Mặt trời như đổ lửa, không khí oi bức, trên không ngay một mảnh mây có thể thoáng che đầu cũng không có. Đi dưới loại trời như vậy, y phục của mọi người đều bị mô hôi xâm thấp, khí nóng lại làm người ta khó chịu như đang ở trong lò nướng vậy.
Lắc lắc đầu, Doanh Chính đầu tiên là lấy tay cọ cọ đôi môi khô khốc của mình rồi cầm lấy túi nước vung vẩy, phát hiện nước còn lại bên trong đã không bao nhiêu, nếu như không tiết kiệm rất khó đảm bảo bọn họ có thể sống mà đi đến nơi có nguồn nước kế tiếp.
Đằng trước là tiếng roi quất hòa với tiếng chửi bới, đất dưới chân lại như sắt nung làm Doanh Chính cũng không biết ‘thảm trạng’ này của mình hôm nay nên tính lên đầu ai. Ai có thể nghĩ đến hắn đường đường Tần vương mà lại té ngã ngay trên thuộc địa của mình, bị một đám tiểu dân vô tri tính toán.
Xích quấn tay chân bị trời nung lên nóng như lửa làm Doanh Chính phiền càng thêm phiền, hảo hảo đi ra một chuyến lại biến thành như bây giờ, mất mặt còn chưa tính, vạn nhất đền cả mạng vào thì thiệt hại thật đúng là không tầm thường.
“Nói ngươi đó, đi nhanh!” Tần binh phụ trách áp giải lao dịch tu kiến Trường Thành đi đến giơ roi lên trước mặt Doanh Chính vì suy nghĩ mà bước chậm lại.
Lạnh lùng liếc mắt sang Doanh Chính một câu cũng không nói, tự lướt qua Tần binh đang giơ cao roi da kia.
Tiểu binh giơ roi sắc mặt trắng bệch toát mồ hôi như mưa, run cầm cập cả người như rơi vào hầm băng.
Tần binh phụ trách áp giải khác thấy người nọ giơ roi vẫn không nhúc nhích, vì vậy đi đến muốn vỗ vỗ hắn, vậy mà vừa đến gần đã thấy hắn run bắn hai chân nước tiểu ướt quần, dẫn tói mọi người cười ha hả.
“Làm gì vậy, tự nhiên lại mất mặt…Này…Này…” Một người trong số vây lấy Tần binh vốn định châm chọc hai câu cái nam nhân tiểu trong quần ngay trước công chúng, thấy hắn vẫn không nhúc nhích liền đưa tay đẩy đẩy, tiếp đó chỉ thấy người nọ thẳng tắp ngã xuống đất không còn khí nữa.
Quay đầu lại nhìn đám Tần binh hoảng loạn thành một đoàn phía sau, đi ở bên trái Phù Tô kéo một chút Doanh Chính cha toàn thân trên dưới cũng hệt như hắn chỉ còn lý y với trung y, nhỏ giọng nói: “Ngươi hù chết hắn luôn rồi.”
Liếc Phù Tô, Doanh Chính ngay cả hừ cũng không thèm kéo xích trên chân đi về phía trước.
“Ta biết ngươi sinh khí, được rồi, đều là lỗi của ta chúng ta mới rơi vào nông nỗi này.” Vung chân thả lỏng bớt xích Phù Tô tiến lên kéo ống tay áo Doanh Chính: “Ta không nên xuất đầu làm cái gì mà ‘bằng hữu của phụ nữ’, bằng không…chúng ta cũng sẽ không trêu chọc tiểu nhân, khiến cho lưu lạc thành lao dịch, thị vệ trưởng những người đó cũng hạ lạc bất minh.” Nhớ lại tao ngộ của bọn họ mấy ngày trước Phù Tô lại nghĩ biết vậy chẳng làm.
Hôm nay bọn họ trên thân đừng nói là cái gì có thể chứng minh thân phận, ngay một đồng bạc cũng không có. Đất rộng bốn phía, dù có chạy ra khỏi đội ngũ áp giải, trong tình trạng không có nước không có lương, hai bọn họ cũng chạy không xa được.
