Đến lúc tan làm, Hùng Hạo Nhiên quay lại, anh mới ra ngoài sân hút thuốc, đi đến trước mặt Hướng Dương Viễn nhẹ nói: “Tiểu tình nhân có nhớ anh không?”

Hướng Dương Viễn chán ghét tặng anh một phát lườm: “Cả người toàn mùi thuốc lá, tránh xa chút đi.”

“Có sao? Sao lại ngửi được.” Hùng Hạo Nhiên ra sức ngửi ngửi: “Anh đã chờ mùi thuốc bay hết rồi mới vào mà.”

“Giờ dĩ nhiên không thấy, chờ anh bị ung thư phổi xem, ngửi phát thấy liền.”

Hùng Hạo Nhiên nhéo nhéo tai cậu, bất mãn nói: “Sao em ngày nào cũng rủa anh bị ung thư phổi vậy? Anh bị ung thư phổi thì có lợi cho em à? Em muốn thủ tiết đến thế sao?”

Hướng Dương Viễn đứng bật dậy, chìa tay ra trước mặt anh.

“Sao?” Hùng Hạo Nhiên khó hiểu.

“Thuốc lá, đưa cho em.”

“Muốn tịch thu hửm?” Hùng Hạo Nhiên không tình nguyện mà che túi mình: “Cái gì cũng không học mà chiêu này lại vô sự tự thông a.”

“…”

Hướng Dương Viễn cắn răng: “Anh mơ đi!”

Cuối cùng cũng xong việc, Hướng Dương Viễn lay lay cái cổ đau nhức. Giờ đã có thể an tâm mà về rồi, cả văn phòng chỉ còn lại mình cậu, không cần nghĩ, con gấu kia lại lên cơn nghiện thuốc lá, không biết đang chui xó nào tạo khói cho nhân loại rồi. (=)))))))))

Dọn dẹp tài liệu, Hướng Dương Viễn nhớ lại đoạn hội thoại lúc nãy của hai người. Cậu lại xoắn rồi >
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play