nụ cười động viên mà trong lòng đang nuốt ngược nước mắt vào. Nhưng ở những phương diện khác thì cậu cũng không thể bì được với anh ta. Ví như dùng súng… tôi sợ cậu chẳng may cho quả súng cướp cò lắm!
Khu dân cư hai người phải điều tra có một loạt nhà trọ lẫn với hộ gia đình, tính lưu động cực kỳ lớn, nhiều người không thích phối hợp làm điều tra tạm trú. Đây không phải là chuyện nhỏ.
Phiền nhất chính là mấy hộ dân ở đây có sở thích chuyện bé xé ra to, dù chỉ là trộm vặt hay trò đùa của trẻ con nên cũng đủ đển Hướng Dương Viễn đề phòng như đang đi trên băng mỏng. Chỉ sợ một ngày nào đó, khu dân cư của mình tòi ra một ông tội phạm nguy hiểm, lại còn là cá lọt lưới không bị cậu điều tra đến thì cậu sẽ không chịu được, dù chết vạn lần cũng không đủ để bù.
Thế nên, Hướng Dương Viễn cực chăm chỉ chạy đến chỗ này làm nhiệm vụ, chỉ cần thấy ai lạ lạ là tra tỉ mỉ.
“Tiểu Hướng lại đến à?” Ông chủ tiệm rượu thuốc đầu phố vừa nhìn thấy Hướng Dương Viễn đã híp mắt chào, lúc thấy Lục Tây thì ngạc nhiên hỏi: “Hớ, thế cái cậu Tiểu Hùng hay theo mông cậu không làm nữa hả?”
Hướng Dương Viễn lúng túng cười một cái, đáp: “Anh ta… thăng chức rồi. Đây là cộng sự mới của cháu. Ông cứ gọi là Lục Tây cũng được.”
Lục Tây hi hi ha ha chào ông chủ, đông một câu, tây một câu thêm vài câu chém gió liền thân.
Nhân lúc Lục Tây đang chém gió với ông chủ tiệm rượu thuốc thì Hướng Dương Viễn đi bộ vào một đại lý môi giới, nhìn kĩ mấy tờ quảng cáo gắn trên tường.
Người trực bên trong đại lý là một nhân viên tên Tiểu Lý, vừa thấy Hương Dương Viễn đã trưng bộ mặt đau khổ ra, nói: “Đồng chí Hướng à, lại đến điều tra bọn tôi sao?”
Hướng Dương Viễn liếc gã một cái: “Chẳng lẽ trong này có thứ gì không dám cho người khác thấy sao? Tôi chỉ vào xem một chút, sẽ không làm gì anh.”
“Nhưng người ta thấy chỗ bọn tôi hay có cảnh sát ra vào thì không dám tìm bọn tôi thuê nhà nữa đó.”
“Vậy mới tốt. Tôi đã giúp anh chặn một phần lớn tội phạm, anh cũng bớt phiền.”
“Vâng vâng vâng…” Tiểu Lý nhìn quanh, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: “Ây da. Cái anh cảnh sát cao to kia hôm nay không đi cùng anh sao?”
“Không. Có chuyện gì?”
“Thế là tốt. Đồng chí Hướng không biết tôi sợ anh ta thế nào đâu. Mỗi lần anh ta đến toàn tóm tôi hỏi đông hỏi tây làm tôi sợ muốn chết. Quá đáng sợ! Vẫn là đồng chí Hướng dễ tính hơn ha ha ha.” Tiểu Lý rót cho cậu cốc nước rồi đặt lên bàn.
“Ha ha…” Hướng Dương Viễn siết tay, trong lòng phẫn nộ… Ha ha ha cái lông ấy! Nói thế không phải ý là ông đây dễ lừa lắm hả!
“À mà, thế anh ta nghỉ hẳn hả?”
“ Không phải, anh ta bị điều đi.” Hướng Dương Viễn không muốn phí lời với gã nữa, gõ gõ tay lên bàn, học bộ dạng của Hùng Hạo Nhiên trước đây, nghiêm mặt nói: “Anh lấy ghi chép giao dịch ra đây cho tôi xem.”
“Hả, vâng vâng vâng. Dựa theo yêu cầu của bên các anh nên tôi ghi chép rất cẩn thận rồi.”
Hướng Dương Viễn lấy bộ đàm ra gọi Lục Tây vào, sau đó lật quyển sổ ghi chép ra.
Không ngoại dự đoán, chưa được bao lâu Lục Tây đã cười nói vui vẻ với Tiểu Lý rồi.
Hướng Dương Viễn nghe hai tên kia nói từ trời nam đến đất bắc mà nghĩ thầm, đều là cảnh sát khu vực mà Hùng Hạo không quản thì thôi, đã quản thì thủ đoạn cứng rắn ra cứng rắn, dứt khoát ra dứt khoát, nhất châm kiến huyết ( lời nói trúng trọng tâm), không giận mà uy. Lục Tây thì biết đường giả bộ thành một thằng em nghe lời, hiền lành, ăn nói khách sáo, đầu đường cuối chợ có chuyện lớn nhỏ gì cũng biết, không hề có áp lực.
… So sánh với hai người đó làm cậu thấy bản thân mình còn nhiều thiếu sót. Hình như, tự ti rồi…
Bận rộn cả buổi sáng, hai vị cảnh sát khu vực mới chỉ tra được non nửa các nhà trọ. Hướng Dương Viễn với Lục Tây sắp xếp lại tài liệu, định tìm chỗ ăn cơm rồi chiều tiếp tục chiến đấu.
“Dương Viễn này, không thì đi ăn hoành thánh đi.” Lục Tây nhìn thấy có một quán mì vằn thắn ở xa, đôi mắt sáng lòe lòe, nuốt nước miếng.
“Ầy, trước giờ đi cùng với chị Trần, chị ấy không cho tôi ăn quán vỉa hè, nói cái gì mà bẩn, toàn dầu cống ngầm, kiên quyết lôi tôi về căn tin ăn. Làm tôi thèm muốn chết…”