Đạo lý này Phù Tô biết, Doanh Chính cũng hiểu, đó là nguyên nhân mà bỏi vậy hai người sau khi phát hiện mình bị bán vào đội ngũ lao dịch không tùy tiện trốn đi.
Từ đế vương biến thành lao dịch Doanh Chính trong lòng vẫn có chút tức giận không tiêu, cho nên hắn vẫn không phản ứng Phù Tô, tự mình đi về phía trước.
“Cha ngươi muốn thế nào mới có thể tha thứ ta?”
Dùng khóe mắt ngắm nhi tử bên cạnh một cái, Doanh Chính không nói nhưng ý tứ rất rõ ràng.
“Duy độc cái này không được!” Nếu như không phải bởi vì hai tay mang xiềng xích thì Phù Tô đã bắt tay ra sau che tiểu cúc hoa mềm mại của mình rồi.
Thấy Phù Tô vẻ mặt đề phòng Doanh Chính chẳng đáng hừ một tiếng, lúc này mặt sau đội ngũ lại truyền đến đánh chửi cùng ô ngôn uế ngữ, đến nỗi toàn bộ đội ngũ đều dừng lại ngoảnh ra sau nhìn.
Bình sinh thích nhất đi giúp vui, vừa nghe nói phía sau phát sinh sự kiện bạo lực Phù Tô liền nhảy nhót thăm dò xung quanh, hỏi trái thăm phải lúc này mói biết được mấy trăm người ở mặt sau đội ngũ không có cơm ăn, không có nước uống, y không đủ che, trên thân xiềng xích không chỉ nặng hơn bọn họ lại còn có răng cưa là nô lệ đến từ cảnh nội Triệu quốc cũ.
Trong đội ngũ, nam nhân chiếm đa số chỉ có mấy người phụ nhân, bất quá một đám xanh xao vàng vọt vẻ mặt bệnh trạng. Có người nói trước khi xuất phát có đến hơn một nghìn người, thế nhưng đến Lũng Tây chỉ còn chưa đến hai trăm, những người khác đều chết ở dọc đường.
Thấy mình tốt xấu còn có nước uống cùng y phục mặc Phù Tô nhất thời thấy thoải mái hơn không ít, lao dịch với nô lệ dù sao cũng không giống, một bên là được triều đình mộ binh, một bên so với súc sinh còn không đáng giá.
Triều đình có văn bản quy định rõ ràng, nếu như không đúng hạn giao số lao dịch đã được khoán đến nơi chỉ định thì truy cứu trách nhiệm quan viên phụ trách địa phương, mà nếu như lao dịch chết ở giữa đường không đến được nơi làm việc thì truy cứu trách nhiệm nhân viên phụ trách vận chuyển.
Bởi vì có quy định của bề trên cho nên đám áp giải sợ lao dịch chạy mất, chúng lao dịch lúc này mới đều bị quấn xiềng chân tay, lại sợ bọn họ chết ở dọc đường mới cho nước cho lương, nhưng tất cả gần như chỉ có dọc đường đi này mới có thể hưởng thụ đến.
Lúc lao dịch vừa được công trường ký nhận sở hữu sẽ lập tức tiêu thất, chết sống do thiên mệnh. Bởi vì trong luật pháp không cứng nhắc quy định những lao dịch này sau khi hoàn thành nghĩa vụ phải được an toàn trở lại nguyên quán, cho nên tính mạng của bọn họ sau khi được giao tiếp liền không còn được bảo chứng.
Mỗi ba tháng các nơi đều phải mộ một ít bách tính bình thường đi làm lao dịch tu kiến các hạng công trình của triều đình, lại là có lương, bất quá lương này chưa từng có người được lĩnh. Rất ít người có thể sống hoàn thành ba tháng lao dịch, cho nên phần tiền bạc do quốc khố phát xuống kia đều chảy vào túi của quan viên địa phương cùng với đám giám quân.
Đám phụ trách giám thị công trình chính là lách vào chỗ trống này.
Nếu như không phải tự mình thể nghiệm một lần như vậy Doanh Chính vĩnh viễn sẽ không biết tiền tài mình ký phát đã đi nơi nào, Tần quốc có bao nhiêu sức lao động tổn thất ở nơi này, cứ tiếp tục như thế mãi sẽ hình thành nên tuần hoàn ác tính.
Trở về bên cạnh Doanh Chính, Phù Tô cúi đầu đi nữa ngày không nói chuyện, bởi vì hắn vừa mới phát hiện chỗ sai lầm của mình những năm gần đây.
Hưng vong của Tần quốc không phải vì một Hồ Hợi, một Lưu Bang hoặc là Hạng Vũ mà có thể bị phá vỡ. Lúc một triều đình mất đi dân tâm mới có nghĩa là đang đi về hướng diệt vong, khi đó dù không có bọn họ cũng sẽ có những người khác nổi dậy.
Hiện thực làm lao dịch nghĩa là một đi không trở lại đáng sợ bắt buộc người ta đào tẩu, mà quy định của Tần triều về chuyện lao dịch ít một người liền chịutội thụ hình liên đới mói dẫn đến Lưu Bang trình diễn màn ‘trảm bạch xà khởi nghĩa’, mang theo số lao dịch bị áp bức nổi dậy phản Tần.
Cho nên cải biến chế độ cưỡng chế cứng nhắc trước mắt mới là cải biến tất cả, mói là căn bản bảo trụ gốc rễ Đại Tần.
Nhìn đám người bên cạnh bởi vì sắp đến mục tiêu mà tuyệt vọng Phù Tô chọc chọc Doanh Chính không biết vì thấy cái gì mà đờ ra một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tuy rằng bỏ chạy không phải thượng sách nhưng chúng ta thực sự phải đi tu Trường Thành?”
Thấy trong đám nô lệ đi ở sau cùng có hai người bị mấy binh sĩ vui cười lôi ra kéo tới sau núi đá ven đường, Doanh Chính cau mày thu hồi đường nhìn theo đội ngũ tiếp tục đi về phía trước: “Không thì sao? Trước không nói những xiềng xích này, không có thức ăn chúng ta căn bản đi không xa được, hiện nay lối thoát duy nhất chính là theo bọn họ, chờ người tới tìm.”
“Nếu như thị vệ trưởng bọn họ…tìm không được thì…” Đây là chuyện Phù Tô lo lắng nhất.
“Ngươi cho nàng kia vật gì vậy?” Doanh Chính đột nhiên nhớ lại ngày ấy sau khi bọn họ cứu quả phụ suýt nữa bị hỏa thiêu thì nhìn thấy Phù Tô len lén cho nàng vật gì đó.
“Bài tử có khắc tên của ta, để nàng có việc gấp thì có thể đến nha môn phụ cận hoặc chỗ trú quân..Nói đến đây Phù Tô kinh hỉ mở to miệng: “Ngươi nói nàng có thể hay không..
“Vậy còn phải xem nữ nhân đó có thực sự cơ linh cũng như có đảm lược hay không.”
“Nàng nhất định sẽ tìm đến.” Phù Tô tự tin mười phần nói.
“Bằng cái gì mà thấy được như vậy?”
Bởi vì Trường Thành còn chờ nàng đến nghiệm thu chất lượng công trình thôi.
Bất quá Phù Tô nghĩ lại thấy trong lòng cũng không quá xác định, nhưng hôm nay hắn có lo lắng nữa cũng không được gì: “Thực sự không được thì ta còn có một biện pháp, cũng không biết ổn hay không.” Phù Tô có chút do dự.
Doanh Chính lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía núi nhỏ bị một đám người vây quanh một cái, lại quay đầu về hỏi: “Nói nghe một chút.”
“Lũng Tây gặp chuyện không may ai sẽ là người đầu tiên đến làm chủ sự?”
“Vương Bí…” Doanh Chính vừa nói liền hiểu ý tứ trong lời nhi tử, nếu như bọn họ thực sự đợi không được vậy thì nghĩ biện pháp dẫn người đến thôi: “Ngươi có nắm chắc làm cho những người này theo ngươi không?”
