Thần Niên không quan tâm gì nhiều nữa, đi tới kéo Phong Quân Dương chạy tới chỗ ở của lão Kiều, nói: “Vậy chúng ta còn không đi nhanh lên, đi nhanh, đi nhanh!”.
Xưa nay trước mặt người khác dáng vẻ của hắn vẫn luôn ung dung thản nhiên, quả thực không nên cùng Thần Niên chạy nhảy trong phủ như vậy. Nhưng thấy nàng vì chuyện của mình mà vui mừng như thế, Phong Quân Dương có sao cũng không thể cứng rắn nạt ngăn nàng lại được, càng không muốn giãy ra khỏi bàn tay đang nắm chặt tay lấy mình của nàng, vì thế liền để mặc bản thân chạy theo nàng một đoạn khá xa, rồi mới ôn hòa nói: “Thần Niên, nàng chậm lại một lát.”
Thần Niên chỉ nghĩ là hắn thấy mệt, liền vội vàng chậm bước chân lại, nhưng không kiềm chế được niềm vui sướng trong lòng, quay đầu nói với hắn: “Ta đã từng nghe nói tới tên tuổi của vị đạo sĩ này từ lâu rồi, nghe đồn không có bệnh gì, không có vết thương nào là ông ta không chữa được. Chỉ là tính tình của ông ta rất cổ quái, nếu như chàng chọc giận khiến ông ấy không vui, thì cho dù có chết ngay trước mắt ông ấy cũng sẽ không cứu. Vì tính cách này, nên ông ta đã đắc tội với không ít người, còn có rất nhiều người tới tìm ông ta báo thù nữa. Nhưng võ công của ông ta lại rất cao, chẳng ai làm gì được cả, hễ nhắc tới Triều Dương Tử đạo sĩ của Vân Tây, thì người trong giang hồ vừa kính vừa sợ lại vừa yêu mến ông ấy.”
Tuy nói Phong Quân Dương từ nhỏ đã luyện tập võ công, những hộ vệ bên cạnh càng không thiếu những cao thủ giang hồ, nhưng hắn xuất thân từ vương phủ, võ công chẳng qua là dùng để tăng cường sức khỏe bảo vệ bản thân, nên rất ít khi để ý tới những chuyện trong giang hồ, giờ nghe Thần Niên nhắc đến mấy lời đồn trong giang hồ, bất giác bật cười, nói: “Có thần kỳ như vậy thật không. Nếu như có loại y thuật như thế trên đời, thì các hoàng đế cũng đâu cần phải bỏ nhiều công sức như vậy để tìm mấy thứ linh đơn trường sinh.”
Thần Niên cũng chưa từng nhìn thấy Triều Dương Tử đó bao giờ, chỉ nghe người ta nói y thuật của ông ta cao siêu, là người có thể cướp được mạng sống từ trong tay của Diêm vương. Phong Quân Dương nói vậy, khiến nàng không khỏi bật cười theo, nói: “Thần kỳ hay không, chúng ta cứ thử không phải sẽ biết sao!”.
Sau khi Tiết Thịnh Anh chiếm giữ được Thanh Châu, tình hình trong thành dần trở nên ổn định, Phong Quân Dương liền chuyển lão Kiều đến ở nơi khác, không cần ông phải bảo vệ mình vào buổi đêm nữa. Để thể hiện sự coi trong với Triều Dương Tử, Phong Quân Dương không bảo Thuận Bình qua đó mời, mà dẫn theo Thần Niên đích thân tới chỗ ở của lão Kiều.
Thần Niên nghĩ Triều Dương Tử đã là đạo sĩ lại là thần y, nói sao cũng sẽ là một nhân vật râu tóc bạc trắng da dẻ hồng hào, tiên phong đạo cốt, ai ngờ vừa nhìn thấy đã khiến nàng vô cùng bất ngờ, người trong phòng nhìn qua chưa quá bốn mươi năm mươi tuổi, thân người vừa thô vừa gầy, khuôn mặt ngăm ngăm đen, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt, trên đỉnh đầu là một búi tóc của đạo sĩ nho nhỏ, dưới cằm là mấy cọng râu dê lưa thưa, cả người không có chỗ nào liên quan đến hai chữ “thần y”.
