Một cánh tay đập mạnh lên mặt cậu, lập tức mang linh hồn sắp ‘thăng’ của cậu về với cơ thể. Không biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay rồi, lực còn mạnh hơn những lần trước. Mở đôi mắt cay xè, cố gắng chớp mắt cho đỡ, Hướng Dương Viễn thở dài, gạt cánh tay trên mặt ra, cố nhịn ý muốn bẻ gãy nó xuống, nhẹ nhàng đặt xuống giường
Lục Tây nằm bên cạnh chẹp chẹp miệng, lẩm bẩm vô nghĩa, xoay người, tiếp tục đại nghiệp ngủ.
Cứ thế thì cậu chỉ có thể mở mắt nhìn trời sáng mất thôi. Hướng Dương Viễn bất đắc dĩ xuống giường, nhẹ chân nằm xuống sô pha.
Sô pha rất nhỏ, ngủ cũng không thoải mái nhưng do quá mệt mỏi và buồn ngủ nên lần này cậu vẫn ngủ được. Hướng Dương Viễn dường như đang nằm mơ, mơ thấy có người bế mình lên rồi đặt xuống giường mềm mại, đắp chăn kín cho cậu rồi tự cho là không bị phát hiện mà lén lút hôn lên thái dương cậu.
… Giống như những buổi tối trước kia.
Tên khốn kia bình thường luôn là bộ dáng không biết xấu hổ, còn thích làm mấy hành động nhỏ trong bóng tối nữa chứ. Sau khi cả hai dậy còn ôn nhu nọ kia, rồi đùng một cái thay đổi sắc mặt, mặt dày bắt nạt cậu, làm cho những hành động ấm áp ôn nhu nọ kia chỉ là ảo giác.
Nhưng Hướng Dương Viễn biết, đó không phải là ảo giác.
Là vì giữa hai người có ràng buộc tình cảm thực tế.
Cậu từng vô số lần oán trách Hùng Hạo Nhiên ích kỉ, ngu ngốc, mấy chuyện quan tâm lại càng không muốn đề cập đến, còn tinh thần trách nhiệm của cảnh sát thì thật không muốn nhắc đến. Nhưng nghĩ kĩ chút, hợp tác với Hùng Hạo Nhiên lâu như thế mà mỗi lần anh ta phạm phải sai lầm lớn kinh động đến trung tâm chỉ huy hay lãnh đạo thì người nghe phê bình, bị lôi mặt ra mà mắng, người bị viết điểm kiểm, hình như đều là mình…
Lạ là, khi bận rộn quá nên quên mất một hai việc quan trọng rồi sau đó nhớ ra muốn sửa thì lại thấy mấy việc đó đã được làm xong từ bao giờ rồi.
Càng không phải nói đến những khi tuần tra, nếu như gặp phải tình thế nguy hiểm thì Hùng Hạo Nhiên luôn kéo cậu ra sau mà che chở, vừa nhìn vừa vỗ vỗ khẩu súng bên hông, bộ dạng sẽ không để cho ai thương tổn cậu.
Cà phất cà phơ, ngày nào không ra vẻ lưu manh liền khó chịu, Hùng Hạo Nhiên mặt dày mặc cho Hướng Dương Viễn khinh bỉ, phỉ nhổ, cũng ít khi nói cho cậu biết anh đã làm những gì.
Cho dù cậu thấy Hùng Hạo Nhiên gì cũng không làm nhưng cũng cảm thấy giữa hai người là cậu ỷ lại anh, không thể rời bỏ anh.
Bây giờ, người vừa đi, Hướng Dương Viễn mới trì độn phát hiện, từ trước đến nay, Hùng Hạo Nhiên đều dùng phương thức của mình để dẫn dắt cậu, bảo vệ cậu, chỉnh cậu đủ chuyện.
Với tình yêu của anh, có thể vì nhất kiến chung tình nếu không thì sao có thể bình tĩnh, có thể che giấu sự ôn nhu dưới lớp vỏ vui cười giận mắng, vẫn luôn bảo vệ mình, không rời, không bỏ.
Khóe mắt có chút ngứa, Hướng Dương Viễn nửa mê nửa tình quệt mặt, bàn tay một mảng ẩm ướt.
Vậy là vì khuôn mặt nước mắt mà cậu bi thảm tỉnh giấc.
Khoảng thời gian này, Hùng Hạo Nhiên ở đội hình sự bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lúc bận rộn còn tranh thủ gọi cho cậu hoặc là đi xe đến ký túc xá gặp cậu. Do trong lòng cậu còn vướng mắc nên thái độ có vài phần lạnh nhạt.
Bây giờ, khi ở chỗ hai người từng trải qua trong ca trực đêm, cậu mới phát hiện mình có bao nhiêu nhớ tên đáng ghét kia, nỗi nhớ như cao da chó, có vứt cũng không vứt được tên ngốc kia.
Nhớ anh khi có chuyện muốn nhờ vả thì giở giọng nịnh nọt: “Đồ đệ ngoan, thầy cậu…”. Nhớ khi gây nhau lại giở tính trẻ con: “Này! Hướng Thang Viên!”. Nhớ khi bó tay với cậu thì vô lực nói: “Tiểu tổ tông, em muốn sao nào…”
Ngày mai, chờ giao ban thì đi gặp anh một chút…
Ngủ đã, đây là ý nghĩ cuối cùng của cậu.
Không biết ngủ được bao lâu thì chuông báo động vang lên, Hướng Dương Viên còn chưa mở mắt đã theo thói quen xoay người xuống giường, lại lảo đảo suýt nữa lăn khỏi sô pha.
Cổ nhức không chịu được, quả nhiên bị sái cổ rồi…
Lục Tây cũng tỉnh, ngồi trên giường dụi mắt, còn ngáp một cái lớn, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hướng Dương Viễn cả tối ngủ không ngon, mắt thâm quầng, nhìn xa chả khác gì gấu trúc, nhìn giờ trên di dộng rồi mới đáp: “Sáu rưỡi.”
Lục Tây bật đèn, vừa đi giày vừa buồn ngủ nói: “Mới sáu rưỡi a, còn chưa ngủ đủ…”
Hướng Dương Viễn suýt phun máu. Lão đại à, lẽ nào cậu không phát hiện hôm qua tôi ngủ cạnh cậu mà giờ đang đáng thương nằm trên sô pha cách cậu 5m sao? Cậu còn không ngại mồm nói chưa ngủ đủ hả? Dáng ngủ của cậu chỉ khiến người ta muốn đánh người!
Lục Tây không nghe thấy Hướng Dương Viễn rít gào trong im lặng, chạy ra phòng nghỉ, đến phòng trực lộn xộn một hồi rồi gọi điện, sau đó lớn giọng gọi: “Dương Viễn, đi thôi!”
Hướng Dương Viễn vừa đánh răng vừa đi vừa mặc cảnh phục, hỏi: “Tình huống như nào?”
“Trộm vào nhà!”
“Trộm gì?”
Lục Tây quay lại đánh răng rửa mặt, ở trong phòng tắm lúng búng nói ra: “Cửa sổ thủy tinh!”