Căn cứ vào tác phong có vấn đề của thái tử Đan những năm tháng trước đây thì danh dự của hắn sớm đã phá sản, cho nên Doanh Chính căn bản không tin hắn thật đã điên. Thế nhưng cái người bộ dạng sợ hãi rụt rè trốn ở sau lưng Úy Liễu, đỏ hồng mắt cắn môi len lén nhìn mình lại còn run rẩy như sắp khóc đến nơi này lại làm cho Doanh Chính cảm thấy, thái tử Đan thật sự điên rồi.

Bởi vì hai mắt hắn không còn âm u, ngược lại một mảnh thanh tịnh trong suốt. Trên người yếu thế cùng nịnh nọt đã biến mất không còn thấy nữa, nụ cười cũng không tận lực quyến rũ, người trước mắt giống như lại trở về lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt nơi đầu đường Hàm Đan.

Đi đến trước mặt hắn, Doanh Chính chưa kịp tự ý thức đã vươn tay muốn đụng vào thái tử Đan, nào biết người này lại né tránh chạy đến kéo tay Úy Liễu nắm chặt không tha.

Nắm tay thái tử Đan trấn an hắn, Úy Liễu có chút xấu hổ nhìn quân vương rồi thu tay lại: “Quân thượng.. .Đan.. .hắn không phải cố ý…”

“Hắn trở thành như vậy từ khi nào?”

“Từ khi Yến vương muốn lấy đầu của hắn đưa đến Đại Tần làm lễ vật…”

Ngày đó Úy Liễu giữa đêm vào tìm hiểu hoàng cung Yến quốc, nào biết lại trông thấy một vương tử khác của Yến quốc góp lời với Yến vương nhát như chuột là nên phân rõ giới hạn với thái tử Đan để tránh bị liên lụy, còn đề xuất

với Yến vương tự mình chặt đầu thái tử Đan để thể hiện Yến quốc phụ thuộc

Tần quôc.

Úy Liễu nghe xong trong lòng cả kinh, vì vậy xoay người ra cung đến hành cung của thái tử Đan, muốn khuyên hắn rời Yến quốc, để không lại liên lụy đến chuyện thị phi.

Thế nhưng lúc hai người gặp lại thì đã không phải là thái tử gặp rủi ro cùng ân nhân ra tay cứu giúp, mà là hai người có thân phận đối địch.

Lúc trước có thể dùng thiên ngôn vạn ngữ, hiện tại cũng chỉ có thể đối diện nhau không nói lời nào.

Nửa đời lang bạt kỳ hồ bị xem như lễ vật đưa tới đưa đi, tôn nghiêm đối với thái tử Đan mà nói cũng đã bất quá chỉ là hai chữ mà thôi, để bảo vệ mình hắn học được a dua nịnh hót, học được chịu ủy khuất cầu toàn, học được giả ý nịnh nọt, học được lừa gạt người khác cũng như tự lừa gạt chính mình để bảo vệ bản thân không bị tổn thương.

Đem toàn bộ sai lầm đổ lên người khác, có lẽ chỉ có như vậy thái tử Đan mới có thể tìm được một chút lý do để mình sống sót, cứ thế cho đến lúc hắn gặp được “Kinh Kha”.

Tựa như thái tử Đan đã nói, Kinh Kha là thái dương, làm cho người cả đời ở nơi âm u như hắn nhịn không được muốn tới gần. Hắn muốn đem một mặt chân thật nhất cùng hoàn mỹ nhất của mình dâng đến trước mặt Kinh Kha, cho nên chỉ có duy nhất trước mặt Kinh Kha hắn mới có thể khẩn trương, sợ hãi.

Thái tử Đan không muốn Kinh Kha đi Tần quốc, bởi vì ai cũng biết đây là một đi không trở lại, nhưng mỗi người bên cạnh hắn đều ép buộc hắn, bắt hắn phải xem Yến quốc là quan trọng nhất.

Lúc tin từ Tần quốc truyền đến nói Kinh Kha bị thị vệ băm thành thịt nát, thái tử Đan suốt ba ngày nước mắt chưa từng ngưng rơi, hắn tự trách mình vì sao phải khuất phục, vì sao phải để cho Kinh Kha đi chịu chết.

