Tháng Mười một năm Vĩnh Ninh thứ tư, tin Trịnh Luân giết Tiết Thịnh Anh chiếm Thanh Châu tự lập truyền đến Thịnh Đô. Phong Quân Dương dâng tấu phẫn nộ quở mắng Trịnh Luân, nói hắn là kẻ bất trung bất nghĩa, người trong thiên hạ đều có thể giết, cũng xin triều đình cho đánh, nguyện tự mình dẫn đại quân lên phía Bắc thảo phạt Trịnh Luân.

Tháng Hai năm Tân Võ đầu tiên, Trịnh Luân vứt quách quan hệ thông gia của Phong Quân Dương với Hạ gia, kết thành liên minh với Trương gia ở Tĩnh Dương, cùng chống lại Hạ gia. Ngay lúc người đời đều nghĩ Trịnh Luân và Trương Hoài Mân sẽ đông tây hợp kích thì tháng Năm, Trịnh Luân lại lặng lẽ mang binh men theo chân núi đằng Tây Thái Hành xuôi về Nam, xua quân trực chỉ Nghi Bình.

Cùng lúc đó, trại lớn Tụ Nghĩa trại đệ nhất núi Thái Hành cũng liên kết với mấy sơn trại lớn ở phía Nam dãy Thái Hành, dẫn binh khỏi Thái Hành, hợp với đại quân Trịnh Luân, thế như sét đánh, không đợi Hạ gia quay về cứu đã chiếm được Nghi Bình.

Hạ Trạch còn ở Vũ An, sau khi nhận được quân báo thì lặng lẽ ngồi một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn tay phụ tá tâm phúc, hỏi: “Nghi Bình có nên đoạt lại không?”.

Phụ tá vuốt râu nghĩ ngợi, bỗng lại nói: “Còn phải xem Trịnh Luân với Phong Quân Dương có đoạn tuyệt thật không đã. Nếu thật sự đã đoạn tuyệt, Trịnh Luân chiếm Nghi Bình cũng không sao. Song nếu hai kẻ đó chỉ diễn, hắn đoạt Nghi Bình chính là đoạt cho Phong Quân Dương, nhất định không thể để hắn chiếm đóng Nghi Bình, bằng không, Phong Quân Dương đã có con đường lên Bắc rồi”.

Hạ Trạch nhẹ giọng chế nhạo: †Lòng người khó đoán, Trịnh Luân bây giờ có còn tận tụy trung thành với Phong Quân Dương hay không, đừng nói là chúng ta, e là chính Phong Quân Dương cũng không biết nữa”.

Trong thành Nghi Bình, Thần Niên lặng lẽ đứng nơi cao nhất ở cổng thành Nam trông về phía Nam. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, nàng mới hoàn hồn, nghe thấy thang gác phía sau có tiếng bước chân vang lên, còn tưởng là Đại Ngốc đến tìm mình về ăn cơm, liền bảo: “Không cần lên nữa, ta xuống ngay đây”.

Bước chân dừng khựng lại rồi tiếp tục đi lên. Thần Niên có phần kinh ngạc, quay người lại nhìn thì thấy Trịnh Luân từ thang gác đi lên. Nàng bất giác mỉm cười, giải thích: “Ta còn tưởng là Đại Ngốc đến gọi ta về ăn cơm”.

Trịnh Luân lãnh đạm nói: “Y bảo muốn đến đây, đúng lúc ta cũng phải lên tuần tra, nên y bảo ta chuyển lời cho cô”.

Thần Niên bật cười, thở dài: “Đồ lười biếng!”.

Trịnh Luân đưa mắt nhìn nàng, đi đến cửa sổ nhìn ra xa bên ngoài, miệng có vẻ như tùy ý hỏi han: “Cô ở trên này rất lâu rồi phải không? Đang nhìn gì thế?”.

Thần Niên cũng xoay người lại, trải tầm mắt ra ngoài thành lần nữa, mỉm cười đáp: “Không nhìn gì cả, chỉ nhìn chơi vậy thôi. Không ngờ đơn giản thế này đã đoạt được thành Nghi Bình, cảm giác hơi khó tin. Ngươi không biết ngày đó ta nói với Thôi Tập muốn đoạt Nghi Bình, cậu ta hoảng hốt cỡ nào đâu, ai ngờ mới chưa đầy một năm, ta đã đứng trên cổng thành Nghi Bình này rồi”.

“Thôi Tập?” Trịnh Luân hơi kinh ngạc, hắn và Thần Niên hợp tác công thành, hắn đều đã quen một vài nhân vật tiếng tăm trong Tụ Nghĩa trại, nhưng chưa từng gặp cậu Thôi Tập này.

Thần Niên chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cậu ta vốn là nhị đương gia Tụ Nghĩa trại, là quân sư trong trại, trại binh này của ta đều do cậu ta huấn luyện. Cậu con út do phòng ngoài của Dương Thành sinh, bị Tiết Thịnh Anh đuổi giết chạy vào trong núi, được bọn Ôn Đại Nha cứu”.

Trịnh Luân nghe thế nhíu mày, nói: “Sao cô có thể để một người như thế bên cạnh? Dương Thành chết trong tay vương gia, y và vương gia có mối thù không đội trời chung”.

Bên môi Thần Niên lộ ra chút xót xa, gật đầu nói: “Đúng thế, cậu ta và Phong Quân Dương có thù oán, nên cậu ta tiết lộ hành tung của ta cho Hạ Trạch. Huynh đệ trong trại đều nói cậu ta vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn, thực ra sao có thể coi là lấy oán trả ơn, chẳng qua cậu ta chỉ đang báo thù giết cha thôi. Lúc Phong Quân Dương tính kế hại Dương Thành, ta vẫn còn đang bên cạnh hắn, đầy hứng thú bàn bạc với hắn làm thế nào để không có sơ hở. Thôi Tập trả thù ta, thực cũng chẳng sai”.

Trịnh Luân mím môi trầm mặc, lát sau mới hỏi Thần Niên: “Thôi Tập kia giờ đang ở đâu? Cô giết y chưa?”.

“Không đâu.” Thần Niên cười nhẹ lắc đầu, “Sau khi về trại ta nhốt cậu ta lại, giết sao đây? Cậu ta còn có em gái chưa đầy bốn năm tuổi. Giết Thôi Tập, Mậu Nhi phải làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ lại nhổ cỏ tận gốc? Hay là lừa con bé nói anh con bé bị người khác giết, để con bé tiếp tục đối đãi với ta như ân nhân?”.

“Lòng dạ đàn bà!” Trịnh Luân không nhịn được nói, sau lại chuyển đề tài, hỏi Thần Niên. “Ta không thể ở lại đây lâu, phải nhanh chóng trở về Thanh Châu, ta để lại cho cô hai vạn binh mã, cô có thể bảo vệ Nghi Bình không?”.

“Hai vạn?” Thần Niên nhướng mày, cười lắc đầu. “Không cần nhiều vậy, ngươi để lại cho ta ba nghìn tinh binh là được rồi, trong tay ta vẫn còn mấy nghìn trại binh nữa, gom lại thủ Nghi Bình là đủ rồi”.

Trịnh Luân ngờ đâu nàng lại kiêu ngạo đến thế, không dằn nổi liếc nàng một cái, nói: “Kẻ Hạ gia kiêng dè nhất hiện nay không phải Trương gia, không phải ta, mà là vương gia. Vương gia đã điều binh lên Bắc, Hạ Trạch vì phòng ngừa vương gia qua Nghi Bình lên Bắc, chiếm cứ hai châu Thanh, Ký, rất có thể sẽ chia binh làm hai đường, một đường tấn công Thanh Châu, một đường đến đoạt Nghi Bình. Hai nơi này, bất luận là chiếm nơi nào đều có thể ngăn vương gia lại. Phía Thanh Châu hiểm yếu, ta không cần nhiều binh mã lắm vẫn có thể bảo vệ được, nhưng phía cô, có lẽ sẽ thêm phần khó khăn”.

Thần Niên lại chỉ cười, bảo: “Suy đoán của ngươi là căn cứ vào việc Hạ Trạch không tin ngươi thật sự phản chủ tự lập, nên mới phải làm việc đó. Nếu ngươi thật sự đã cắt đứt với Phong Quân Dương, e gã sẽ không để ý đến ngươi trước đâu, mà tập trung đánh Trương Hoài Mân, chờ sau khi diệt Trương gia mới quay lại đối phó với ngươi”.

Trịnh Luân nghe ra lời nàng có một tầng nghĩa khác, trầm giọng hỏi: “Cô có ý gì?”.

“Rất đơn giản, nếu ngươi và Phong Quân Dương thực sự tan vỡ, Hạ Trạch sẽ không những không đánh Nghi Bình mà sợ là còn ước gì Phong Quân Dương nhanh chóng điều binh đến đây, nhìn chủ tớ các ngươi tranh chấp”.

Trịnh Luân hiểu lầm Thần Niên muốn khuyên hắn phản bội Phong Quân Dương, mặt sắc lại, nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không phản bội vương gia”.