Theo bản năng Thần Niên lại tìm khắp trong phòng một lượt, thấy ngoại trừ lão Kiều ra thì không có ai khác nữa, thì mới chuyển ánh mắt quay về lại trên người vị đạo sĩ kìa, nhưng trong lòng lại vẫn có chút không dám tin, thầm nhủ lẽ nào là đồ đệ của thần y, tới truyền tin cho thần y chăng?
Nàng đang ở đây tự nhủ đầy nghi ngờ, thì nghe thấy lão Kiều mở miệng giới thiệu vị đạo sĩ: “Thế tử gia, đây chính là sư huynh của Kiều mỗ, Triều Dương Tử đạo trưởng.”
Trên mặt Phong Quân Dương không thấy có chút gì khác thường, càng không bày ra cái vẻ Thế tử gia Vân Tây vương, lịch sự chắp tay hành lễ với Triều Dương Tử, chào hỏi: “Từ lâu đã nghe đến đại danh của đạo trưởng, hôm nay có vinh hạnh được gặp mặt, thấy vô cùng vinh dự.”
Không ngờ Triều Dương Tử không những không trả lễ, mà còn ngạo mạn đảo lòng trắng mắt, không thèm liếc nhìn Phong Quân Dương, chỉ hỏi Thần Niên ở bên cạnh: “Tiểu cô nương, vừa nãy cô nương tìm gì vậy?”.
Thần Niên từ lâu đã nghe nói người này tính tình cổ quái, nghe ông ấy hỏi vậy liền biết ngay ông ta định bới móc động tác vừa nãy. Vì còn phải xin ông ta trị thương cho Phong Quân Dương, nên nàng đương nhiên không dám đắc tội với con người này, chỉ là ông ta đã hỏi câu ấy, giờ nàng có phủ định thì cũng đã muộn, chi bằng hành động hoàn toàn ngược lại. Suy nghĩ của nàng đảo qua đảo lại một lúc, thẳng thắn trả lời: “Vừa nãy ta tìm Triều Dương Tử đạo trưởng.”
Tuy Triều Dương Tử có chút ngạc nhiên về sự thẳng thắn của nàng, nhưng khoang mũi vẫn khẽ hừ một tiếng, hỏi nàng: “Thế nào? Ngươi thấy ta không giống Triều Dương Tử sao?”.
Thần Niên cười lắc đầu: “Chẳng giống chút nào.”
Triều Dương Tử lại truy hỏi tiếp: “Tại sao lại không giống?”.
Lão Kiều biết sư huynh nhà mình lòng dạ hẹp hòi, lại do tướng mạo bản thân quá xấu, nên bình sinh hận nhất những người nhìn mặt mà bắt hình dong, cuộc đối thoại của hai người hiện giờ, chỉ sợ trong lời nói của Thần Niên có chỗ đắc tội với Triều Dương Tử, nên vội vàng không ngừng nháy mắt với nàng.
Ai ngờ Thần Niên làm như không trông thấy gì, chỉ nhìn Triều Dương Tử cười nói: “Ta nghĩ đạo trưởng thành danh trên giang hồ đã hơn chục năm, có sao cũng phải qua cái tuổi bảy mươi rồi, nhưng không ngờ bước vào cửa lại nhìn thấy một người đang thì trai tráng, trong lòng đương cảm thấy rất kỳ lạ, nên nghĩ xem ngài có phải Triều Dương Tử không, nếu không thì há không phải hơn mười mấy tuổi đã được người ta gọi là “thần y” sao?”.
Nàng chỉ lấy tuổi của ông ta ra để nói chuyện, lại vừa hay hỏi đúng chuyện ông ta đắc ý nhất, Triều Dương Tử nghe xong sắc mặt liền thoáng hòa hoãn đi đôi chút, tự hào nói: “Không sai, hồi đầu khi ta thành danh quả đúng là chưa đến hai mươi.”
Thần Niên cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, lại nói: “Vậy cũng không đúng rồi, lão Kiều gọi ngài là sư huynh, nhưng sao ngài còn trẻ hơn cả ông ấy nhiều thế?”.
Bên này Triều Dương Tử còn chưa kịp nói gì, thì lão Kiều ở bên cạnh đã vội vàng trả lời thay ông ta: “Tuổi của ta tuy rằng lớn tuổi hơn sư huynh vài năm, nhưng lại gia nhập sư môn chậm hơn so với sư huynh nhiều.”