Loại người chỉ biết vì bản thân như thái tử Đan đơn giản là sẽ rất khó động tình, nhưng có lẽ càng là người như vậy thì khi hắn thích hay thậm chí là yêu một người nào đó thì sẽ càng thêm chấp nhất cùng điên cuồng.

Bởi vậy có thể đoán được, lúc “Kinh Kha” dùng thân phận thủ lĩnh mật thám Tần quốc Úy Liễu xuất hiện một lần nữa thì đòn đánh vào thái tử Đan có bao nhiêu nặng nề.

“Lúc Yến vương muốn giết hắn thì thần đang nấp ở chỗ tối, vì vậy…vì vậy…”

Nhìn người quỳ trên mặt đất mắt không tiêu cự, thất hồn lạc phách, Úy Liễu lần đầu quên đi quy định mà một “ảnh tử” phải tuân thủ.

Giết nhi tử để nịnh nọt địch quốc vốn là chuyện chẳng quang vinh gì, bởi vậy lúc Yến vương đến thì sai người canh giữ ở bên ngoài vây quanh phủ thái tử, còn mình chỉ vẻn vẹn mang theo một nội thị cùng thống lĩnh thị vệ vào lấy thủ cấp của thái tử Đan. Cho nên Úy Liễu mới nhân cơ hội đánh ngất xỉu ba người cứu đi thái tử Đan đã trở thành tượng gỗ, giấu hắn trong sứ đoàn Tần quốc mang ra khỏi Yến.

“Sau đó hắn một đường hôn mê suốt mười ngày, lúc tỉnh lại thì trở thành như vậy.”

Tình nhân diễn trò, thân nhân trở mặt, những phản bội liên tiếp trong cùng một ngày làm cho thế giới nội tâm sớm đã hỏng mất mà vẫn chỉ biết trốn tránh của thái tử Đan rốt cuộc chống đỡ không được nữa, cuộc đời của hắn tựa như chỉ là một trò khôi hài ngập tràn châm chọc.

Mục đích của việc an bài Úy Liễu dùng thân phận “Kinh Kha” ra vẻ anh hùng tiếp cận thái tử Đan ngoại trừ để kiếm cớ xuất binh công Yến, kỳ thật Doanh Chính càng muốn cho thái tử Đan cũng nếm thử cảm giác bị người mà mình tín nhiệm nhất phản bội. Chỉ là lúc Doanh Chính trông thấy thái tử Đan biến thành như vậy thì những lời nói ác độc mà hắn sớm đã nghĩ kỹ kia thực sự nói không nên lời.

Liếc mắt nhìn thật sâu vào người lúc này một tay túm chặt Úy Liễu một tay nghịch tóc trên đầu mình, Doanh Chính xoay đầu sang một bên: “Ngươi đã muốn lưu hắn thì đừng để người khác phát hiện được sự hiện hữu của hắn, người trong vương thất cùng triều đình Yến quốc đã từng có lui tới với hắn một người cũng không được giữ lại. Không, không chỉ có Yến quốc, còn có các nước khác nữa.”

“Thần hiểu, quân thượng yên tâm.” Phàm là người từng có liên quan với thái tử Đan một người cũng không được giữ lại, miễn cho sau này bị người nhận ra.

“Đưa dược cho hắn uống, bằng không…”

Dược mà Doanh Chính nói đến là một loại có thể làm cho người thực sự phát điên, vì đối với thái tử Đan Doanh Chính vẫn quyết định cần phải cẩn thận. Mà phần lo lắng này Úy Liễu hiểu rõ, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới loại dược điên khùng xuất phát từ tay mình lại có một ngày phải dùng trên người mà mình yêu thương.

“Từ nay về sau trên đời này không còn Yến quốc thái tử Đan, chỉ có một người tên là A Nô.”

“Dạ, tạ Đại vương thành toàn.” Úy Liễu kéo tay người vẫn hoàn toàn không biết gì cả xuống quỳ cùng với mình, hướng về bóng lưng đang rời đi dập đầu tạ ơn.

……..

Bọn họ cùng là vương tử đến Triệu vi chất, nhưng một người ở trong nội cung hoa lệ, một người ở nơi tàn tạ nhất trong ngõ nhỏ bần dân.

Bọn họ cùng là vương tử đến Triệu vi chất, nhưng một người cẩm y ngọc thực, một người mặc áo vá cơm không đủ no.

Bọn họ cùng là vương tử đến Triệu vi chất, một người được người nịnh nọt, một người bị người đánh chửi.

Yến hội hoàng cung, lúc một vương tử được người hộ ủng vụng trộm đưa lọ dược cao cùng một cái bánh bao cho một vương tử khác trên mặt đầy vết máu ứ đọng, thì bọn họ thành bằng hữu.

Lúc vương tử sống nơi bần dân được quân sĩ công thành đưa về nước, hai người vụng trộm ước định sẽ gặp lại sau này, thì đã không biết từ nay về sau họ đã không còn đi chung một con đường, thậm chí sẽ trở thành địch nhân.

“Mẫu phi ta gọi ta là A Nô, ngươi tên là gì? ”

“Nương ta gọi ta là A Chính, ngươi cũng gọi ta A Chính đi. ”

Ngày hôm đó ngoài cửa sổ cũng giống như hôm nay, hoa tuyết trắng tinh tung bay khắp trời…

_0O0 _

Chuyện thái tử Đan thì Phù Tô không biết, bất quá chuyện Vương Bí dù sao cũng có qua tay hắn, cho nên đối với việc Vương Bí có thể thuyết phục Doanh Chính cho phép dẫn người bí mật đi Ngụy quốc hay không Phù Tô ôm một sự chú ý cực cao.

Nhưng so với nói Phù Tô chú ý Vương Bí sẽ nói như thế nào để thuyết phục Doanh Chính, chẳng bằng nói hắn muốn nghe được là người phương nào có thể làm cho Vương Bí chẳng để ý đến an nguy cá nhân như thế, mà người thần bí đó biết đâu lại chẳng là một đại mỹ nhân!

Bởi vậy khi hắn biết được Vương Bí đã tiến cung liền chạy hết tốc lực tới muốn nghe được gì đó, nào biết hắn vừa sờ đến cừa sổ cái gì cũng chưa nghe đã bị thị vệ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng khiêng ra ngoài, một chút thể diện cũng không lưu cho hắn.

Tức giận Phù Tô ngồi xổm góc tường (ngồi xổm góc tường = tồn tại tường giác -> tên tác giả ^^) nhổ cỏ, mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa ra vào chờ Vương Bí thoát vòng vây đi ra.

Lúc Phù Tô ngồi xổm được gần một canh giờ, hai chân tê dại hết sức, Vương Bí cuối cùng cũng từ bên trong đi ra, hắn lập tức gì cũng không để ý xông lên, lôi kéo tay áo Vương Bí hỏi: “Thế nào? Phụ vương đáp ứng rồi? Cho mang bao nhiêu người? Khi nào thì xuất phát? Kế hoạch thế nào? Có thể vẹn toàn…”

Phù Tô vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, nhanh đến mức làm Vương Bí không biết trả lời câu nào trước: “Chuyện này…đại vương tử…bảo thần trả lời câu nào trước?”

“Nói nhảm, đương nhiên trước tiên phải nói có đồng ý người đi Ngụy…”

“Phù Tô ngươi lại đây cho ta!”

Trong phòng nghe thấy tiếng Phù Tô Doanh Chính đi ra, kết quả nhìn thấy người kia dính chặt trên người Vương Bí động tác thân mật, chuyện này làm đại gia Doanh Chính lòng dạ vốn không rộng lượng cho lắm cảm thấy khó chịu, bởi vậy khẩu khí phi thường cứng ngắc.

Từ nhỏ am hiểu nịnh nọt thủ trưởng, ngắm gió đưa thuyền, Phù Tô vừa nghe thấy ngữ khí từ miệng cha thân yêu của hắn lập tức biết người này hiện tại tâm tình phi thường không tốt cần người “quan tâm yêu thương”, vì vậy buông Vương Bí như con chó nhỏ chạy về phía Doanh Chính.

“Cha! Tô nhi rất nhớ người!” Bởi vì thân đã cao hơn, lúc này Phù Tô không thích hợp ôm đùi Doanh Chính, đành phải sửa thành đỡ lấy người.

Nhớ cái rắm! Một canh giờ trước chúng ta còn cùng ăn điểm tâm.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn nhi tử thân mật với mình như thế Doanh Chính vẫn còn có chút đắc ý, biểu hiện trên mặt dù cho nghiêm túc, nhưng khóe miệng cùng khóe mắt nhếch lên lại cho thấy tâm tình của hắn tốt.

Véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của nhi tử đến đỏ bừng, giúp hắn kéo áo choàng lông chồn trắng ôm sát vào người, Doanh Chính lạnh lùng nói với Vương Bí vừa rồi còn vô cùng lo lắng muốn chết muốn sống, hiện tại lại ngây ngốc đứng ở trong sân: “Sao không gấp gáp nữa? Hay là không có ý định đi?”

Thần kinh đã giãn ra một chút của Vương Bí bởi vì một câu của Doanh Chính lập tức lại căng thẳng lên, khấu tạ cuống quít rời đi.

“Theo ta đi vào!” Đánh cho Phù Tô một cái rồi Doanh Chính đi trước vào phòng trong.         

Xoa xoa đầu bị người đánh sưng lên một bọc, Phù Tô theo ở phía sau hỏi: “Cha, cha nuôi vì sao chết sống cũng phải đi Ngụy quốc? Muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Hỏi cực ám muội.

Long Dương hẳn có thể xem như cực đẹp đi? Doanh Chính suy nghĩ một chút cảm thấy kiểu so sánh “anh hùng cứu mỹ nhân” này vẫn tương đối khách quan, vì vậy gật gật đầu.         

Thật là mỹ nhân?

Trong đao đến kiếm đi, anh hùng mang theo mỹ nhân cưỡi ngựa trắng lao ra khỏi vòng vây vừa giết vừa chạy về phía cuộc sống mới, sáng tạo ra một

bản tình ca kinh thiên địa khí quỷ hồn, đây mới là thực nam nhân thực hảo hán, nhân sinh vậy mới gọi là nhân sinh, không sống uổng một đời!

Doanh Chính nhìn nhi tử đứng giữa nhà nghiêng đầu cười khúc khích, rõ ràng đang miên man suy nghĩ, nhịn không được tiến lên đạp mạnh lên mông Phù Tô một cước: “Giữa ban ngày lại đoán mò cái gì.” Trừng mắt nhìn cái người ngu ngốc đang xoa xoa mông Doanh Chính trở lại ghế ngồi xuống: “Còn không qua đây.”

Hấp tấp chạy lại, Phù Tô đến cạnh Doanh Chính xếp bằng ngồi xuống, không khách khí cầm lấy điểm tâm trên bàn bắt đầu ăn.

Sai Triệu Cao mang một ly nước ấm tới, Doanh Chính nói: “Mông Nghị đi cũng non nửa năm rồi.” Đầu tháng chín năm trước xuất phát, hiện tại đã tháng hai, tuy đội ngũ đón dâu nhiều xe, nhiều người, nhiều chuyện, bất quá căn cứ thời gian hẳn cũng sắp trở lại Hàm Dương. 

“Đúng vậy, cũng không biết hắn có cùng công chúa Ngọc Thấu kia vây dựng tình cảm đủ chưa nữa.” Mải chìm đắm trong đồ ăn vặt Phù Tô khôngphát hiện Doanh Chính vẫn chỉ nhìn hắn.

“Từ tộc Hung Nô đến Hàm Dương đường dài, trèo non lội suối, Tô nhi không lo lắng bọn hắn trên đường gặp nguy hiểm sao, dù sao ngoại trừ thiên tai còn có nhân họa. Muốn làm cho Đại Tần ta cùng tộc Hung Nô trở mặt thậm chí khai chiến cũng không ít, Tô nhi cảm thấy đoạn đường này có thể đi thông thuận hay sao?”

Quệt quệt mồm, nâng chung trà lên uống một ngụm, Phù Tô không để ý nhiều nói: “Ta không lo lắng, ta còn ước gì đường của bọn hắn khó đi một

chút, tốt nhất trải qua thiên sơn vạn thủy, đồng cam cộng khổ, đến cảnh giới cùng sinh cùng tử luôn đi, đây không phải là điều chúng ta mong muốn hay sao.”

“Ngươi cứ khẳng định bọn hắn sẽ tình đầu ý hợp như vậy?”

Phù Tô khẳng định gật đầu, phân tích cho Doanh Chính nghe: “Cha ngươi xem đi, đến Hàm Dương đường trường chậm rãi, phải xa xứ nhất định trong lòng công chúa Ngọc Thấu không dễ chịu. Lúc này đối diện với tương lai xa vời cùng sầu lo nàng chính là cần một ***g ngực ôn hòa cùng cánh tay vững chắc đến quan tâm nàng, bảo vệ nàng, săn sóc nàng, mà Mông Nghị đúng là một loại như vậy thôi! Lòng nữ nhân thật ra rất mềm yếu, lúc này một chút

thiện ý ôn hòa cũng sẽ làm nàng cảm động sâu sắc vô cùng. A~~~~~~       ” Phù Tô

mười ngón tay giao nhau vẻ mặt cảm động ngã vào ngực Doanh Chính: “Hơn nữa không phải ngươi đã nói cho Mông Nghị mục đích sai hắn đi đón dâu sao, tin tưởng hắn sẽ càng thêm tích cực biểu hiện trước mặt công chúa Ngọc Thấu, nói thế nào cũng là vợ của mình.”

Cảm thấy Phù Tô nói thập phần có đạo lý, Doanh Chính nghe xong gật gật đầu, mở miệng nói: “Ta không nói cho hắn biết Ngọc Thấu là tức phụ chuẩn bị cho hắn, không phải ngươi nói với hắn rồi sao?”

“Ta chưa nói a, không phải ngươi đã nói rồi sao? Khoan đã…nói như vậy…” Ngồi phắt dậy, Phù Tô kéo tay áo Doanh Chính, cẩn thận nói: “Nói vậy là…hai chúng ta ai cũng không nói với hắn, nói cách khác hắn đến nay vẫn cho là người mình đi đón sẽ là phi tử của ngươi, Đại Tần nương nương?”

Doanh Chính lần nữa gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Mông Nghị chẳng phải là…” Ngẫm lại Mông Nghị tính tình trung trinh như một, Phù Tô không đành lòng nghĩ tiếp nữa, bởi vì quá trình này nhất định ngược thân (xin đừng hiểu sai) ngược tâm, vô cùng thê thảm cùng bi thương…

“Cha, giữa trưa chúng ta chần thịt dê ăn có được không?”

“Được.”

“…”

“…”

“Ta cảm thấy.. .thật có lỗi với Mông Nghị…”

“Đền bù tổn thất cho hắn a. Trở về lập tức tứ hôn.”

Ba tháng sau lúc xuân về hoa nở, Mông Nghị đến tộc Hung Nô đón dâu rốt cuộc hộ tống công chúa Ngọc Thấu trở lại Hàm Dương. Nhờ ơn hai cái miệng quạ đen của Doanh Chính cùng Phù Tô ban tặng, dọc đường này có thể nói lànguy hiểm nặng nề, hung hiểm không ngừng.

Hai người chẳng những ly tán khỏi đội ngũ đón dâu, Mông Nghị còn vì bảo vệ công chúa mà bị trọng thương, dưỡng thương xong hai người một đường hỗ trợ nhau mới có thể trở lại Hàm Dương phục mệnh.

Lúc hai phụ tử nhìn thấy Mông Nghị vốn thân cao thể tráng đã gầy đủ hai vòng vẻ mặt tiều tụy thì đều chột dạ, thế nhưng nhịn không được mà có chút mong chờ lại có chút hả hê chờ xem kịch vui.

Cho nên cái chuyện tứ hôn ấy a…lại được kéo dài…

Mà lúc này Vương Bí một đường liên tục thay ngựa phi như cuồng đã đến ngoài đô thành Đại Lương Ngụy quốc.

……..

Đêm trừ tịch vừa từ hoàng cung về đến nhà Vương Bí nhận được một phong thư nhiễm đầy máu, đây là tin tức hai tháng trước từ Ngụy quốc gửi về.

Nhưng người truyền tin không phải ám trang Tần quốc an bài tại Ngụy quốc, mà là nhất danh tử sĩ trong phủ Long Dương Quân (quân là một cách xưng), lúc đưa được thư giao tận tay Vương Bí rồi hắn cũng đoạn khí.

Những gì được viết làm tay cầm thư của Vương Bí run lên, hận mình không thể ngay lúc đó bay đến Đại Lương.

Một tộc trên dưới hai trăm bảy mươi hai người toàn bộ chém đầu, ngày hành hình hôm đó Long Dương Quân bị Ngụy vương an bài ở trên tòa, bắt hắn tận mắt nhìn tộc nhân cùng thân nhân của mình bị dùng tội mưu phản ngụy tạo mà xử trảm.

Long Dương Quân không chỉ là mỹ nam tử, mà còn là cao thủ kiếm thuật đương thời. Ngụy vương muốn giữ người ở bên cạnh, nhưng lại lo lắng võ công của hắn, từ trước đến giờ hắn đều cho Long Dương dùng dược làm tứ chi vô lực cùng dùng tính mạng toàn tộc áp chế mới có thể chế trụ Long Dương tâm cao khí ngạo, mặc mình lăng nhục.

Nhưng bây giờ hắn trong cơn tức giận chém toàn tộc Long Dương, thì coi như không còn áp chế, vì vậy hắn sai người phế đi võ công của Long Dương, đánh gãy gân mạch tay chân hắn, làm cho hắn không còn một tia năng lực phản kháng.

Rốt cuộc nâng không được kiếm, ngay cả đứng lâu cũng không thể, hiện tại Long Dương Quân hai bàn tay trắng mới làm Ngụy vương chính thức cảm thấy yên tâm.

Mà Long Dương mất đi hết thảy cũng mất đi hào quang, không khóc không nháo mặc người đánh chửi cũng không phản ứng, hoàn toàn thành một con rối chỉ còn túi da không còn sinh khí.

Long Dương Quân như vậy làm Ngụy vương không lên nổi “tính trí”, rốt cuộc chán ghét trực tiếp đem người nhét vào một góc hành cung vắng vẻ, cũng tìm một ách nô trông chừng đừng để cho hắn chết.

Người đưa thư đến cho Vương Bí là ảnh vệ duy nhất còn lại bên cạnh Long Dương, hắn vẫn cho bức thư mà Long Dương Quân dùng máu mà ghi, lệnh cho hắn nhất định phải tự mình đưa đến tận tay Vương Bí chính là thư cầu cứu, cho nên hắn mới một đường không để ý an nguy của mình chạy đến HàmDương đưa tin, thấy được Vương Bí mói an tâm đoạn khí. Hắn đâu nghĩ đến thứ mà mình cho rằng so với mạng còn trọng yếu hơn căn bản không phải thư cầu cứu, mà là một phong di thư.

Nhìn bức thư giữa những hàng chữ đều lộ ra nỗi tuyệt vọng cùng tử khí, Vương Bí sai người dắt ngựa chạy thẳng đến hoàng cung, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phải cứu Long Dương.

Không ai biết được ngày ấy Vương Bí đến tột cùng làm thế nào cầu được Doanh Chính đồng ý, bất quá cuối cùng Doanh Chính cũng chỉ cho Vương Bí một trăm cấm vệ quân thân thủ nhanh nhẹn cùng hắn đi, cũng định ra bốn tháng ước hẹn.

Nếu như đã đến lúc mà Vương Bí chưa cứu ra được Long Dương Quân, vậy hắn nhất định phải trở lại Tần quốc, bằng không mật thám Tần quốc an bài tại Ngụy quốc sẽ nhân cơ hội giết Long Dương Quân, xong hết mọi chuyện.

Vương Bí là người mà Doanh Chính muốn cướp lấy thiên hạ thì không thể không có, cho nên Doanh Chính tuyệt đối sẽ không cho phép vì một Long Dương Quân mà Vương Bí chìm sâu vào, khi tất yếu hắn sẽ đích thân sai người tru sát Long Dương.

Cùng một chỗ lớn lên, Doanh Chính minh bạch Vương Bí, Vương Bí cũng minh bạch Doanh Chính vậy, lời này tuyệt đối không phải vui đùa. Cho nên Vương Bí không dám có chút chậm trễ, đến được nơi đã dùng hết ba tháng, cách kỳ hạn chỉ còn lại có một tháng mà thôi.

Vừa ngụy trang vào thành Đại Lương, Vương Bí lập tức sai người dựa theo lời Úy Liễu liên lạc với ám trang trong thành, tùy thời mà động.

_0O0 _

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play