Phong Quân Dương dừng lại ở đó chờ nàng chạy về phía mình. Vân Sinh chạy thẳng đến trước mặt hắn rồi mới dừng lại, hai tay nắm lấy cánh tay hắn tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới, từ trước ra sau suốt một lượt, sau đó mới hỏi hắn với vẻ mặt đầy quan tâm: “Biểu ca, huynh bị thương ở đâu? Sao bọn họ lại nói huynh bị thương?”.

Phong Quân Dương và Vân Sinh quen biết với nhau từ nhỏ, mối quan hệ thân thiết vượt xa so với biểu huynh muội bình thường rất nhiều, những hành động thân mật kiểu như vậy trước đây cũng đã có không ít, Phong Quân Dương chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn cả, nhưng lần này, hắn đột nhiên lại thấy có chút chột dạ, theo bản năng hẩy tay Vân Sinh ra, quay đầu lại liếc nhìn Thần Niên ở phía sau một cái.

Khuôn mặt Thần Niên khẽ nở nụ cười, không hề nhìn thấy chút nghi ngờ nào. Phong Quân Dương thấy nàng như vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vân Sinh ở bên đó chỉ mải vui mừng, nên chưa nhận ra điểm kỳ lạ của Phong Quân Dương, thấy hắn quay đầu liền nhìn theo hướng ánh mắt hắn, thì trông thấy Thần Niên đang đứng phía sau lưng. Trước đây Vân Sinh chỉ gặp Thần Niên có hai lần, lần đầu là một sơn phỉ giả làm con trai ở đèo Phi Long, lần khác là lúc chạy trốn bị ép cải trang thành tiểu thị nữ. Lần này gặp lại, trên người Thần Niên mặc một chiếc áo vạt ngắn tà váy dài, cánh tay choàng một chiếc khăn lụa, ăn mặc trang điểm không khác gì một thiếu nữ gia thế, Vân Sinh ngẩn người ra một lúc lâu mới nhận ra nàng, không khỏi chỉ tay vào ngạc nhiên hỏi: “Là cô?”.

Thần Niên nghiêng đầu nhìn nàng ta cười cười, đáp: “Không sai, là tôi.”

Vân Sinh nhìn nhìn Thần Niên, lại nhìn sang Phong Quân Dương, cười nói: “Biểu ca, thịt trên mặt nàng ấy gầy bớt đi nhiều quá, không còn giống A Phúc nữa rồi, hại muội thiếu chút nữa là không nhận ra.”

Thần Niên nghe xong ngây người ra tại chỗ, nhất thời không biết nên cười hay mếu, thầm nghĩ vị biểu tiểu thư này tuy rằng lòng dạ không tồi, nhưng thực sự không biết cách nói chuyện, rõ ràng là lời hay ý đẹp khen người ta, nhưng từ miệng nàng ấy nói ra lại đổi vị mất rồi.

“Không được nói năng lung tung!” Phong Quân Dương sầm mặt xuống, đầu tiên nạt Vân Sinh một câu, trịnh trọng giới thiệu nàng ta với Thần Niên: “Nàng ấy này là Tạ cô nương, là người có ơn cứu mạng với ta. Vân Sinh, sau này muội phải gọi nàng ấy là Tạ tỉ tỉ.”

Vân Sinh không biết tại sao Phong Quân Dương lại bắt nàng gọi một nữ sơn phỉ là tỉ tỉ, nhưng trước mặt nhiều người, nàng cũng không tiện làm trái lời hắn, bèn cười với Thần Niên thật ngọt ngào: “Chào Tạ tỉ tỉ.”

Nàng gọi như vậy, ngược lại khiến cho Thần Niên có chút lúng túng, vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần, cô cứ gọi Thần Niên là được rồi.”

Vân Sinh nghe xong, liền nở nụ cười đắc ý nhìn về phía Phong Quân Dương.

Trịnh Luân vẫn đi theo sau lưng Vân Sinh cùng đám thị vệ lúc này mới có thể bước lên hành lễ với Phong Quân Dương, Trịnh Luân là người đứng đầu có hơi chần chừ một lúc, rồi lại khẽ gật gật đầu với Thần Niên, chào hỏi: “Tạ cô nương.”

Vân Sinh đã nghe nói lúc Phong Quân Dương ra khỏi Thanh Châu từng bị người ta truy sát, giờ tuy nhìn thấy trên người hắn không có vết thương nào, giống như không có gì đáng ngại, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm thấy hiếu kỳ, buột miệng hỏi Phong Quân Dương: “Biểu ca, đêm hôm đó rốt cuộc là ai đã truy sát huynh?”.

Phong Quân Dương liếc nhìn nàng, nhẹ giọng nạt khẽ: “Tiểu cô nương chốn khuê phòng, hỏi những chuyện đó làm gì!”.

Trước giờ Vân Sinh luôn thân thiết với hắn, nên không sợ mấy lời quát mắng ấy, chỉ lắc lắc cánh tay hắn năn nỉ: “Biểu ca tốt, huynh mau nói cho muội biết đi. Bọn muội trên đường đi rất thuận lợi, nếu như biết trước ở đây huynh sẽ gặp nguy hiểm, thì đã bảo Trịnh Luân đi theo huynh rồi. Biểu ca huynh không biết đâu, muội vừa nghe nói huynh bị người ta truy sát trong lòng vừa cuống lại vừa sợ, khó khăn lắm mới xin được cha muội để muội đến đây. Vì lo lắng cho huynh, mà suốt cả đoạn đường đều phi ngựa tới, huynh xem này, tay muội bị dây cương cọ vào rách hết cả rồi.”