“Thì ra là như vậy!” Dáng vẻ Thần Niên như chợt hiểu ra, vội vàng sửa sang lại váy áo, trịnh trọng hành lễ với Triều Dương Tử, xin lỗi: “Là do Thần Niên nông cạn, Thần Niên ở đây xin được nhận lỗi với ngài, mong đạo trưởng đừng trách.”
Nàng đã hành sự chu toàn như vậy, nên tuy Triều Dương Tử bất mãn với phản ứng lúc vừa bước vào cửa của nàng, nhưng cơn giận trong lòng cũng đã vơi đi khá nhiều, thành ra cũng không so đo tính toán chuyện này nữa.
Phong Quân Dương nãy giờ vẫn ở bên cạnh tủm tỉm cười không nói gì, để Thần Niên đối đáp qua lại với Triều Dương Tử, mãi cho đến lúc ấy mới khẽ cười thay Thần Niên xin lỗi Triều Dương Tử: “Nàng ấy tính khí còn trẻ con, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy, vẫn xin đạo trường đừng chấp nhặt với nàng ấy.”
Triều Dương Tử sầm mặt xuống gật gật đầu, xoay người ngồi xuống cạnh bàn. nhưng trong miệng lại nói: “Tiểu cô nương giảo hoạt lắm.”
Thần Niên nghe xong quay đầu nhìn Phong Quân Dương, nhoẻn miệng cười trộm với hắn một cái. Không chỉ có Phong Quân Dương khẽ mỉm cười. Mà lão Kiều ở bên đó cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhường Phong Quân Dương ngồi xuống cạnh chiếc bàn, xin Triều Dương Tử chẩn mạch cho hắn.
Triều Dương Tử khẽ đặt ba ngón tay lên mạch Thốn khẩu (1) trên cổ tay Phong Quân Dương, sau khi đặt lên đó một lúc lâu liền nhấc ngón giữa và ngón áp út lên bắt mạch bộ Thốn, tiếp theo lại xoay lại khẽ nhấc ngón trỏ và ngón giữa lên bắt mạch bộ Xích, cứ tập trung chẩn mạch như vậy một lúc, rồi lại bảo Phong Quân Dương đổi sang tay khác chẩn lại lần nữa, thoạt nhìn thì chẳng khác gì những ông thầy thuốc chẩn mạch bình thường khác.
Qua một lúc lâu sau, Triều Dương Tử thu tay lại, khuôn mặt đen sạm lạnh giọng cười khẩy một tiếng, rồi mới nói: “Vị Thế tử gia này, trước bị thương rất nặng, kinh mạch đã bị tổn hại gần hết, sau lại trúng âm độc cực nặng, vốn dĩ nên dùng phương pháp ôn hòa hút độc ra, nhưng không biết tên ngu xuẩn nào từ đâu đến, lại dùng nội lực cưỡng ép bức độc ra ngoài, tuy nhất thời có thể giữ được mạng sống của cậu, nhưng lại hủy hoại kỳ kinh bát mạch khiến chúng trở nên rối tinh rối mù, và càng khiến cho chất độc còn sót lại xâm nhập sâu hơn vào huyệt đạo của cậu. Gần đây sư đệ ta không tiếc tổn hại đến nội lực của bản thân để giúp cậu trị thương, vốn dĩ đã cho cậu một con đường sống, nhưng cậu lại buông thả sắc dục không biết tiết chế, thực sự đã tự mình đi tìm con đường chết. Hiện giờ cơ thể này của cậu tuy trông vẫn còn tráng kiện, nhưng thực ra sớm đã ngoài khỏe mạnh trong hư nhược, đừng nói là khôi phục lại võ công, mà có thể sống thêm ba năm nữa thôi cũng đã là không dễ rồi!”.
Ông ta nói hết, Thần Niên giống như đang ở giữa mùa đông giá rét căm căm bị người ta hắt một thùng nước lạnh từ đầu tới chân, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh buốt tê tái, lạnh đến nỗi toàn thân như muốn phát run, nhưng trên mặt lai nóng bừng như lửa đốt, xấu hổ không biết trốn vào đâu. Phong Quân Dương trúng độc là do sự sơ suất của nàng, Trương Khuê Túc vận công ép độc ra cho hắn cũng là do nàng cầu xin, thậm chí việc buông thả sắc dục phía sau của hắn, nàng càng không thoát khỏi liên quan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT