Ngồi trong xe ngựa Phù Tô có chút mất tự nhiên, ánh mắt bay loạn xung quanh chỉ không chịu nhìn về Cơ Uyển ngồi ở đối diện hắn. Len lén xốc màn liếc mắt nhìn ra phía Doanh Chính đang cưỡi ngựa bên cạnh xe, thấy hắn cũng nhìn qua liền sợ đến vội buông màn.
Lời trước khi lên xe Doanh Chính ghé vào tai hắn nói Phù Tô ghi tạc trong lòng, có lẽ phải nói là hắn không dám không ghi tạc trong lòng. Kinh nghiệm thống khổ từng có lần nữa nhắc nhở Phù Tô tuyệt đối không nên cùng Doanh Chính cha hắn chơi loại trò choi có hệ số nguy hiểm cao như ‘bắn củ cải’ hay ‘nhổ củ cải’.
Huống chi hiện tại bọn họ quan hệ ám muội, rất dễ chơi đến chơi đi rồi bóp luôn cò súng diễn biến thành trò chơi cấp độ đẫm máu như ‘hái cúc hoa’, ‘ bạo cúc hoa’ gì gì đó.
“Khụ khụ.. .Nương.. .Ngươi sống có tốt không?”
Đang nhìn chằm chằm vào Phù Tô cứ mãi trốn tránh mình Cơ Uyển nghe nhi tử hỏi gật đầu, nhịn không được hỏi lại: “Nương sống rất khá, Tô nhi ở trong cung có được không?”
Hỏi xong Cơ Uyển nghĩ lại cũng biết mình nói có chút dư thừa: “Xem ta nói kìa, cha ngươi nhất định chiếu cố ngươi rất khá. Khi đó Tô nhi mới đến ngực nương hiện tại đã lớn còn cao hơn nương nữa, người cũng trở nên càng thêm tuấn lãng bất phàm, có phải dẫn tói rất nhiều nữ nhi gia thích ngươi hay không?”
“Cũng thường thôi!” Nhắc tới nữ nhân duyên của mình Phù Tô lại nhịn không được muốn nói khoác một chút, trình độ được hoan nghênh của hắn trong vương cung cùng thành Hàm Dương có thể so với siêu sao quốc tế. Có thể không chút nào khoa trương mà nói hắn chỉ cần kéo xe đẩy tay từ thành đông đi tới thành tây, thu hoạch trên xe liền đủ để bày một sạp trái cây cùng hoa tươi.
Cơ Uyển mắt mông lung lục lọi lại trong trí nhớ của mình, nhớ lại tiểu nhục đoàn tử níu kéo mình gọi nương, nhớ lại quỷ tiểu tử để không đi học cưỡi ngựa, mà khiêu vũ vờ thụ thương, nhớ lại nhi tử tri kỷ biết thông cảm mà giao mình vào tay người mình yêu nhất, bỏ lỡ vẻ kiêu ngạo trên mặt Phù Tô lúc này, Cơ Uyển mở miệng: “Nương nhớ Tô nhi năm nay mười bảy rồi đi? Đã đến tuổi có thể nạp thiếp, đã có nữ tử hay chưa?”
Phù Tô bị Cơ Uyển hỏi sửng sốt, lắc đầu cười đùa: “Nào có ai vì có thể thú mà đi thú đâu, huống chi nhi tử bây giờ còn nhỏ không vội vàng.”
“Tiếp qua hai năm sẽ cử hành lễ đội mũ lễ đâu còn nhỏ, chuyện khác không bận tâm thì thôi chuyện của mình sao có thể cũng như vậy. Chẳng lẽ đến nay ngươi ngay một cung nga thị tẩm cũng không có?” Nói đến đây mặt Cơ Uyển trầm xuống: “Dao Nương đang làm cái gì mà đã quên lời ta dặn.”
“Này liên quan gì đến Dao Nương?” Phù Tô cứ thấy ngày hôm nay Cơ Uyển có chút đáng sợ, lại còn hỏi bên mình có nữ nhân hay không.
“Dao Nương là thiếp thân thị nữ của ngươi, hai chữ ‘thiếp thân’ này ngươi không hiểu chắc?”
Nghe được trong nội dung công tác của Dao Nương thế nhưng còn có một mục ‘giáo dục’ mình XXOO làm Phù Tô có chút囧
Không nói đến chuyện hắn xem Dao Nương như tỷ tỷ, thì không có cảm tình cũng không thể kéo một cô nương hảo hảo người ta lên giường chỉ vì như vậy đi: “Ta đối với Dao Nương không có cảm giác.”
“Vậy ngươi đối với cô nương nhà ai có cảm giác ngươi nói cho nương, nương tự đi nói với cha ngươi bảo hắn…”
Mắt thấy Cơ Uyển nói càng lúc càng không ổn, Phù Tô vội vã cắt đứt lời của nàng: “Nương việc này trong lòng ta đã biết, hơn nữa cha cũng nói không cần phải gấp gáp, hắn đã hạ chỉ dù ta không thú thê nạp trắc hoàng tử khác cũng có thể thành thân.”
Phù Tô cho rằng kéo Doanh Chính ra Cơ Uyển sẽ không phản đối không tiếp tục vây quanh chủ đề tìm nữ nhân nữa, thế nhưng hắn không đề cập tới còn đỡ, hắn nhắc tới làm cơn tức trong lòng Cơ Uyển bừng bừng xông lên.
Người khác nàng quản không được, thế nhưng thân sinh nhi tử của nàng quyết không thể trở thành kẻ bị trăm người chỉ trỏ nghìn người chửi rủa, càng không thể lưng mang bêu danh đời đời kiếp kiếp: “Hắn nói không vội? Hắn sẽ giúp ngươi xử lý? Ngươi có biết hắn có tâm tư gì không? Hắn đối với ngươi là muốn…”Gấp đến đỏ mặt Cơ Uyển toàn thân kích động run rẩy không ngừng.
Nghe ý tứ Cơ Uyển thì xem ra nàng đã biết chuyện mình với Doanh Chính cha, Phù Tô nhất thời không biết phải nói cái gì. Không có một thân nương nào có thể thấy nhi tử của mình cùng sinh phụ ‘thông đồng’ mà còn có thể lãnh tĩnh, theo Phù Tô Cơ Uyển không xông lên cho mình một bạt tai đã không sai rồi.
Cơ Uyển từ đầu vẫn luôn là một nữ nhân thông minh, nàng có một trái tim có thể nhìn thấu thế sự. Ngày ấy lúc Doanh Chính nói với nàng tình cảm của hắn đối với nhi tử Phù Tô Cơ Uyển liền biết hắn không phải nhất thời mói mẻ, nàng biết hôm nay Doanh Chính có thể ngay trước mặt mình thừa nhận phần tình cảm đã định trước là sẽ bị khắp thiên hạ phỉ nhổ chửi rủa này thì nhất định là đã kinh qua suy nghĩ sâu xa cùng suy tính chuyện về sau rồi mới nói.
Nguyên nhân chủ yếu làm Cơ Uyển thượng hoả không phải bởi vì phụ tử mến nhau, mà là vì sự nghiêm túc cùng chấp nhất của Doanh Chính lần này Cơ Uyển chưa bao giờ gặp qua, làm nàng sợ hãi không ngớt.
Nếu như chỉ là nhất thời hứng thú thì nàng có thể nghĩ biện pháp bảo trụ nhi tử, nhưng tình hình hôm nay còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng nhiều. Bởi vì nàng nhìn ra ôm phần tâm tư này không chỉ có một mình Doanh Chính, nhi tử trước mắt nàng đây cũng có tâm tư như vậy.
‘Đơn phương’ còn dễ nói, chuyện khó làm nhất chính là chia rẽ ‘tình đầu ý hợp’.
Bình tĩnh tình tự của mình rồi Cơ Uyển kéo tay Phù Tô, phát giác hắn hơi lùi lại Cơ Uyển trong lòng đau xót cố sức nắm chặt: “Tô nhi…Ngươi có biết chuyện này có nghĩa là thế nào không?”
“Nương đều đã biết? Hắn nói?”
‘Hắn’ này đương nhiên là chỉ Doanh Chính, Phù Tô đột nhiên nghĩ người này đúng là một cái kèn đồng, cũng không phải chuyện gì rạng rỡ để làm chi cứ nói lung tung khắp nơi, hơn nữa khi đó mình còn chưa gật đầu.
Nhìn Phù Tô sắc mặt biến đổi, Cơ Uyển mở miệng nói: “Ta chỉ hỏi ngươi… Ngươi…Ngươi thế nhưng đối với hắn cũng có..”
Lần đầu bị người thứ ba hỏi vấn đề xấu hổ như vậy Phù Tô nhất thời đỏ mặt, có chút ấp úng muốn lảng tránh vấn đề, nhưng bộ dạng nhăn nhó của hắn đã làm Cơ Uyển hiểu rõ: “Ngươi có biết đây là dạng con đường gì không? Không thể bị người ngoài biết, cả đòi lén lút, những điều này ngươi đã từng tưởng tượng qua chưa?”
Cơ Uyển vẻ mặt lo lắng, tiếp tục nói: “Ngươi ta đều biết trong cung là loại địa phương nào, một bước đi nhầm vạn kiếp bất phục. Ngươi hôm nay có thểtìm lý do qua loa tắc trách không thành thân, thế nhưng năm ba năm sau thì sao? Ngươi có thể cả đời không thành thân? Thành thân rồi ngươi phải làm như thế nào để đối mặt với thê tử cũng như trách nhiệm của mình? Nếu có một ngàychuyện hai người bịngười khác vạch trần thì ngày đó thiên hạ lại lần nữa rung chuyển. Những điều này ngươi có từng nghĩ tớichưa?”
Nghĩ tới, đương nhiên là có nghĩ tới, chỉ là không nghĩ ra được kết quả. Bởi vì không muốn ủy khuất chính mình, không muốn ngay cả thử cũng chưa từng được thử, huống hồ sự tình từ nay về sau ai có thể nói trước.
Hồ Hợi đã chết, Lữ Trĩ vong rồi, uy hiếp lớn nhất đối vói Tần quốc chỉ còn lại cái người tên là Lưu Bang, thế nhưng mình có thể sống qua tuổi hai mươi bảy hay không cũng là chuyện chưa biết được, mười năm tới có chuyện gì xấu ai cũng không thể dự liệu.
Phù Tô trầm mặc, hắn không thể nói cho Cơ Uyển mười năm sau sẽ có một ‘Sa Khâu chi biến’: “Nương nói những điều này ta đều từng nghĩ tới, cũng biết từ nay về sau phải lén lút mà sống, thế nhưng nhi tử vẫn muốn thử một lần. Nương cũng nói qua trên đời này có thể gặp được người yêu mến là chuyện không dễ dàng, về phần những sự tình khác ta tin tưởng mọi việc đều có biện pháp giải quyết. Có thể ta với hắn chỉ là nhất thời suy nghĩ nóng nảy, nói không chừng qua vài ngày sẽ không còn phần tâm tư này nữa, cho nên nương không cần lo lắng, ta sẽ bảo hộ chính mình, ngươi phải tin tưởng ta.”
“Hài tử ngốc, việc này nào có gì làm chuẩn.” Vươn tay sờ sờ mặt Phù Tô Cơ Uyển không khuyên nữa. Thái độ của nhi tử đã cho thấy sự kiên quyết của hắn, có thể nói mình đều đã nói, con đường sau này phải đi như thế nào cũng chỉ có thể xem ở hắn mà thôi: “Sau này nếu như…thì tìm nương, nhất định phải nhớ kỹ biết không?”
“Đã biết, nương ngươi yên tâm tuyệt đối không có bất luận chuyện gì đâu.” Nắm lấy bàn tay Cơ Uyển đặt ở trên mặt mình Phù Tô ngã thân về phía trước, gối đầu lên đùi Cơ Uyển nhắm mắt lại: “vẫn là chân nương thoải mái nhất, không cứng ngắc giống người nào đó, bất quá bụng hắn gối lên thật ra cũng rất thoải mái.”
Nói đến đây Phù Tô đột nhiên nhớ ra hôm qua mình bị hành hung, vội vã giật áo cho Cơ Uyển nhìn ‘vết thương chà tắm’ trên lưng hắn.
“Đây là làm sao mà bị?” Cơ Uyển kinh hô.
“Hắn chà lưng cho ta, còn suýt nữa chà luôn ta vào giếng, nếu không phải ta mạng lớn thì đã không nhìn thấy nương nữa rồi.”
“Hắn sao có thể hạ thủ…Tô nhi sau này nhớ kỹ đừng để hắn chà lưng cho ngươi nữa.”
