Tiết trời tháng ba chợt lạnh lại chợt nóng, mấy ngày hôm trước trên nhánh cây vừa mới có chồi non màu xanh biếc nhú ra, nào biết ngày hôm qua lại phiêu khởi một trận tuyết nhẹ, thế nhưng rơi trọn một ngày.

Mặc dù không giống mùa đông khắc nghiệt lạnh lẽo muốn chết, bất quá gió tây bắc cứ tát vào mặt thế này cũng đủ để làm mặt mũi đỏ bừng nước mũi chảy ròng, thật sự làm cho người ta không dễ chịu.

Đừng nhìn Phù Tô gầy như que củi, hơn nữa còn gầy không thua kém tên khất cái xóm nghèo mà nghĩ nhầm, hệ thống miễn dịch của hắn mạnh đến khỏi phải bàn cãi. Đừng nói đau đầu nhức óc, ngay cả hắt xì Phù Tô cũng đều rất ít đánh một cái.

Thế nhưng một tiểu tử suốt mùa đông mặc quần cộc chạy khắp phòng cũng không sinh bệnh như vậy lại bởi vì tắm rửa xong trước khi ra khỏi cửa không lau khô tóc mà sinh cảm mạo.

Hắt xì không ngừng, nước mũi chảy không ngừng, nước miếng bay đầy trời không ngừng.

“Hắt xì! Á!” Một cái hắt xì cực lớn có thể nói là “thạch phá kinh thiên” vang lên, Phù Tô hít nước mũi rớt dài xuống dưới trở về trong mũi, sau đó thập phần không có ý tốt lành gì cầm khăn tay xoa xoa mặt cho người ngồi ở đối diện, áy náy nói: “Cha…ta không phải cố ý, lau lau…ta lau cho ngươi…”

Lạnh lẽo hé ra khuôn mặt bị phun đầy nước, Doanh Chính tiếp nhận khăn trong tay Phù Tô lau lau mặt, vẫn cảm thấy khó chịu, vì vậy nói với Triệu Cao đang đứng một bên đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Đi mang nước vào đây.” Năm chữ ngắn gọn, dùng ngữ khí trần thuật, lại thiếu chút nữa dọa Triệu Cao sợ tới mức ngưng thở.

“Nô…nô…lập tức đi…” Chạy ra ngoài cửa Triệu Cao vội vàng sai tiểu thái giám đi múc nước tới, sau đó chỉnh lại mũ trên đỉnh đầu của mình bởi vì vừa mới ngã đụng vào cửa mà sai lệch vụng trộm nhìn bên trong một cái. Thầm nghĩ từ ba đời vua Nghiêu, Thuấn, Vũ đến nay, quốc chủ bị người phun nước miếng nước mũi đầy mặt tám phần cũng chỉ có mỗi Đại vương của bọn họ.

Mà phạm vào quân nhan còn có thể chuyện gì cũng không bị, cũng chỉ có đại vương tử Phù Tô của bọn họ mà thôi.

Được cung nga hầu hạ rửa mặt một lần nữa, Doanh Chính lúc này mới trở lại cạnh bàn cơm ngồi xuống, liếc qua Phù Tô vẻ mặt xấu hổ, ăn thức ăn đã được đổi mới một lần.

“Nghe nói hôm qua ngươi đi rình xem công chúa Ngọc Thấu của tộc Hung Nô?”

“Ân!”

“Thấy chưa?”

“Ân!”

“Hối hận?”

“Ân!”

Dừng tay đang nhét bánh bao vào miệng, Doanh Chính nhìn thoáng qua nhi tử, sau đó lại bắt đầu ăn: “Muốn cha hạ chỉ ban công chúa Hung Nô này cho ngươi không?”

Dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Doanh Chính, Phù Tô nghi ngờ nói: “Công chúa là lão bà của Mông Nghị, ban cho ta làm cái gì. Nói nữa thì ta mới mười hai, nàng đã mười tám, ta đối với tỷ đệ luyến không có hứng thú.”

“Vậy ngươi hối hận cái gì?”

“Chúng ta thật là tà ác!” Tiếp nhận khăn tay Dao Nương đưa lên Phù Tô lau lau nước mũi, tiếp tục nói: “Là vậy, cha ngươi không nhìn thấy hào khí bi thương ngày hôm qua ở đoạn rẽ nơi hành lang hoa viên đâu. Hai người bọn họ cứ ba bước lại quay đầu lưu luyến không rời, hệt như sinh ly tử biệt, giống như một đôi uyên ương vô duyên vô cớ bị người chia rẽ, làm cho không được viên mãn.”

Ăn no Doanh Chính lau tay sai người dọn hết thức ăn trên bàn: “Nói xem chuyện gì xảy ra.” Bưng nước ấm lên uống một ngụm.

Hôm qua Phù Tô tắm rửa xong trở lại tẩm cung, lại không nghĩ đến ở hành lang trông thấy Ngưu Lang ca cùng Chức Nữ muội đứng ở hai đầu xa xa nhìn nhau. Ngưu Lang ca mấy ngày không thấy không ngờ lại gầy thêm một vòng lớn, mà Chức Nữ muội mắt rưng rưng nước bởi vì lễ giáo mà không thể tiến lên một bước, hai người cứ như vậy nước mắt lưng tròng nhìn nhau, gấp đến độ Phù Tô một đầu tóc ướt sũng, tránh ở sau cây nhỏ chống lại gió tuyết mà cào nát cả vỏ cây.

Trong nội tâm một mực hò hét: Lên đi! Lên đi!

Thế nhưng kết quả cuối cùng là Ngưu Lang ca ảm đạm rời đi, gương mặt anh tuấn bị che kín bởi bộ râu chán chường cùng vành mắt thâm đen, sống lưng ngày xưa rất thẳng cũng còng xuống. Bộ dạng của Mông Nghị làm cho Phù Tô thắm thiết hoài nghi có phải mình ham nhìn náo nhiệt là đã đánh mất nhân tính, trở nên tê liệt rồi hay không.

Ngồi xổm sau cây nhỏ lại tiếp tục một phen đếm cỏ, chờ đến lúc Phù Tô rút được kinh nghiệm xương máu quyết định sửa lại sai lầm thì hắn cũng bị gió thổi cảm mạo luôn.

Ăn cơm xong Doanh Chính đi nghị chính điện xử lý công việc, trước khi đi sai Phù Tô hảo hảo dưỡng bệnh.

Phù Tô há lại có thể rảnh rỗi, chưa được một lát đã nắm chặt khăn trong bàn tay nhỏ bé giữ lại hai hàng nước mũi lắc lư ra ngoài điện. Lúc đi qua một chỗ phải đi để đến được nơi ở của trưởng công chúa thì chặn được Vương Ly vừa tiến cung.

Kéo người đến một nơi yên lặng lại bí mật, Phù Tô nhỏ giọng hỏi: “Vương Ly ngươi có biết cha ngươi rốt cuộc đi Ngụy quốc cứu ai không? Nghe nói là

đại mỹ nhân!” Bởi vì chuyện Vương Bí đi Ngụy quốc cực kỳ bí mật, cho nên lúc hỏi Phù Tô còn đặc biệt cẩn thận nhìn quanh bốn phía, lại càng không quên lấy tay che miệng.

Khi còn bé Vương Ly nhảy nhót e là vô pháp vô thiên, ai cũng quản không được, làm cho Vương Bí rất đau đầu. Không nghĩ đến nhi tử hỗn thế ma vương này cũng có người làm hắn sợ, đó chính là Long Dương.

Chỉ cần Long Dương trừng mắt, Vương Ly có can đảm nhảy lên mái nhà dỡ ngói cũng lập tức thuận theo như một con mèo nhỏ, bởi vậy Vương Ly đối vói Long Dương khắc sâu ấn tượng.