“Dẫu sao thì đối với bọn họ mà nói thế nào cũng là chết, sao không đánh cuộc một keo, có lẽ có chuyển cơ cũng không chừng.”
Đương nhiên nếu như trở ra một bạch xà cho hắn chém thì rất tốt: “Ngươi đang nhìn cái gì?” Thấy Doanh Chính dọc theo đường đi thường thường quay lại Phù Tô nhịn không được hỏi.
Nắm tay Phù Tô, Doanh Chính không trả lời nhưng biểu tình rất ngưng trọng.
Vào cái ngày Phù Tô chạy đi làm ‘bằng hữu của phụ nữ’, bọn họ cứuđược một quả phụ suýt nữa bị phóng hỏa thiêu cháy, mà quả phụ này lại là một người vừa vào cửa.
Ra là nàng vào nhà chồng còn chưa đủ một trăm ngày thì phu quân nàng liền chết tha hương, đêm thành hôn trượng phu còn chưa kịp xốc khăn trùm đầu đã bị kéo đi cho đủ số lao dịch, kết quả lần này đi sẽ không trở về.
Thiên tai nhân họa chẳng trách được ai, thế nhưng nhà trai vẫn cho rằng tất cả xui xẻo này đều là tân tức phụ mang theo vào cửa, cho nên từ đầu vẫn luôn đối xử không tốt với nàng, lại còn nghĩ đủ biện pháp ngược đãi.
Nam nhân tuổi trẻ lực tráng đều bị bắt đi làm lao dịch, những người còn lại căn bản không có năng lực trồng trọt tốt, cho nên thu hoạch tịnh không lýtưởng. Không muốn phải nuôi nhiều miệng ăn, nhà chồng thông đồng với nhau hợp diễn một tiết mục vu hãm như thế, nỗ lực giết chết tân tức phụ nhằm chiếm đồ cưới của nàng.
Ngay lúc nước sôi lửa bỏng đó Phù Tô vừa vặn chạy tới ngăn lại, không chỉ cứu người còn điều tra rõ việc này chỉ do giả dối. Ngại vì không thể cho thấy thân phận hơn nữa quả phụ cầu tình biểu thị mình không truy cứu, Phù Tô bọn họ lúc này mới không ngay tại chỗ tử hình đám người nhà chồng lòng dạ hiểm độc kia, lại không biết hành động đó để lại tai hoạ ngầm cho chính mình.
Một đoạn tiểu nhạc đệm này Doanh Chính cùng Phù Tô tự nhiên sẽ không để ở trong lòng, kết quả khi bọn họ dừng chân tại khách *** trong thôn cạnh trấn nhỏ thì nhân nhất thời sơ ý liền gặp ám toán, ứng với câu tục ngữ ‘lật thuyền trong mương’.
Lúc Doanh Chính cùng Phù Tô tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, không chỉ tàivật đáng giá toàn thân mất sạch còn bị người đem bán.
Bất quá vạn hạnh là lúc đó lao dịch đưa đi công trường vừa chết hai người, vì vậy hai người vốn sắp bị bán làm nô cứ như vậy bị biến thành thành viên trong đội ngũ lao dịch.
Mặc dù không có tiền hô hậu ủng, không có y phục hoa lệ làm nổi bật, nhưng nhiêu đó không chút nào giảm bớt khí chất đế vương uy nghiêm trên người Doanh Chính.
Binh sĩ phụ trách áp giải đội ngũ lao dịch đều không dám trêu chọc hắn, nhất là sau khi hắn một cước đá tàn phế một Tần binh muốn sờ mặt Phù Tô thì càng không ai dám liếc mắt nhìn.
Hai người này là thế nào mà thành lao dịch binh sĩ áp giải biết nhất thanh nhị sở, tuy rằng đường này có đi không về nhưng phàm chuyện gì cũng đều có lúc ngoài ý muốn, cho nên đội trưởng áp giải cũng không dám làm quá tuyệt.
Nếu như quả thật là đại nhân vật gì đó bọn họ không thể trêu vào thì nếu có người tìm đến mình khẳng định không thoát được quan hệ, bởi vậy hắn mới hạ lệnh đặc biệt chiếu cố hai người.
Nếu như đến chết vẫn không ai tìm thì thôi, nếu có tìm tới niệm tại mình một mực cái gì cũng không biết, lại thỉnh bọn họ thương tình một đường chiếu cố thì dù không được chỗ tốt cũng có thể bảo trụ tính mạng.
Nhờ có phần tâm tư này của đội trưởng, dọc theo đường đi Doanh Chính cùng Phù Tô cũng không chịu nhiều đau khổ. Đi không nổi thì có thể tự nghỉ ngơi, nơi ngủ lại ban đêm cũng là nơi tốt nhất.
Mưa thu mang hơi lạnh, dù sau cơn mưa trời lại sáng cũng vẫn mang theo hàn khí, đặc biệt là vào buổi tối.
Đoàn người bởi vì không kịp thời gian vào thành cho nên chỉ có thể qua đêm ở một thôn trang, binh sĩ cùng lao dịch chia nhau ngủ tại hai gian nhà tranh, mà nô lệ thì phải cuộn mình lạnh run trong sân giữa gió lạnh buổi tối.
Mặc dù nghèo túng thành nô lệ giữa bọn họ cũng có phân chia giai cấp, người địa vị cao ngủ ở nơi cản gió, mà người bị xa lánh thì chỉ có thể cuộn mình ở nơi đón gió, giống như hai người ban ngày bị mấy binh sĩ kéo ra sau núi đá tiết dục vậy.
Thuộc về kiểu người dính giường là ngủ Phù Tô sau khi ngủ mấy hồi mơ mơ màng màng ngồi dậy híp mắt nhìn xung quanh, kết quả liền nhìn thấy một bóng người hư hư thực thực hình như là cha hắn ngồi ở bên cửa sổ.
Vươn tay sờ sờ chỗ trống lạnh lẽo bên người Phù Tô đã có thể xác định nam nhân nửa đêm không ngủ được đi ngồi không đó đúng là Doanh Chính cha, vì vậy xuống đất ngã trái ngã phải đi đến: “Cha ngươi nhìn cái gì vậy?” Xét thấy những người khác đều đang ngủ cho nên Phù Tô hạ thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì, đi ngủ đi.” Giúp Phù Tô vuốt lại mái tóc vì ngủ mà lộn xộn rồi vỗ vỗ đôi má đã gầy đi của hắn.
Hà hơi một cái, Phù Tô giật nhẹ tay áo Doanh Chính: “Ngủ cùng đi.” Hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn hai người đang cuộn mình cùng một chỗ ngủ ở nơi đầu gió mà theo hắn là cha hắn đang nhìn, có chút nghi hoặc: “Ngươi quen bọn họ?”
“Không quen, ngủ đi.” Không có thói quen ngủ chung giường với một đám người, Doanh Chính chỉ dựa vào tường dự định chợp mắt một hồi, liền kéo PhùTô gối lên đùi mình.
Đứng dậy khỏi đùi Doanh Chính, Phù Tô lắc đầu nhỏ giọng nói: “Cách hừng đông còn rất sớm, nếu như bị ta gối thẳng đến lúc đó thì cái chân này khẳng định sẽ tê rần, vậy rồi làm sao mà đi.”
“Ta không sao.” Doanh Chính cười cười.
“Thế nhưng ta không muốn đến lúc đó phải cõng ngươi, ta cõng không nổi.” Ta còn chờ ngươi cõng ta cơ mà, Phù Tô cực kỳ thận trọng nói.
Dáng tươi cười trên mặt cứng đờ, Doanh Chính sắc mặt càng lúc càng phát triển theo xu hướng biến thành màu đen. Hắn đẩy Phù Tô lên giường chung, kéo một cánh tay của hắn qua gối lên rồi quay lưng lại đi ngủ.
“Tê rồi…tê rồi…cứng luôn rồi…” Phù Tô nỗ lực cứu vớt cánh tay của mình,chỉ tiếc lửa giận của Doanh Chính cha không phải dễ dàng như vậy là có thể dập tắt, không trả giá đại giới là không có khả năng.
Vì vậy ngày hôm sau lúc đội ngũ lên đường, trong đoàn lao dịch liền có một đại hiệp cụt tay, nghiêng một bên vai chết cũng không đi ở giữa đội ngũ, dọc theo đường còn lầm bà lầm bầm, hơn nữa ngữ tốc cực nhanh.
Bởi vậy có mấy người to gan đi đến bên cạnh hắn hiếu kỳ hỏi: “Vị huynh đệ này ngươi ở quê hương làm việc gì?”
Nhìn người hỏi Phù Tô thấy mọi người xung quanh đều lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, liền thuận miệng đáp: “Tiểu đệ ở nhà vốn cùng một vu sư học qua thuật bắt quỷ xua tai.”
Mọi người nghe xong lộ ra biểu tình quả nhiên: “Ta đã nói thôi, vừa rồi miệng hắn nhất định là đang niệm chú.” Có người nói.
Bởi vì trình độ chữa bệnh tương đối lạc hậu chỉ có người giàu mới có thể mời đại phu, cho nên dân chúng bình thường sinh bệnh thì chỉ có thể mời một ít vu y đến xem cầu xua tai miễn nan, cho nên chức nghiệp vu sư này vào thời đó rất được tôn kính.
“Bất quá ngươi vừa rồi đang niệm chú gì?” Có người cẩn thận hỏi, mọi người nghe xong đều lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Khóe miệng vừa kéo, Phù Tô lập tức lừa dối tiếp: “Ta vừa rồi niệm chú xua tai họa, bảo hộ chúng ta bình an.”
Mọi người hiểu ra đều biểu thị sự cảm kích với Phù Tô, thế nhưng cũng có người hỏi vì sao thân là vu sư hắn lại bị bắt đi làm lao dịch.
“Bị người hãm hại! Bị người hãm hại! Ta với sư huynh dọc theo đường đi hàng yêu trừ ma cứu vớt sinh linh, ai ngờ phạm vào vu sư khác kiêng kỵ, bởi vậy…Ai.. .Các ngươi đừng nhìn sư huynh ta có cái bản mặt thế thôi chứ hắn rất biết bắt quỷ…”
Mọi người len lén nhìn về hướng Doanh Chính, thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn hé ra bản mặt âm trứ thập phần kinh khủng, vì vậy trong lòng đều thầm nhận định đây nhất định là một nhân vật rất lợi hại.
Thấy có người muốn đi lấy lòng Doanh Chính, Phù Tô nói thêm: “Sư huynh ta không chỉ có thể làm quỷ quái hôi phi yên diệt, dù là người sống hắn cũng có thể làm cho bọn họ vĩnh bất siêu sinh!”
“Nga!” Mọi người phát sinh tiếng kinh hô, đối với Phù Tô cùng Doanh Chính càng thêm tôn kính, thầm nghĩ trách không được dọc theo đường đi lính áp tải đối với hai người bọn họ đều có chiếu cố, mấy người nguyên muốn tìm phiền phức cũng không dám nghĩ cách nữa.
Giữa lúc Phù Tô còn muốn kéo thêm vài câu, sau đội ngũ truyền đến tiếng đánh chửi, chỉ thấy có hai người bị tha ra liên tục ăn đòn, rất là thê thảm.
Thực sự nhìn không nổi nữa Phù Tô đang muốn tiến lên ngăn cản thì bị một đám người bên cạnh níu lại, ghé vào lỗ tai hắn thất chủy bát thiệt giải thích một phen. Chờ bọn hắn nói rõ rồi trên mặt Phù Tô đã không còn huyết sắc, hắn rốt cuộc biết vì sao dọc theo đường đi cha hắn luôn liên tục quay đầu nhìn lại.
Ngay lúc Phù Tô bị một đám người ngăn cản, Doanh Chính đã đi lên trước một cước đạp sĩ binh vừa vung xong roi đang muốn cởi thắt lưng đập mặt xuống đất.
— 0O0 —
~