“Ta cũng không mong ngươi phản bội hắn, nếu không Giang Bắc còn phải đánh trận thêm hai năm nữa, người chịu tội chính là bách tính dân thường.” Thần Niên cười, ngoái đầu nhìn ra ngoài thành, một lát sau không đầu không cuối hỏi Trịnh Luân, “Ngươi ở Vân Tây đã thành thân chưa?”.

Trịnh Luân không ngờ nàng lại đột nhiên nói đến chuyện này, bất giác nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chưa thành thân”.

Thần Niên chậm rãi gật đầu, hỏi tiếp: “Thế có ý trung nhân chưa?”.

Trịnh Luân không biết vì sao nàng hỏi thế, trong lòng xốn xang, lại không biết nên đáp thế nào, bèn chỉ mím môi im lặng. Hắn trầm mặc như vậy càng khiến Thần Niên hiểu lầm, tưởng rằng Trịnh Luân yêu mà không có được Vân Sinh, liền áy náy mỉm cười với hắn, nói: “Xin lỗi, hỏi đến chuyện làm ngươi đau lòng. Nhưng Vân Sinh là vị hôn thê của vương gia ngươi, cho dù ngươi có chung tình với cô ấy hơn nữa, e là cũng không cách nào đạt được ước muốn”.

“Nói hươu nói vượn ít thôi!” Trịnh Luân chợt có chút căm tức, lại thấy trong lòng rối rắm, không muốn ở đây với Thần Niên nữa, xoay người đi đến chỗ thang gác.

Thần Niên lại lách mình cản hắn lại, hơi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Trịnh Luân, huynh lấy ta đi”.

Câu nói này giống như lấy búa tạ đập vào tim Trịnh Luân, làm hơi thở của hắn nghẹn lại, một lát sau mới chậm chạp tỉnh táo lại, biến sắc nói: “Tạ cô nương, cô điên à?”.

Hắn không muốn để ý đến nàng nữa, vòng qua bên cạnh nàng xuống lầu.

Thần Niên lại cản hắn thêm mấy lần nữa, chỉ hỏi: “Huynh sợ sau này Phong Quân Dương không dung thứ cho huynh, giết huynh sao?”.

Trịnh Luân thấy không thoát nổi sự quấn dính của nàng, dứt khoát dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Tạ cô nương, Trịnh Luân không sợ chết”.

“Vậy huynh sợ điều gì?” Thần Niên nhìn chòng chọc vào hắn, hỏi: “Người đời đều biết ta do Phong Quân Dương chiếm làm của riêng, chỉ cần huynh lấy ta, sẽ không còn ai hoài nghi huynh không đoạn tuyệt thật với Phong Quân Dương nữa, Phong Quân Dương có điều bao nhiêu binh mã lên Bắc đi chăng nữa thì mọi người cũng chỉ cho là hắn đuổi theo huynh mà đến. Hơn nữa”, Thần Niên bật cười, “một khi ta gả cho huynh, cho dù chúng ta hữu danh vô thực, trong lòng Phong Quân Dương ắt có vướng mắc, ta cũng không uy hiếp được Vân Sinh tiểu thư của huynh nữa”.

Trịnh Luân cố nén lửa giận trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Tạ cô nương, cô muốn làm gì?”.

“Ta làm gì chứ?”. Thần Niên nhẹ nhàng cong khóe miệng, đáp: “Chỉ mong thành Nghi Bình này có thể chết ít người hơn, vậy là đủ rồi”.

Ánh mắt Trịnh Luân hết sức phức tạp, hình như có cảm xúc không thể nói rõ ở trong đó, hắn nhìn Thần Niên một hồi lâu rồi mới hỏi: “Cô có biết rằng người yêu cô sâu sắc lắm không?”.

Thần Niên thoáng cụp mắt xuống.

Trịnh Luân lại hỏi: “Cô có biết một khi cô gả cho ta, cô sẽ không thể gả cho người nữa không? Cho dù sau này người chiếm thiên hạ, ta còn sống, người cũng không thể đoạt thê tử của thần tử; ta chết đi, người cũng không thể bắt quả phụ tiến cung”.

Thần Niên giương mắt nhìn hắn, nhìn một chốc rồi nhoẻn miệng cười, nói: “Trịnh tướng quân, huynh lạ thật đấy. Tạ Thần Niên có lấy được Phong Quân Dương hay không thì liên quan gì đến huynh? Nếu huynh sợ chết thì cứ việc nói thẳng, không cần viện cớ này nọ”.

