“Ê! Hùng Hạo Nhiên!” Vừa hét Hướng Dương Viễn vừa suýt nữa đạp bay người kia: “Anh đang làm gì thế hả!!!!”

Hùng Hạo Nhiên dùng sức đè người dưới thân, giọng có chút khàn khàn: “Hoặc là em nghiêm túc từ chối anh, hoặc là nằm yên cho anh!”

“Cái gì là nghiêm túc từ chối hả? Chẳng lẽ trên mặt em có viết bốn chữ ‘Dục cự còn nghênh’ hả?”

“Ngoan nào, đừng loạn.” Hùng Hạo Nhiên cúi đầu, tranh thủ gặm mấy phát: “Chúng ta đang lăn giường cũng không cần cho cả chung cư nghe đâu.”

“Giường cái đầu anh! Anh mà còn sờ loạn nữa thì em không khách sáo nữa đâu!” Hướng Dương Viễn đỏ mặt đến mang tai, quả thực bị tên vô lại này đánh bại rồi.

Cậu thừa nhận, nụ hôn vừa rồi cho cậu cảm giác chân thực vô cùng, làm cậu đắm chìm trong đó, rất hưởng thụ. Nhưng cho dù có chân thực cũng không có nghĩa là chỗ đó đó bị sờ là dĩ nhiên! Dù sao cậu cũng là học sinh ngoan 20 năm, cộng thêm 2 năm là cảnh sát tốt, lúc này không gào không phản kháng thì mới là lạ đó!

“Hướng Thang Viên này, rốt cuộc em có phải là đàn ông hay không?”

Hướng Dương Viễn giận không có chỗ phát tiết: “Em nói không phải thì anh có không làm nữa không?!”

“Không thể! Dù em là đàn ông hay phụ nữ thì cũng thoát được.”

“… Đúng là làm khó anh rồi. Em cảm động đến chảy nước mũi luôn.”

“Khà Khà.” Hùng Hạo Nhiên nhân lúc đề tài chạy xa cả km, tiện tay làm bậy, cậu nắm lấy tay anh, lúng búng: “Đừng sờ mà…”

“Hướng Thang Viên, anh không làm gì đâu. Chỉ dùng tay thôi có được không?” Hùng Hạo Nhiên hôn nhẹ lên khoé miệng cậu. Dùng biện pháp ôn nhu mà tiến công, ánh mắt kia… quả thực sắp chảy nước đến nơi rồi.

Hướng Dương Viễn không đỡ được, đành nhìn chằm chằm trần nhà rồi nói: “Hình như chúng ta còn chưa đi đến mức này đúng không?”

“Với cả… Chúng ta còn chưa hiểu rõ nhau mà. Còn chưa biết có hợp hay không nữa. Vì thế liệu chúng ta có thể…”

“Hướng Thang Viên! Có cần anh phải nhắc lại cho anh nhớ không? Chúng ta đã quen nhau 2 năm rồi.” Hùng Hạo Nhiên véo má cậu: “Hình như có người nào đó từng nói là vừa gặp anh liền nhất kiến chung tỉnh ý nhỉ?”

“Hai năm không phải quá dài mà.” Hướng Dương Viễn chớp chớp mắt: “Thời gian có dài thì mới hiểu được lòng nhau chứ.”

Hùng Hạo Nhiên không nhịn được mà bật cười: “Hướng Thang Viên này, em thật là vô nhân đạo với anh.”

“Vì sao?”

Hùng Hạo Nhiên dừng một chút, nhẹ nhàng nắm tay cậu rồi đặt lên chỗ nào đó nóng bỏng của mình.

Hướng Dương Viễn sợ hết hồn, không dám động đậy, mặt trắng bệch, nói: “Cái này… chuyện này… vấn đề này em còn chưa nghĩ đến…”

“Em có nghĩ đến hay không cũng không quan trọng, anh đã thay em nghĩ lâu lắm rồi.” Hùng Hạo Nhiên hôn cậu, môi lưỡi từng chút xâm chiếm lãnh địa.

Hướng Dương Viễn mơ hồ hừ một tiếng, không cam lòng ở thế yếu mà đáp trả.