Vương Bí cùng phát thê (vợ cả) là hứa hôn từ nhỏ, trước lúc động phòng hai người chưa từng gặp qua một lần, thành thân không bao lâu Vương Bí lại theo quân xuất chinh cũng không có thời gian bồi dưỡng cảm tình, vềsau Vương phu nhân sinh Vương Ly thì khó sinh ngay cả hài tử cũng không kịp liếc mắt đãchết, những năm gần đây Vương Bí cũng không tái giá.

Chuyện này không thể không làm Phù Tô hoài nghi cái người Vương Bí không cần tính mạng mà nhất định phải cứu kia sẽ trở thành mẹ kế Vương Ly, mà ở trong nhận thức của Phù Tô mười mẹ kế thì tám người không được tốt lắm, hai người còn lại thì phải xem ngươi có tốt số mà đụng được hay không: “Ngươi cảm thấy hậu nương của mình thế nào?” Phù Tô hỏi Vương Ly.

“Hậu nương? Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Nóng lòng gặp trưởng công chúa Vương Ly rất không muốn phản ứng lại với Phù Tô.

“Cha nuôi đi Ngụy quốc cứu người không phải là muốn cho ngươi một hậu nương sao?”

“Ai nói?” Vương Ly có chút buồn bực nhìn Phù Tô.

Vẻ mặt “phóng đãng” lấy khuỷu tay chọc chọc ngực Vương Ly, Phù Tô cười gian nói: “Vì cứu người mà ngay cả mạng mình cũng không cần, nếu như không phải yêu muốn chết muốn sống thì sao có thể! Đã vậy sao có thể không thành thân, thành thân xong thì ngươi có hậu nương.”

“Người cha đi cứu không phải là nữ nhân, là sư thúc của ta.” Thấy Phù Tô há to miệng Vương Ly bày ra bộ dạng huynh trưởng sờ sờ đầu hắn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

“Sư thúc ngươi? Không phải nói cha nuôi đi cứu đại mỹ nhân sao?” Phù Tô quái lạ la lên, cảm giác mình bị lừa gạt.

“Sư thúc ta là đại mỹ nhân, hơn nữa nổi tiếng khắp thiên hạ!”

“Thiết (tiếng cảm thán hay chửi thề gì đấy)! Đúng là đắc ý, tên gì nói nghe một chút!” Chỉnh chỉnh đầu, lau lau nước mũi Phù Tô khinh thường hỏi.

“Long Dương.”

“Cái gì?”

“Long Dương.”

“Long… Dương…”

“Ân.”

“Ngụy quốc…Long Dương Quân đó đó hả…”

“Ân!”

“Cha!” Phù Tô la lớn chạy như điên về nghị chính điện bỏ mặc Vương Ly ở đó, hai hàng nước mũi nhờ ánh mặt trời chiếu rọi mà “lấp lánh long lanh”.

Đang cùng Lý Tư nghị sự Doanh Chính mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi khàn khàn như nứt từ trong phổi ra của nhi tử cho nên giương mắt nhìn lên, lập tức nhìn thấy nhi tử của mình khoác áo choàng lông chồn trắng té ngã trong sân nghị chính điện, ủn mặt tuyết lên thành một tòa núi không lớn không nhỏ.

Cố nén không cười phá lên, Doanh Chính quay đầu về phía Lý Tư đang nhìn quanh ngoài cửa sổ mà nói rất nghiêm túc: “Tiếp tục.”

_0O0_

Tại một niên đại chưa có bồn cầu tự hoại, nấp trong xe chở phân thối đến mức làm cho người ta không dám tới gần để ra vào cửa cung tuyệt đối là con đường an toàn nhất.

Để lại bảy mươi người ở ngoài thành làm tiếp ứng, Vương Bí cùng với ba mươi thị vệ ngụy trang thành lao dịch trà trộn vào Đại Lương. Sau khi liên lạc được với ám trang Tần quốc an bài tại Đại Lương rồi, Vương Bí vẻn vẹn chỉ mang một người trốn vào xe chở phân đêm đó đi vào nội cung Đại Lương.

Từ lúc vào thành Vương Bí đã sốt ruột cực kỳ, hắn hận không thể lập tức xông vào hoàng cung mang Long Dương ra khỏi cái nơi dơ bẩn đó.

Thân thể thường niên hành quân chiến đấu tôi luyện được làm cho Vương Bí không có khả năng ngụy trang thành nội thị trong nội cung để tùy ý đi đi lại lại, như vậy mục tiêu quá rõ ràng, cho nên hắn chỉ có thể ngụy trang thành thị vệ.

Nhìn trang phục thị vệ đặt bên cạnh xe Vương Bí lúc này mới thật sự tin tưởng cái tên Tử Anh thích khóc nhè trước kia hiện tại rất đáng kinh ngạc, rõ ràng cắm được ám trang vào cấm vệ doanh hoàng cung Ngụy quốc, còn nắm giữ chức vị quan trọng.

“Vương Bí lần nữa cám ơn huynh đệ.” Hướng về nam tử một thân quân phục phó thống lĩnh Ngụy quốc trước mặt, hắn thở dài nói.

“Tướng quân đây là ý gì, tất cả mọi người đều vì quân thượng mà làm việc, hơn nữa trên mật chỉ có nói thuộc hạ phải phối hợp với tướng quân, thỉnh không cần phải nói như thế nữa. Thỉnh tướng quân xem, đây là địa đồ hoàng cung Đại Lương, nơi này là vị trí của chúng ta, mà ở đây…” Nam tử đặt một ngón tay lên mặt địa đồ, chỉ đến một vị trí cách chỗ bọn họ hiện tại không xa, cũng là nơi vắng vẻ nhất trong vương cung Đại Lương: “Long Dương Quân ở chỗ này, bởi vì hắn võ công bị phế lại hành động bất tiện cho nên Ngụy vương cũng không bố trí canh phòng nghiêm ngặt ở xung quanh, cũng rất ít có thị vệ thủ quân xuất hiện ở đó.”

Cuốn địa đồ lại, nam tử nhìn Vương Bí đang đội mũ giáp nhắc nhở: “Mặc dù không có quân coi giữ, nhưng hai khắc sau là chuyến xe chở phân cuối cùng ra khỏi cung, cho nên tướng quân nếu như tìm được thỉnh lập tức đưa người đến nơi này, thuộc hạ giúp mọi người tránh thoát thủ vệ kiểm tra.”

Vương Bí gật đầu, sau đó lại nghĩ nếu như Ngụy vương phát hiện Long Dương mất tích chắc chắn sẽ giáng tội thị vệ phòng giữ, ám trang thật vất vả mới xếp vào được này cũng sẽ phải hy sinh.

Phảng phất nhìn ra Vương Bí lo lắng, nam tử cười nói: “Tướng quân không cần lo lắng thuộc hạ, hừng đông thuộc hạ sẽ sai người châm lửa thiêu chỗ ở củaLong Dương Quân. Ngụy vương ngại thế lực của Long Dương Quân trên triều cho nên đối với bên ngoài tuyên bố hắn bị giam lỏng trong nội cung mà bí mật tạm giam, tình hình thực tế không có mấy người biết rõ. Hôm nay trên triều đình Ngụy quốc vì chuyện cả tộc Long Dương Quân bị diệt mà đều ôm hoài nghi, cho nên lúc này người không hy vọng Long Dương Quân gặp chuyện không may nhất chính là Ngụy vương. Nếu như gặp chuyện Ngụy vương cũng sẽ chỉ dìm xuống, sẽ không gióng trống khua chiêng điều tra.”

Nghe được lời này Vương Bí mới hơi chút yên tâm, nếu vì Long Dương mà phá hủy kế hoạch Tần quốc thống nhất thiên hạ chiếm đoạt Ngụy quốc thì hắn có chết cũng vô pháp chuộc tội.

Hướng nam tử cúi đầu, Vương Bí mang theo thị vệ duy nhất cùng hắn đi đến nơi vừa được chỉ trên địa đồ. Ở nơi vắng vẻ nhất trong hoàng cung này, trên đường đi quả thật như lời nam tử một thị vệ tuần tra cũng không thấy được, nhưng chuyện này cũng không làm Vương Bí vui vẻ, ngược lại làm lòng hắn càng thêm nặng nề.

Bởi vì Ngụy vương càng không đề phòng Long Dương vậy càng chứng minh Long Dương bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng.

Siết chặt hai nắm tay Vương Bí tự cưỡng chế mình nhất định phải gắng giữ tỉnh táo, hiện tại hắn không thể bởi vì xúc động mà phạm một điểm sai lầm nào, nếu không người hắn làm liên lụy sẽ không chỉ là Long Dương mà còn cả ám trang giúp bọn hắn vào.

Mang người vội vã đi, không bao lâu Vương Bí đã nhìn thấy một gian cung phòng đơn sơ xuất hiện ở cách đó không xa. Mặc dù là trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn ra nơi đó rách nát, một tia ánh sáng dao động nhợt nhạt lại ảm đạmnhư có thể tùy thời mà vụt tắt, hơn nữa đến gần lại có thể nghe thấy bên trong truyền ra trận trận tiếng ho khan.

Tiếng ho khan đó đâm thẳng vào lòng Vương Bí.

“Tướng quân trong nội viện còn có một người, thủ hạ đi giết hắn.” Người vẫn một mực đi theo phía sau Vương Bí phát giác trong phòng ngoại trừ người đang ho khan còn có khí tức một kẻ khác, vì vậy ngăn Vương Bí muốn vào cửa nói.

“Trước đừng giết hắn, đánh ngất rồi nói sau.” Vương Bí cũng có băn khoăn của mình.

“Dạ.” Thị vệ gật đầu nhẹ nhàng nhảy tường vào trong viện, một lát sau cửa sân được mở ra từ bên trong.

“Ngươi ở đây trông chừng.” Dứt lời Vương Bí vội vàng đến gần căn phòng đầy tiếng ho khan không dứt, đẩy cửa đi vào. Mà khi hắn nương theo ngọn đènhôn ám trong phòng, trông thấy người trên giường đang đắp một mảnh chănrách nát lộ ra mái tóc tán loạn, vẻ mặt trắng bệch, thỉnh thoảng ho ra máu thì không kiềm chế nước mắt được nữa, mặc chúng tranh nhau rơi xuống.

Long Dương nằm ở trên giường tứ chi vô lực, ngay cả khí lực ngẩng đầu cũng không có nghe thấy tiếng vang thì ho khan nói: “Khụ khụ…Ách thúc…Ta không sao…Khụ khụ…Khụ khụ…Ngươi ngủ đi…Khụ khụ…Cái đèn này không cần tắt, giúp ta chỉnh…chỉnh…Khụ khụ…sáng một chút…phòng tối quá…”

Long Dương trên giường kia nào còn có hào quang rực rỡ như xưa, giờ đây hắn tóc rối tung khô vàng, trên mặt một điểm huyết sắc cũng không còn, cả

người tựa như chỉ còn lại có da cùng xương cốt, hốc mắt trũng còn môi thì nứt nẻ.

“Long Dương…Long Dương…”

Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói làm Long Dương cả người cứng đờ, sau đó cố hết sức ngẩng đầu nhìn lại nơi nó phát ra. Có lẽ hắn căn bản nhìn không rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy có một bóng người đứng ở nơi đó: “A Miễn…A Miễn…Ha ha…Ta rõ ràng nhìn thấy A Miễn…Ha ha…A…Phốc…” Theo tiếng cười to Long Dương phun ra một búng máu.

“Long Dương!” Vương Bí kinh hô một tiếng xông lên trước ôm người vào trong ngực.

Run rẩy giơ tay, Long Dương chạm bàn tay đã hằn xương cốt lên mặt Vương Bí, cười nói: “Ta có phải sắp chết rồi không? Cho nên trông thấy A Miễn…đến tiễn ta…”

“Không, không phải! Ta đến đây, A Miễn của ngươi đến rồi đây!” Vương Bí lại ôm sát người nọ vào mình.

……..

Khóc, khóc lớn, thống khoái mà khóc lớn, lúc này Long Dương không biết ngoại trừ mang hết thảy những gì đã dằn xuống đáy lòng đều khóc lên thì còn có thể dùng phương pháp gì để phát tiết.

Không có, cái gì cũng không có nữa. Song thân của hắn, huynh đệ của hắn, chất tử chất nữ của hắn, gia nhân của hắn, tộc nhân của hắn, ai cũng đều không có nữa, những năm gần đây hắn ủy thân nhẫn nhịn đổi lấy chỉ có chừng đó thôi.

“Khóc đi, khóc được thì tốt rồi.” Ôm sát Long Dương mặc hắn đánh mình, lúc này Vương Bí đau đớn không phải trên thân thể, hắn đau là trong lòng, một ít nắm tay vô lực đánh trên người càng làm cho lòng Vương Bí máu tươi chảy xuôi.

Long Dương của hắn là người kiêu ngạo, người kiêu ngạo như vậy làm sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện mình thành phế nhân, một phế nhân từ nay về sau chỉ có thể để cho người ta hầu hạ.

Thân thể vốn không tốt, trông thấy Vương Bí lại kích động làm Long Dương thể lực tiêu hao, chỉ có thể tựa vào ngực Vương Bí.

“Đừng…đừng giết…Ách thúc…Hắn là…người của ta…”

“Được.”

“A Miễn…nhìn thấy ngươi…Khụ khụ…Long Dương chết cũng có thể nhắm mắt rồi…”

“Ngươi sẽ không chết, ta mang ngươi đi.”

“…”

Long Dương trong ngực hắn đột nhiên không có phản ứng, Vương Bí cả kinh, hắn không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất. Run rẩy nâng ngón tay đặt ở dưới mũi Long Dương dò xét hơi thở, cho đến lúc cảm giác được còn có khí tức yếu ớt thì hắn mới yên lòng.

Cúi đầu xuống hôn lên đôi môi khô khốc của Long Dương, Vương Bí thề nhất định phải đưa người ra khỏi nơi này, cũng sẽ vì hắn đòi lại tất cả chuyện này.

“Tướng quân thời gian không nhiều lắm, hay là đi nhanh lên thôi.” Thị vệ canh giữ ở ngoài thấy Vương Bí chậm chạp không ra, mà khoảng cách đến thời gian ước định đã không còn bao nhiêu, đành phải đi đến dưới cửa nhắc nhở.

Nghe thấy tiếng nhắc nhở ngoài cửa sổ, Vương Bí kéo mảnh chăn trên giường bao bọc thật cẩn thận thân thể đơn bạc của Long Dương lúc này đã ngất xỉu, rồi mới ôm người ra khỏi phòng.

“Tướng quân, người câm trong phòng có cần bỏ luôn không?”

“Mang theo, trên đường còn cần hắn.”

“Dạ.”

Vương Bí ôm Long Dương, thị vệ cõng ách nô, hai người dựa theo đường lúc đến chạy về chỗ cũ, chỉ thấy người đưa bọn họ vào nội cung đã canh giữ ở cạnh xe chở phân.

Trông thấy người rốt cuộc đến, người đánh xe vội vàng tiến lên phía trước nói: “Các vị nhanh một chút, canh giờ sắp qua, đến lúc đó có khi không ra được cung.”

Vương Bí gật đầu, ôm Long Dương trốn vào trong thùng xe chở phân.

Chỉ còn một bước là hắn có thể mang theo Long Dương rời khỏi nơi này, là hắn có thể bảo vệ Long Dương không bị thương tổn nữa. Nghĩ đến chuyện này, cánh tay Vương Bí ôm Long Dương càng siết chặt hơn.

_0O0_

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play