Trịnh Luân nhìn nàng chăm chăm, chậm rãi nói: “Tạ cô nương, từ ngày Trịnh Luân ta khởi binh Thanh Châu thì đã đưa sinh tử ra khỏi vòng suy xét rồi. Cho dù ta không lấy cô, sau này chưa chắc người đã có thể tha cho ta, mà nếu ta lấy cô, người cũng chưa chắc đã giết ta. Nhưng mà, cô đã nghĩ kĩ càng chưa? Cô không muốn ở bên người thật sao?”.

Khóe miệng Thần Niên từ từ xụ xuống, rồi lại bất chợt cong lên, nửa thật nửa giả nói: “Trịnh tướng quân, huynh là con người đàng hoàng. Nhưng huynh cũng ngẫm lại đi, chờ sau này vương gia của huynh đoạt được thiên hạ, hoàng hậu đương nhiên là Vân Sinh tiểu thư của huynh, ta ấy à, dẫu có nghịch thiên, cũng chỉ là phi tử. Nhưng phi tử có thể xuất thân sơn tặc ư? Nên vương gia nhà huynh tất sẽ rửa sạch gốc gác cho ta, không biết ta sẽ thành con gái vị đại thần nào nữa. Hơn nữa, Tạ Thần Niên có lấy Trịnh Luân làm phu quân hay không cũng đều không thể gả cho Phong Quân Dương, người gả cho hắn chỉ có thể là thục nữ danh môn. Kế này của ta nhìn có vẻ như dùng thanh danh của Tạ Thần Niên và tính mệnh của huynh để cược, nhưng thanh danh của Tạ Thần Niên vô dụng, nói cho cùng, bị hớ chỉ có mỗi mình huynh mà thôi”.

Trịnh Luân nghe thế cau mày, hỏi: “Cô muốn thay đổi thân phận để ở bên người?”.

“Cũng chưa chắc, còn phải xem hắn có tin sự thanh bạch của ta không đã.” Thần Niên tắt nụ cười, nghiêm mặt nói: “Trịnh Luân, đây vốn là một canh bạc, để có thể lừa Hạ Trạch mắc mưu, để có thể giảm thiểu số lượng dân chúng vô tội chết đi, hai chúng ta cược với Phong Quân Dương, cái ta cược là tín nhiệm hắn dành cho ta, còn cái huynh cược là sự độ lượng của hắn”.

Trịnh Luân mím môi, hồi lâu không lên tiếng.

Thần Niên lui về sau hai bước, đứng nơi thang gác, nói tiếp với hắn: “Việc này không cưỡng ép được, lại liên quan đến sinh tử của huynh, để huynh tự quyết định thì hơn, mong huynh trước khi đi có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục”.

Nàng nói xong liền không khuyên nhiều nữa, xoay người xuống lầu. Vừa mới xuống tường thành, Đại Ngốc đã tìm đến, to tiếng hỏi: “Đại đương gia, có về ăn cơm không?”.

Thần Niên gật đầu, cũng chưa lên ngựa, chỉ dắt theo con ngựa chậm rãi tản bộ về phủ thủ thành, nửa đường gặp Triêu Dương Tử lưng đeo hòm thuốc đi từ quân doanh ra, không khỏi dừng bước, chờ ông đến gần, hỏi: “Đạo trưởng, thương binh sao rồi?”.

Triêu Dương Tử bao ngày bận rộn cứu người, chịu đựng đến đỏ mòng hai mắt, nói: “Có thể cứu được đều cứu rồi, không cứu được thì chỉ có thể để họ chết cho thống khoái”. Ông không dằn nổi dừng chân, quay đầu nhìn về phía Thần Niên, có phần kích động hỏi, “Có cần tranh đi đoạt lại thế này không? Đúng, họ hèn mọn, họ một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết đào đất kiếm ăn, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng họ cũng có cha sinh mẹ dạy, cũng có tay có chân, họ cũng rành rành là người mà!”.

Thần Niên im lặng không đáp, chỉ cúi đầu chầm chậm đi đường. Triêu Dương Tử xả giận xong, thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng có phần hối hận, nghĩ ngợi một chút, đoạn nói: “Ta không giận cô, ta giận là giận đám thế phiệt thế gia tranh đoạt thiên hạ, không màng đến sống chết của dân chúng, dùng vô số mạng người để lấp đầy dã tâm của mình”.

Thần Niên ngẩng đầu nhìn ông, nhếch mép cười, nói: “Đạo trưởng, ta biết trong lòng ngài khó chịu. Song hai chúng ta không ai có thể xoay chuyển lẽ trời được. Nếu thiên hạ đã đại loạn, điều chúng ta có thể làm chính là bảo vệ tính mạng của một vài lão bách tính, ngóng trông thái bình lập lại thôi”.

Phẫn uất bất lực của Triêu Dương Tử tràn ngập cõi lòng, nhưng chẳng có chỗ phát tác, đành thở dài thật dài.

Mấy người về đến ngoài phủ thủ thành, thấy Ôn Đại Nha đang đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn biển hiệu ngoài cửa mà sững sờ. Thần Niên ném dây cương trong tay cho Đại Ngốc, tiến lên hỏi: “Ôn đại ca đang nhìn gì thế?”.

Ôn Đại Nha ngoái lại nhìn Thần Niên, vẫn có phần không dám tin hỏi nàng: “Chúng ta chiếm được thành Nghi Bình rồi sao?”.

Thần Niên mỉm cười gật đầu: “Coi như là thế”.

Ôn Đại Nha lại hỏi: “Vậy nghề nghiệp của chúng ta sau này thì sao? Làm ăn thế nào đây?”.

Thần Niên không ngờ hắn lại lo việc này, bất giác bật cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Ôn Đại Nha, thấp giọng nói: “Ôn đại ca, huynh ở trong thành này không khác gì chúng ta ở trong núi đâu. Trước kia huynh xuống núi làm ăn, giờ còn phải coi sóc làm ăn trong thành Nghi Bình này. Bất luận là ai, bất luận là sống trong thành hay từ thành đi ra ngoài đều phải đưa tiền cho huynh mới được”.

Ôn Đại Nha nghi hoặc: “Đây là kiểu làm ăn gì?”.

Thần Niên nín cười, đáp: “Đây gọi là thu thuế”.

Triêu Dương Tử nghe thế vuốt râu cười to, lưng đeo hòm đi vào trước, Thần Niên lại vỗ vỗ Ôn Đại Nha còn ngây ra đó, cười bảo: “Về nhanh lên nào, chúng ta còn chưa ăn cơm đâu”.

Cơm canh trong phủ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, tuy hơi qua loa nhưng đám Thần Niên câu nào câu nấy đều bàn chuyện cứu người, thật ra ăn cũng ngon lành lắm. Mọi người vây quanh bàn ăn cơm, Trịnh Luân từ ngoài đi nhanh vào, đứng trước bàn nhìn Thần Niên, trầm giọng nói: “Tạ cô nương, ta lấy cô”.

Hắn còn chưa dứt lời, một chiếc đũa trong tay Ôn Đại Nha đã rơi xuống.

Thần Niên ngẩng đầu nhìn Trịnh Luân, thản nhiên đáp: “Được, huynh lấy Nghi Bình làm sính lễ, ta gả cho huynh”.

Lời vừa nói ra, chiếc đũa còn lại trong tay Ôn Đại Nha cũng theo lời mà rơi xuống nốt. Trịnh Luân không nói thêm nữa, xoay người ra khỏi phòng. Mọi người trong phòng đều kinh ngạc khôn cùng, chỉ đực mặt ra ngồi đó, Ôn Đại Nha lại là người hoàn hồn sớm nhất, nhìn Thần Niên, cả kinh nói: “Đại đương gia?”.

Thần Niên nhướng mày nhìn hắn, hỏi: “Sao hả?”.

Ôn Đại Nha chỉ tay theo hướng Trịnh Luân bỏ đi, không dám tin vào tai mình mà hỏi Thần Niên: “Cô muốn gả cho hắn?”.

Thần Niên gật đầu, đáp: “Hắn chưa lấy vợ, ta chưa gả chồng, hai người hợp lại chẳng phải tốt lắm sao?”.

Linh Tước chợt đứng bật dậy, kích động hỏi: “Vậy Lục đại ca thì sao? Cô gả cho Trịnh tướng quân, Lục đại ca phải làm sao bây giờ?”.

Vừa nói ra lời, trong phòng lại lắng xuống, Lỗ Vinh Phong vội đưa tay kéo cô ngồi xuống, không ngờ Linh Tước lại ra sức hất tay phụ thân ra, chỉ nhìn chằm chằm vào Thần Niên, hỏi: “Huynh ấy đi đoạt thứ mà cô muốn, cô lại ở đây gả cho người khác, đến khi huynh ấy trở về, cô còn mặt mũi nào mà gặp huynh ấy?”.

“Linh Tước!” Lỗ Vinh Phong tức giận mắng, đứng dậy giơ tay toan tát con gái mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play