Nàng vừa nói, vừa lột găng tay bằng da hươu ra, chìa bàn tay tới trước mặt Phong Quân Dương để cho hắn nhìn. Vì có găng tay bảo vệ, nên không đến mức thật sự rách da như nàng đã nói, nhưng lòng bàn tay trắng nõn quả thật có vài vết hằn sưng đỏ, có thể thấy cả quãng đường đi đã nếm không ít khổ cực.

Phong Quân Dương thấy vậy liền mềm lòng, giọng nói ôn hòa đi nhiều, nói: “Ai bảo muội cứ nhất định đòi tới đây góp vui, chịu đau là đáng đời.”

Vân Sinh cười hì hì, nũng nịu nói: “Còn không phải vì người ta lo cho huynh sao! Biểu ca tốt, huynh mau nói cho muội biết người hại huynh là ai đi, muội sẽ báo thù cho huynh!”.

Phong Quân Dương thản nhiên đáp: “Là Dương Thành, nhưng ông ta đã chết rồi, không cần muội phải báo thù cho ta nữa, tâm ý của muội ta xin nhận, đa tạ.”

Đang nói chuyện, thì Thuận Bình tự xa chạy nhanh tới gần, ghé sát vào tai Phong Quân Dương thì thầm mấy câu, mặc dù Thần Niên đứng cách đó rất gần, nhưng cũng chỉ nghe được mấy chữ gì đó như “đến rồi”. Thấy Phong Quân Dương hơi gật đầu, xoay người dặn dò Vân Sinh: “Ta còn có chuyện, muội quay về tiểu viện của mình trước đi, nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”

Vân Sinh sao có thể vui vẻ chịu quay về tiểu viện của mình như thế, nàng liếc nhìn Thần Niên vẫn đứng im lặng ở bên cạnh, trong lòng chợt lóe lên, nghĩ thầm người này đã cứu biểu ca, nhất định sẽ biết được tình hình lúc đó, biểu ca đã không chịu nói, chi bằng gọi nàng ta tới hỏi thật tỉ mỉ. Nàng bèn cười hì hì với Phong Quân Dương nói: “Được, huynh đi làm việc đại sự của huynh đi, để Tạ tỉ tỉ đi cùng với muội là được rồi.”

Nói xong không đợi Phong Quân Dương trả lời, đã bước tới kéo tay Thần Niên định chạy đi.

Phong Quân Dương có tật giật mình, không muốn để Thần Niên tiếp xúc nhiều với Vân Sinh, liền sầm mặt xuống quát Vân Sinh lại, nói: “Tự muội quay về đi, ta và Tạ cô nương còn có chuyện cần nói.”

Vân Sinh nhìn Phong Quân Dương, miễn cưỡng dẫn theo thị nữ rời đi. Thần Niên đứng ở bên này im lặng không nói năng gì, không biết tại sao, lúc nàng nghe thấy Phong Quân Dương gọi nàng là “Tạ cô nương” trước mặt người khác, trong lòng bất chợt thấy vô cùng lúng túng, cũng không thể nói rõ được đó là cảm giác gì, giống như bị thứ gì đó chặn ngang vậy.

Phong Quân Dương quay người lại nhìn nàng, trên mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại quan sát thật kỹ vẻ mặt nàng. Hắn vốn dĩ đã chột dạ rồi, nhìn thấy vẻ trầm mặc của nàng lại càng thấy thấp thỏm, định giải thích mấy câu, nhưng suy nghĩ một hồi lại thấy chuyện này càng bôi càng đen, chi bằng cứ ngậm miệng không nhắc đến còn tốt hơn.

Chỉ một thoáng chốc mà suy nghĩ trong lòng hắn thay đổi đến mấy bận, cuối cùng lại chỉ bước tới thấp giọng nói với Thần Niên: “Thần Niên, sư huynh của lão Kiều Triều Dương Tử tới rồi.”

Sư huynh của lão Kiều là một thần y nổi tiếng khắp giang hồ, người đời đều đồn rằng ông ta có khả năng cải tử hoàn sinh biến xương khô thành người có da có thịt. Lão Kiều sau khi biết được chuyện Phong Quân Dương liền phái người đi tìm sư huynh tới chữa trị kinh mạch cho hắn, chỉ là hành tung của Triều Dương Tử bất định, nên mãi tới hôm nay mới mời được ông ta đến.

Phong Quân Dương đang ở trong tình trạng trên người bị trọng thương lại bị kẻ khác dùng kim độc châm vào huyệt đạo, tuy rằng Trương Khuê Túc không tiếc nội lực vận công ép độc giữ lại mạng sống cho hắn, nhưng kinh mạch toàn thân đã bị tổn hại, nội lực khổ luyện suốt mười mấy năm bị hủy trong chốc lát. Chuyện này tuy không phải là trách nhiệm của Thần Niên, nhưng nàng vẫn luôn tự trách mình, chỉ cảm thấy hoàn toàn là do nàng làm việc lỗ mãng, nên mới khiến kẻ trộm có cơ hội hạ độc thủ với Phong Quân Dương. Giờ nghe nói Triều Dương Tử đã đến, Thần Niên nhất thời ném luôn mấy chuyện bối rối lúc vừa nãy ra sau đầu, cả mừng nói: “Triều Dương Tử đạo trưởng tới rồi à?”.

Phong Quân Dương biết nàng vì mình nên mới vui vẻ như vậy, trong lòng càng cảm thấy ấm áp hơn, khẽ cười gật đầu nói: “Ừ, đang ở trong phòng lão Kiều rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play