(thật ra từ 反扑 còn có nghĩa là quay trở lại, vồ đến nhưng nghĩa phản công cũng không sai =))))))

Hơn ba giờ sáng, Tạ Cảnh Địch vào phòng làm việc của Hùng Hạo Nhiên uống nước, quả nhiên phát hiện anh vẫn đang chiến đấu với một bàn đầy tài liệu với ảnh chụp, lông mày nhíu chặt mà nghiên cứu vụ án hôm qua mới nhận đưuọc. Tình hình này, không khí này, biểu tình này, chậc chậc chậc, thật ra giống như năm năm trước vậy.

“Hạo Nhiên, nghỉ chút đi. Anh mà cứ liều mang như vậy làm tôi rất xấu hổ rồi.”

“Đã nghỉ rồi.” Hùng Hạo Nhiên không ngẩng đầu nói cho qua.

“Lừa quỷ à?”

“Nếu anh muốn làm quỷ thì tôi cũng đành chịu thôi.”

“Hầy, làm cộng sự với anh chả có cảm giác thành công gì cả. Chuyện gì cũng giành làm trước, suy nghĩ thì đặc biệt nhanh, người khác căn bản chỉ việc đi theo sau chờ kết quả thôi a.” Tạ Cảnh Địch gõ gõ bàn: “Để mai hẵng làm. Đây đâu phải là vụ án của mình anh, tốt xấu gì cũng phải tin tưởng cộng sự của mình chứ.”

“Không cần, vừa mới tra được chút manh mối rồi.” Hùng Hạo Nhiên cự tuyệt không suy nghĩ.

Tạ Cảnh Địch không phải mới quen Hùng Hạo Nhiên ngày đầu, đương nhiên biết cái tính cứng đầu này. Đùa nhau à? Muốn làm tấm gương tinh anh của đội hình sự không phải dễ đâu nha!

Nhưng mà, đây toàn là do anh tự ngược đó chứ. Chỉ lo xông lên trước, hoàn toàn không có thái độ lẫn tâm lý về việc hợp tác. Thật là làm người ta khó chịu!

“Lão Hùng à, thân thể là tiền vốn của cách mạng đó. Anh có thiếu tiền thì cũng đừng có đánh chủ ý vào quỹ liệt sĩ đấy nhá!”

“…”

“Chà chà, xem đi. Mắt anh đỏ hết lên rồi đó.” Tạ Cảnh Địch đến gần, đột nhiên vỗ đầu: “À mà đúng rồi, hôm nay vẫn chưa có cơ hội hỏi anh cái này. Sáng sớm nay ấy, lúc anh vừa lên xe ấy, ai hét qua điện thoại với anh vậy?”

“…”

“Vì trung đoàn trưởng Hà tò mò thôi.”

“…”

“Được rồi, là cả xe ai cũng tò mò…”

Hùng Hạo Nhiên dừng tay, đặt tài liệu xuống, dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt vốn nghiêm túc cũng nhu hòa thêm vài phần, bên khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt.

Tạ Cảnh Địch suýt phun hết trà ra ngoài, hoảng sợ nhìn chằm chằm anh: “Ê, mấy năm qua tôi cũng biết là anh rất đẹp trai nhưng tôi không phải người anh nên mơ tưởng đâu nha. Quả mặt này của anh làm người ta nổi hết da gà lên rồi. Buồn nôn muốn chớt!”

Hùng Hạo Nhiên không hiểu, liếc nhìn một cái: “Đang nói gì thế hả?”

“Tôi nói là anh đừng có dùng bộ mặt buồn nôn này mà nhìn tôi!”

Hùng Hạo Nhiên yên lặng một lúc rồi xoa xoa thái dương: “Ngại ghê. Anh hiểu nhầm rồi. Tôi đang nghĩ đến chuyện khác thôi. Đừng có ăn dưa bở nữa đi. Cút về ngủ mau, đừng làm ảnh hưởng công việc của tôi.”

“Ờ. Đúng rồi mà, động chút là đuổi người, đây mới là người mà tôi quen…” Tạ Cảnh Địch gật gù, cầm cốc đi ra. Đột nhiên lại dừng lại, cứ như mới phát hiện ra châu lục mới, mặt đầy phấn kích: “Vừa nghĩ gì vậy? Nghĩ về người gọi điện cho anh sao? Rốt cục là ai vậy?”

Hùng Hạo Nhiên khép tài liệu vào, ném mạnh về phía Tạ Cảnh Địch.

Tạ Cảnh Địch thoải mái đón lấy, cười khà khà đầy *** đãng, áp sát đến: “Đồng chí lão Hùng này, coi như nể tình chúng ta quen nhau được chục năm đến nơi rồi, khai mau!”

Hùng Hạo Nhiên không được tự nhiên mà dời mắt nhìn chỗ khác, lật nhanh tài liệu ghi chép ở hiện trường, nghiêm mặt nói: “Tôi nói là, đừng làm phiền tôi!”

“Nào nào, anh em tốt với nhau cả, chia sẻ chút đi!”

“Biến!”

“… Lên cơn rồi? Xem ra là nghĩ đến gì đó không tốt rồi nha…” Tạ Cảnh Địch ra vẻ suy nghĩ mà sờ sờ cằm.

Hùng Hạo Nhiên nổi giận, cầm cặp tài liệu dày lên đập mấy phát vào người Tạ Cảnh Địch: “Cậu thử làm ảnh hưởng đến công việc của tôi xem. Ngày mai tôi bảo lão Hà ném anh về đội Đả Hắc luôn!”

Tạ Cảnh Địch bị đánh không kịp đỡ, ôi một tiếng, ôm cánh tay, hai mắt rưng rưng: “Mi, mi dám đánh ta. Mi đã thay đổi rồi! Mi không phải là lão Hùng trước đây nữa rồi! Ta muốn chia tay với miiiii!”

Sau đó, Tạ Cảnh Địch vừa lải nhải vừa ‘tan nát cói lòng’ quay đi, thương tâm chạy ra khỏi phòng của đội trọng án.

Hùng Hạo Nhiên mặt không thay đổi xem người kia bày ra kĩ năng diễn xuất, tiện thể cao giọng nói: “Tạ Cảnh Địch kia, có bản lĩnh thì mai đừng có thò mặt ra trước mặt tôi!”

“Không thể được! Ngày mai em sẽ nở nụ cười quên hết thù oán với anh!” Giọng Tạ Cảnh Địch mang theo tiếng cười vọng lại từ xa.

Hùng Hạo Nhiên cười cười, sắp xếp lại tài liệu, lần đầu tiên khi ngồi ở phòng đội trọng án mà ngây người.

Có thể do buổi sáng ngủ nhiều nên Hướng Dương Viễn tối nay lại mất ngủ.

Làm việc vất vả, ngày mai còn phải đi điều tra nhân khẩu ở khu phố nữa thì mất ngủ là chuyện đáng sợ nhường nào a.

Thế là… cậu buộc mình tìm một chuyện gì đó làm cho mình buồn ngủ.

Trong TV có chuyên gia từng khuyên phải đi bộ nhiều, Hướng Dương Viễn nghĩ đến đây, không nghĩ nhiều mà tung chăn ra, thay sang bộ quần áo thể thao, mang theo chìa khóa với ví tiền ra ngoài.

Chuyên gia đã khuyên thế nhưng người bình thường sẽ đi bộ trong khoảng thời gian thuận tiện chứ nhỉ? Đã hơn nửa đêm rồi đó, đồng chí Hướng này, cậu không định đi dọa người khác chứ? Hơn nữa… đi bộ thì mang tiền đi làm gì vợi?

Rất nhanh thôi, chúng ta đã có đáp án về loạt hành động của đồng chí Hướng Dương Viễn rồi đây.

Mang tiền là vì khi đi bộ nhìn thấy xe taxi nên vẫy vẫy, sau đó ngồi lên, tiếp theo là nói: “Làm phiền cho đến vườn hoa XX.”

… Nếu tên khốn Hùng Hạo Nhiên kia không đến tìm mình thì mình có thể qua tìm hắn nhỉ? Là một người đàn ông thì thỉnh thoảng cũng nên bày tỏ tấm lòng chứ! Hướng Dương Viễn nghĩ thầm.

Nhưng mà… bây giờ là hơn 3h sáng đó! Đồng chí Hướng quả nhiên có rứt nhiều thành ý nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play