Cuối cùng, Hướng Dương Viễn vẫn bị anh làm cho ra một lần.

Hùng Hạo Nhiên nửa ngồi nửa quỳ trên sô pha, rút giấy dọn dẹp cho cậu. Còn Hướng Dương Viễn thì gác tay lên che mắt, không động tĩnh, cậu giả chết, trong lòng đang tự an ủi bản thân, không có chuyện gì hết, coi như bị chó cắn một lần là được rồi.

Hùng Hạo Nhiên bất đắc dĩ, sau khi ném giấy vào thùng rác thì kéo quần cậu lên, nghiêm túc ngồi xổm nhìn cậu đang 囧

“Anh… đang làm gì thế…” Sau nửa ngày không có động tĩnh, cậu cuối cùng cũng nói, nhưng vẫn không chịu bỏ tay đang che mắt ra.

“Anh đang ngắm em đó.” Hùng Hạo Nhiên cười cười, vỗ vỗ bụng cậu: “Hướng Thang Viên, em đừng bày vẻ bị người ta làm vấy bẩn bản thân thanh bạch được không? Người được lợi hình như là em đó.”

“Sao em lại thành người được lợi cơ chứ!” Hướng Dương Viễn như đạp phải đuôi lập tức bùng nổ, hùng hổ nói: “Em đâu có bảo anh làm! Là anh mặt quá dày, em không đành lòng từ chối anh thôi!”

Hùng Hạo Nhiên chậc chậc rồi nói: “Là anh mặt dày giúp em làm chứ không phải mặt dày bắt em khẽ rên, ôm anh rồi nói thật thoải mái đâu, cũng không bắt em nói ‘Nhanh một chút’ a”

Lời còn chưa dứt thì cậu đã vung tay đánh, nếu không phải Hùng Hạo Nhiên phản ứng nhanh thì hai cái răng cửa đã ‘lợi ở lại răng đi nhé’ rồi.

“Em cũng làm cho anh đó! Hoà!”

“Đúng đúng đúng, anh cực kỳ cảm động luôn.” Hùng Hạo Nhiên đặt mông ngồi trên sô pha, ôm người ta vào lòng: “Nếu như cầu em nửa ngày mới không tình nguyện làm một lần, làm đến chính mình sảng khoái rồi bỏ anh lại không thèm quan tâm, hại anh chỉ có thể tìm đồ đệ ngoan động thủ, anh thật sự không biết tìm ở đâu nữa.”

Hướng Dương Viễn mặt đỏ bừng, vẫn cố nói: “Em, em không có kinh nghiệm, anh không thể yêu cầu quá cao…”

“Dĩ nhiên rồi, cho dù em có không phục vụ chu đáo, anh vẫn phải chịu khó nhẫn nhịn mà hậu hạ em đến sướng cả người. Thầy của em là tốt nhất đúng không?”

Hướng Dương Viễn lườm anh một cái: “Sắc quỷ! Em quyết định sau này sẽ theo kiểu Plato!”

“Ồ…” Hùng Hạo Nhiên gật gật đầu, một lúc sau hỏi: “Plato là tư thế như nào vậy?”

“Anh biến đi!!!!”

Hướng Dương Viễn giẫy giụa muốn đánh nhau một trận, cuối cùng vẫn là bị người ta áp xuống ghế mà gặm gặm.

^^^

Lối diễn giải nổi tiếng nhất về tình yêu đồng tính nằm trong tác phẩmBữa tiệc của Plato (427-347 TCN), nó được bàn đến và được xem như một loại quan hệ lý tưởng hơn và hoàn hảo hơn là thứ tình yêu dị tính tầm thường giữa nam-nữ. Tình yêu đồng tính theo Plato ít liên hệ tới tính dục vì ông tin rằng tình yêu và lý trí nên hòa vào với nhau. Ngày nay, yêu theo kiểu “platonic” hay “hồn bướm mơ tiên” mang nghĩa tình yêu không có tính dục giữa hai thanh niên.

Nói chung là bạn Bánh Trôi muốn thanh thuỷ văn =)))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play