“Đã biết!” Gật đầu, gối trên đùi Cơ Uyển Phù Tô kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra những năm gần đây. Tỷ như thú tức phụ nhi cho Mông Nghị, nối tơ hồng cho Vương Ly, cùng đại quân đi phạt Sở gặp thích khách, còn có hắn làm sao mà kết thích khách thành huynh đệ: “Nương ngươi nói đến lúc đó ta đi đâu tìm cho hắn một tức phụ tên ‘Ngu Cơ’ bây giờ? sầu chết ta mất.”
Bàn tay đang vuốt ve tóc Phù Tô dừng lại, Cơ Uyển nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói tức phụ nào, tên là gì?”
“Ngu Cơ, là tức phụ của đại ca ta, làm sao vậy?” Thấy Cơ Uyển không nóilời nào Phù Tô đầu óc vừa chuyển, bò dậy nhìn chằm chằm bụng Cơ Uyển: “Đừng có nói là…”
Thấy nhi tử nhìn chằm chằm bụng mình Cơ Uyển tức giận đến đỏ mặt: “Nghĩ cái gì vậy! Nương ngươi đã một đống tuổi còn sinh được chắc.” Nói vậy nhưng vì không sinh được cho Phiền Ly nhất tử bán nữ trong lòng Cơ Uyển vẫn có chút khổ sở.
“Vậy nương ngươi lẽ nào nhận thức nữ nhân tên Ngu Cơ?”
Chọc chọc đầu Phù Tô Cơ Uyển tức giận nói: “Không chỉ ta nhận thức, ngươi cũng nhận thức.”
“Sao có thể?” Kinh ngạc đứng thẳng dậy Phù Tô lướt lại toàn bộ nữ nhân mà mình cũng như Cơ Uyển đều nhận thức trong đầu một lần, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được là ai, nhịn không được hỏi: “Là ai? Nương nói mau!”
Kéo tai nhi tử lại Cơ Uyển thấp giọng thì thầm, tiếp đó chỉ thấy Phù Tô nhảy dựng lên đập đầu vào đỉnh xe: “Ai u!” Kêu thảm bưng đầu: “Không có khả năng, tuổi sai a!”
“Ngươi không nhìn ra tuổi nàng thực tế còn nhỏ sao?”
“Không có, thái độ xử sự làm người của nàng lão luyện như vậy làm sao mà nhỏ được ?”
Ngoan kính chọc rồi lại chọc đầu Phù Tô, Cơ Uyển không giải thích được oán hận nói: “Ta làm sao mà sinh được một nhi tử như ngươi chứ, không biết là thông minh hay ngu ngốc nữa. Nàng mượn tên tỷ tỷ mình vào cung, nàng nguyên là người trong một thị tộc đã xuống dốc của Sở quốc, sau lại nhà vong cùng tỷ lưu lạc đến Hàm Dương mới bán mình vào cung, năm nay vừa vặn hai mươi. Nếu như nghĩa huynh ngươi thật sự tốt đến như vậy cũng không uổng một lương phối.” Thấy Phù Tô vẫn không nhúc nhích Cơ Uyển nhịn không được vươn tay đẩy đẩy.
Bị vây trong khiếp sợ Phù Tô được xe ngựa chở về nơi ở, khi hắn được Doanh Chính kéo từ trên xe xuống thì cả người vẫn còn đang hốt hoảng.
“Đây là làm sao vậy?” Doanh Chính nhìn về phía Cơ Uyển đang muốn rảo bước vào cửa.
“Đả kích quá lớn!” Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Doanh Chính bận cau mày còn Phù Tô thì mải cười khúc khích, Cơ Uyển nhận mệnh thở dài bước vào: “Các ngươi nhanh đi thôi, mắt không thấy tâm ta cũng không phiền.”
Nhìn bóng lưng Cơ Uyển, lại nhìn Phù Tô trong tay mình, Doanh Chính càng thêm nghi hoặc dọc theo đường này hai mẫu từ bọn họ trong xe ngựa rốt cuộc đã nói cái gì.
Trời mới tảng sáng, tiếng gà gáy còn chưa dứt đã có mười mấy người cưỡi ngựa chạy như bay trên đường, hướng thẳng đến cửa thành vừa mở ra.
“Trở về đi, đừng nhìn theo nữa.” Phiền Ly khoác thêm y phục cho người đang đỏ hoe mắt đứng cạnh cửa: “Nếu luyến tiếc vì sao không giữ lại bọn họ, chỉ cần ngươi mở miệng hắn..
“Luôn phải đi, biết hắn qua rất tốt lại không oán ta như vậy đủ rồi.” Lau nước mắt trên mặt Cơ Uyển xoay người cười với Phiền Ly: “Trở về thôi.” ..
Nếu đã là con đường mà hai phụ tử tự mình chọn thì Cơ Uyển chỉ mong bọn họ không phải hối hận, cho nên nàng không nói thêm lời phản đối gì nữa, bởi vì nói cũng vô dụng. Chỉ là Cơ Uyển bắt Doanh Chính thề nhất định phải bảo vệ tốt nhi tử vô luận trong bất cứ tình huống gì, dù là đến một ngày mà bọn họ không hy vọng nhất.
Được Doanh Chính bảo chứng, Cơ Uyển lúc này mới trịnh trọng giao phó Phù Tô cho hắn, tư vị trong đó cũng chỉ có Cơ Uyển mới rõ ràng, thân là mẫu thân nàng chỉ hy vọng nhi tử sống vui sướng bình an.
Quay đầu lại nhìn cửa thành có khắc hai chữ ‘Tân Trịnh’ phía sau Phù Tô luyến tiếc ròi đi, lần này đi chẳng biết bao giờ mới có thể trở lại.
Cưỡi ngựa đi đến cạnh nhi tử Doanh Chính vươn tay xoa xoa đầu Phù Tô bảo đảm: “Sang năm lúc rảnh rỗi thì chúng ta trở lại.”
“Ân.” Dây cương run lên Phù Tô quay đầu ngựa lại: “Chúng ta giờ quay về Hàm Dương?”
“Ngươi có nơi nào muốn đi?” Doanh Chính hỏi.
Đi về hơn hai nghìn năm trước mà không chứng kiến một chút quá trình kiến tạo Trường Thành là một chuyện đáng tiếc đến cỡ nào: “Xem Trường Thành!” Phù Tô kích động nói.
“Được.”
Nếu muốn xem Trường Thành thì không cần phải chạy đến nơi xa như địa giới Triệu quốc Yến quốc cũ, vùng Lũng Tây của Tần quốc cũng có Tần Trường Thành, hơn nữa cách Hàm Dương cũng tương đối gần.
Từ núi Kê Đầu đến Hàm Dương chỉ mất thời gian hơn mười ngày, còn hơn trèo non lội suối đến biên quan, đây là lựa chọn tốt nhất.
Trường Thành cũng không phải Tần Thủy Hoàng hạ lệnh đặc biệt kiến tạo. Để chống đỡ tộc Hung nô ở quan ngoại, Triệu quốc Yến quốc từ rất sớm trướcđây đã băt đâu xây dựng Trường Thành trong cảnh nội đê ngăn cản ngoại địch. Lúc Doanh Chính nhất thống thiên hạ rồi chỉ sai người tu bổ chỗ hổng ở những nơi không được liên kết ở biên cảnh ba nước Tần, Triệu, Yến lại mà thôi.
Mà trong đó Yến Trường Thành đã tu kiến tốt, phía đông giáp sông Thanh Xuyên của Triều Tiên, bắc kéo đến Đan Đông, Phủ Thuận, Khai Nguyên, sau đó hướng tây từ đầu vẫn kéo dài đến tây Trương Gia Khẩu, toàn bộ dài hơn hai nghìn công lý, tương đương với nửa Vạn Lý Trường Thành.
Về sau lại kinh qua hai nghìn năm, qua lịch đại các đời nhiều lần tu kiến cùng kéo dài mới có Trường Thành từ cửa Thượng Hải đến cửa Gia Dục hôm nay.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu mà Trường Thành vốn để chống đỡ ngoại địch lại thành một trong những đại biểu cho chính sách tàn bạo của Doanh Chính. Hậu nhân vừa liên tục sửa chữa cùng sử dụng vừa không quên mắng to Doanh Chính tu Trường Thành hao tài tốn của, Phù Tô nghĩ thế nào cũng thấy Doanh Chính cha hắn rất oan.
Bởi vì vội vã xem quá trình kiến tạo Trường Thành cho nên dọc theo đường đi Phù Tô bọn họ cũng không lãng phí quá nhiều thời giờ, chỉ dùng thời gian một tháng đã về đến.
Không có đại sự, hơn nữa trong triều cũng cần người trở lại báo tin, bởi vậy Doanh Chính lệnh Vương Bí đi trước về Hàm Dương, hắn thì cùng Phù Tô mang theo năm thị vệ đi Lũng Tây.
Ngay cửa nhà không phát sinh được cái gì đại sự, liên hệ cũng thuận tiện, vì vậy Vương Bí mang theo vài thị vệ quay về triều trước an bài công việc.
Tiễn bước Vương Bí rồi phụ tử Doanh Chính liền cùng thị vệ nhắm hướngLũng Tây mà đi.
Lũng Tây cũng không phải một nơi bình thường, nơi này là vùng đất mất đi được Tần quốc thu hồi sau khi thực hiện biến pháp, là tiêu chí cũng là bước chuyển ngoặt cho thấy Tần quốc trở nên hưng thịnh cường đại. Cũng từ nơi này lịch đại quân vương từ thời khai thủy Tần quốc đều xem chuyện làm lớn mạnh Tần quốc, nhất thống thiên hạ là trọng trách, là nỗ lực hướng tới của mình.
Quân vương đương nhiệm muốn lập trữ quân thì đều đến Lũng Tây, này cũng xem như là quy củ bất thành văn của một tộc Doanh thị. Lũng Tây mất rồi lại được, đại biểu cho hai giai đoạn nhỏ yếu rồi cường đại của Tần quốc, nó giúp các quân vương của Tần ghi nhớ kỹ sự quan trọng của biến pháp đối với Tần quốc cũng như địa vị hiện tại của mình.
Đứng ở nơi cao chỉ xuống sơn hà rộng lớn phía dưới Doanh Chính hỏi Phụ Tô: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
Ngoại trừ núi thì chính là núi, còn không là hoàng thổ.
Đương nhiên, lời này Phù Tô tuyệt đối sẽ không nói. Ý nghĩa của Lũng Tây hắn thập phần rõ ràng, trả lời sai đêm nay sẽ khỏi ăn: “Là nỗ lực của lịch đại tổ tiên Tần quốc.”
Tán dương cười cười Doanh Chính đối với câu trả lời của Phù Tô rất là thoả mãn: “‘Tần Quốc chỉ có thể trong tay chúng ta tiếp tục hưng thịnh, đây là trách nhiệm của tử tôn Doanh thị.’ Trước đây phụ vương truyền lời này cho ta, hôm nay ta lại truyền cho ngươi.”
“Lời này không phải là vẫn luôn truyền lại từ thời Hiếu Công sao?”
“Đây là lời mỗi Tần vương đều phải ghi nhớ.”
“Được, dù cho sau này ta không phải Tần vương thì lời này ta cũng sẽ ghi nhớ suốt đời.” Tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào làm Phù Tô ưỡn thẳng lưng, nghĩ trách nhiệm của mình thực trọng đại.
Lúc này một thị vệ đi đến nói nhỏ bên tai thị vệ trưởng vài câu, sau đó thị vệ trưởng suy nghĩ sâu xa một hồi mới đi lên bẩm báo Doanh Chính: “Khởi bẩm bệ hạ, sơn thôn phía trước đang cử hành tử hình, từ đường trong thôn sắp thiêu cháy một nữ tử.”
“Có biết vì sao?” Trừ nô lệ với người đã bán mình, luật pháp Đại Tần nghiêm cấm tông tộc tử hình, vì vậy Phù Tô hiếu kỳ hỏi.
“Là một quả phụ, có người nói là trộm đạo.”
Trộm đạo bất quá chỉ phải chịu quất roi hoặc chặt tay chân, cũng không cần phải đòi mạng người ta, lại còn phóng hỏa: “Đi, đi xem một chút.” Phù Tô xung phong chạy trước: “Thân là bằng hữu của phụ nữ ta có trách nhiệm bảo hộ quyền lợi hợp pháp của quảng đại nữ tính quần chúng, bảo hộ kẻ yếu!”
Bằng hữu của phụ nữ? Quyền lợi hợp pháp?
Đây là những thứ loạn thất bát tao gì? Doanh Chính sâu sắc hoài nghi tương lai giao thiên hạ Đại Tần cho Phù Tô đến cuối cùng có đúng đắn hay không..
Bất quá nghe đến ‘quả phụ’, Doanh Chính nhịn không được lại nhớ đến một nữ nhân đã bị hắn lãng quên cũng sắp hai mươi năm.
~