Mùa hè năm 2009, Hướng Dương Viễn ở cửa đồn công an lần đầu tiên gặp Hùng Hạo Nhiên.
Khung cảnh lúc đó vô cùng, vô cùng đẹp. Ánh nắng lúc sớm trong gió nhẹ nhàng khiêu vũ, cây ngô đồng trong sân rậm rạp một mảng màu xanh mướt, Hùng Hạo Nhiên khoác bộ cảnh phục phẳng phiu, miệng ngậm điếu thuốc, trên tay tung tung chùm chìa khoá, nhanh nhẹn đi về phía cậu.
Hướng Dương Viễn ngốc ngốc nhìn, cảm thấy người này cao quý mà lãnh diễm, góc cạnh rõ ràng, khắp người đàn ông đó tràn ngập khí chất của một sĩ quan cảnh sát. Đôi mắt không giấu được vẻ nghiêm túc, quanh thân tản mát hơi thở của con người rắn rỏi, triệt để thoả mãn sự yêu thích của bản thân với đồng phục…
Đáng tiếc, Hùng Hạo Nhiên không nhận thấy ánh mắt lấp lánh của Hướng Dương Viễn. Thậm chí còn không nhìn thẳng vào, không liếc lấy một cái mà đi qua, chỉ để lại một bóng lưng to lớn.
“Đó chính là cảnh sát Hùng Hạo Nhiên của chúng ta, sau này các cậu còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.” Chính trị viên nhiệt tình giới thiệu cho Hướng Dương Viễn đang gật đầu liên tục. Trong lòng vì câu nói “Còn có rất nhiều cơ hội hợp tác” mà nhảy nhót một chút.
Nếu như nhân sinh lúc nào cũng như lần đầu gặp gỡ nha… N lâu sau đó, hồi tưởng lại khung cảnh đẹp đẽ kia, Hướng Dương Viễn chỉ muốn nói…
Cao quý lãnh diễm? Khí chất của sĩ quan cảnh sát?? Đồng phục hấp dẫn??? AAA!!! Mình bị ngu thật mà. Năm đó nhất định là đầu bị cửa xe kẹp mấy trăm lần thì mới có thể sinh ra ảo giác như thế với Hùng Hạo Nhiên!
“Hướng Thang Viên, đi dạo phố đi.” Hùng Hạo Nhiên tung tung chìa khoá, bên miệng như bình thường vẫn ngậm một điếu thuốc đứng ở cửa tiếp đón nhìn đồ đệ mình đang vùi đầu vào đánh máy trong phòng làm việc rồi đến gần. Những đồng nghiệp khác đã quen nhìn bộ dáng cà phất cà phơ của Hùng Hạo Nhiên. Nhìn hắn như vậy, rõ tàng lúc nãy ở phòng Sở trưởng phải chịu giáo huấn với kích thích, nếu không thì bình thường tên cũng không gọi, trực tiếp sầm mặt hô một tiếng “Xuất cảnh” và bé ngoan Hướng Dương Viễn phải theo kịp, chậm một giây thì chuyện bé trực tiếp bị xé to ra.
Nhận lấy ánh mắt đồng cảm của đồng nghiệp, lại nhanh tay lấy ra một bản án, Hướng Dương Viễn bỏ kính ra, lấy áo khoác trên lưng ghế đuổi theo hắn. Hùng Hạo Nhiên dựa vào cửa xe hút thuốc, chờ ở trong sân nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lại bị ánh mặt trời xuyên qua tầng lá ngô đồng làm nheo mắt lại.
Hướng Dương Viễn giật mình. Cảm thấy khoảnh khắc này giống như lần đầu mình nhìn thấy dáng vẻ của Hùng Hạo Nhiên hai năm trước. Nhìn từ sườn mặt thấy được mũi hắn rất đẹp, rất cao, giống với những bức tượng điêu khắc từng xem trong phòng trưng bày trường nghệ thuật.
“Chậm thế, cậu chưa ăn sáng à?”
Một câu nói đánh vỡ hết thảy ảo tưởng, Hướng Dương Viễn không trả lời, trong lúc mở cửa phó lái lén lườm hắn một cái.
“Đừng cho là tôi không biết trong lòng cậu đang rủa tôi.” Hùng Hạo Nhiên lên xe, gảy tàn thuốc ra ngoài rồi khởi động xe, oán hận nói: “Trời kiểu khỉ gì không biết, vừa lạnh vừa nóng.”
Hướng Dương Viễn cài dây an toàn, liếc qua cổ áo Hùng Hạo Nhiên. Bên trong đồng phục chỉ mặc áo sơ mi mỏng, không nhịn được lẩm bẩm: “Tối qua tôi đã nói với anh là hôm nay không khí lạnh về rồi, chính anh không nhớ còn trách trời làm gì. Như đến kì mãn kinh.”
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, giơ tay ra vẻ muốn đánh lên đầu Dương Viễn: “Tôi đây là một cảnh sát nhân dân bận rộn, làm sao mà nhớ được ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi chứ? Nếu cậu thật lòng quan tâm đến sư phụ kiêm cộng sự của mình thì nên đem quần áo chuẩn bị kĩ chứ!”
“Anh cũng biết tôi là cộng sự chứ không phải là bảo mẫu của anh à?” Hướng Dương Viễn không khách khí chút nào cãi trả: “Cốc của anh là tôi rửa, bàn là tôi lau, văn kiện là tôi sửa, án kiện là tôi tìm, tôi đây cũng muốn chuẩn bị quần áo cho anh nhưng vấn đề là quần áo của tôi anh mặc vừa được à?”
“Cậu thử cãi lại nữa xem, cãi lại nữa tôi cho cậu xuống xe!” Hùng Hạo Nhiên sử dụng chiêu sát thủ xấu hổ nhất.
Hướng Dương Viễn còn muốn nói thêm nhưng nhịn xuống chỉ cắn chặt hàm nhìn về phía trước, không nói gì nữa, biểu hiện rõ ràng là đang giận.
“Ai, Hướng Thang Viên.”
“…”
“Hướng Thang Viên!”
“…”
“Cậu đang giận tôi, đúng không?” Khi dừng đèn đỏ trước mặt, Hùng Hạo Nhiên nhấn mạnh phanh làm Hướng Dương Viễn theo quán tính hơi chồm lên trước lại bị dây an toàn kéo về. Cuối cùng không tình nguyện quay đầu sang hỏi:
“Chuyện gì?”
“Không chuyện gì, không cho giận.”
“…”
“Ài, cậu ấy à, vẫn là lúc trước đáng yêu hơn, luôn loanh quanh bên cạnh tôi, trái một câu “thầy”, phải một câu “thầy”, bảo làm gì thì cũng ngoan ngoãn làm tốt.”
“…”
“Nào giống như bây giờ, bảo cậu làm việc mà còn phải dỗ mới làm, động cái là cãi, miệng còn cay nghiệt như vậy. Tức chết mất.”
Hướng Dương Viễn xì một tiếng, lười phê phán Hùng Hạo Nhiên được voi đòi tiên, tính thì lười, da mặt thì dày. Ngược lại, bị hắn đè đầu cưỡi cổ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, giảng đạo lý cho hắn thì khác gì đàn gảy tai trâu đâu. Chả rảnh đến mức bỗng dưng muốn chết vài tế bào não.
^^^
Xuất cảnh: Hiểu là cảnh sát ra quân
Lải nhải chút ^^:
Tên Hướng Dương Viễn (向扬远): Hướng 向 là hướng về. Dương 扬 là giương cao. Viễn 远 là xa
Anh Gấu toàn gọi lái là Hướng Thang Viên 向汤圆. Trong đó 汤圆 nghĩa là bánh trôi:v
Hùng Hạo Nhiên 熊浩然 dịch nghĩa nôm na là Con gấu chính trực =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT