Khu vực săn bắn đề phòng nghiêm ngặt căn bản không có khả năng để thích khách trà trộn vào được, trừ phi trong thủ bị doanh có nội ứng của bọn chúng, nếu không thì chính là đám thích khách này đã ẩn nấp ở đây nhiều tháng rồi.
Mặc kệ là cái nào đúng, thích khách cũng chỉ có một kết cục, đó chính làchết chắc.
Tần quân huấn luyện nổi tiếng nghiêm chỉnh, tuy chẳng biết tại sao lại có thích khách xông vào, nhưng vừa được Hàn Phồn báo tin bọn họ đã phản ứng với tốc độ nhanh nhất. Kỵ binh giục ngựa đến hộ giá, bộ binh phong toả trường săn, bất luận kẻ nào đều vào không được mà ra cũng không được, rồi đầu điều tra xem có phải là còn thích khách xen lẫn bên trong hay không. Mà chúng thái y đi theo cũng đều bị mang vào đại trướng của quân vương để chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Nếu như dùng thời tiết để so sánh với tâm tình của Doanh Chính bây giờ, tuyệt đối sẽ không thua kém tình cảnh của năm tận thế 2012. Ôm nhi tử một thân đầy máu, hắn hận không thể lôi toàn bộ thích khách ra băm thành thịt nát.
Trước lúc thị vệ đuổi tới đã có một đám tử sĩ đến trước, những người này võ công kỳ lạ, chỉ chăm chú nhắm vào các đốt ngón tay của đối phương. Bọn họ động thủ không phải chỉ đơn giản là giết người, mà là xẻ thây đẫm máu, một đao hạ xuống đối phương lập tức tàn phế.
Đám thích khách vừa rồi còn la hét trước mặt Doanh Chính giờ đây giống như dê bò bị trói trên bàn chỉ có thể rên rỉ. Nếu không phải Doanh Chính tự mình hạ lệnh lưu người sống để tìm kẻ chủ mưu, có lẽ bọn chúng còn phải chịu thống khổ hơn cả cái chết, đáng lẽ ra chúng không nên có chủ ý đánh vào tử huyệt của Đại Tần quân vương.
Những vương tử khóc lóc làm hắn khó chịu sớm đã bị Doanh Chính hạ lệnh
mang tất cả xuống bịt miệng đánh mười đại bản. Thân là vương tử Đại Tần đã có phong hào, vào thời khắc mấu chốt làm cản trở còn chưa tính, nhưng khóc đến mềm nhũn chân sợ tới mức không thể tự khống chế thì không thể tha thứ được.
Lúc Doanh Chính cưỡi đại mã ôm trong ngực là Phù Tô toàn thân đầy máu trở lại đại doanh thì nơi đó đã loạn thành một mảnh, tiếng khóc không ngừng. Đặc biệt những cung phi chết sống đòi đi theo với ý đồ muốn được thị tẩm ngày săn càng muốn biểu hiện mình lo lắng không nhịn được, hãi hùng quỳ trên mặt đất gào thét.
“Khóc cái gì mà khóc, quả nhân còn chưa chết!” Xoay người xuống ngựa ôm cẩn thận người trong ngực Doanh Chính rống lên một tiếng: “Không muốn
bị băm thành thịt nát thì nín hết cho quả nhân! Thái y lập tức xem thương cho đại vương tử!”
“Thần lĩnh chỉ!”
“Thần lĩnh chỉ!”
Năm thái y vội vàng đi theo Doanh Chính vào trong doanh trướng. Quân vương cùng đại vương tử hai người đều toàn thân là máu, mọi người không dám chậm trễ, ba người vây quanh Doanh Chính, hai người vây quanh Phù Tô.
“Quả nhân vô sự, những máu này đều là của người khác, tất cả xem đại vương tử cho quả nhân, nếu nó có bất cứ chuyện gì, các ngươi cũng chú ý cái đầu của mình đi!”
Địa vị của đại vương tử trong lòng Tần vương căn bản không cần nói nhiều. Đã từng có một cung nga cầm đèn vì không kịp thời khêu đèn thêm mỡ, cho nên ảnh hưởng tới việc đọc sách của đại vương tử, kết quả là bị Đại vương sai người mang xuống đánh cho chết khiếp, nếu lần này đại vương tửcó chuyện gì bọn họ tất cả đều không hay ho.
Sớm đã canh giữ ở một bên, Dao Nương nhìn thấy trên đầu, trên mặt, trên quần áo chủ tử tất cả đều là máu thì suýt nữa lo lắng đến ngất đi, cố nén mới có thể cầm khăn vải giúp hắn lau mặt lau tay thay quần áo, nhờ thế mới phát hiện đại vương tử từ lúc vào cửa không mở mắt trên người thương thế gì cũng không có, nghiêm trọng nhất thì ra là móng một ngón tay trên bàn tay phải bị đứt.
Thấy hai chủ tử trên người đều nhiễm máu người khác, Dao Nương vội vã sai người đi đun nước tắm, chờ đến lúc phân phó ổn rồi thì Doanh Chính đã được Triệu Cao hầu hạ thay y phục xong xuôi.
“Thế nào?” Đi đến cạnh giường ngồi xuống Doanh Chính nhận lấy khăn vải lau mái tóc Phù Tô bị rối tung ra.
Mấy vị thái y nhìn nhau, trong đó một người tên là Hạ Vô Thả tiến lên khấu lễ nói: “Khởi bẩm Đại vương, chúng thần đã kiểm tra, đại vương tử không có bất luận ngoại thương hay nội thương gì, chỉ là phải chịu kinh hãi, thần lập tức đi ngao dược áp kinh (an thần).”
“Đi đi!” Để các thái y lui ra, Doanh Chính vẫn lo lắng liền lệnh cho Triệu Cao tự mình đi giám sát bọn họ ngao thuốc, cũng sai Dao Nương cùng Hàn Phồn ra ngoài trướng trông coi. “Không có việc gì nữa rồi.” Chờ lúc không có người ngoài Doanh Chính liền ôm lấy Phù Tô vào trong ngực.
“Cái…cái đầu…lăn…lăn…” Phù Tô rốt cuộc cũng mở miệng, lắp bắp nói một câu lộn xộn như vậy.
Lúc thích khách kia cưỡi trên lưng ngựa ngay phía sau hắn vung tay động đao thì Phù Tô thật sự cho là mình chết chắc rồi, mà hắn cũng chỉ có thể cứng đờ người nhìn cái bóng trên mặt đất cầm chủy thủ đâm tới. Nhưng nào biết chờ được không phải là kịch liệt đau nhức, mà là máu tươi nóng ấm. Máu này từ phía sau phun ra, tung tóe đầy một thân người hắn, cảm giác máu chảy dọc theo cổ áo làm Phù Tô suýt nữa phát nôn.
Không cần quay đầu lại nhìn xem tột cùng là chuyện gì xảy ra, Phù Tô đã từ cái bóng trên mặt đất nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Thích khách kia bị chặt đầu phân thây như thế nào, phun máu trên người mình như thế nào, cái đầu rơi xuống lăn đến dưới chân trừng to mắt nhìn thẳng vào mình như thế nào, hắn đều nhìn thấy rõ ràng.
“Không có việc gì nữa, đều đã qua rồi.” Doanh Chính biết rõ Phù Tô lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện huyết tinh như vậy khó tránh khỏi sẽ bị dọa, nhưng lần này hắn thật sự làm được phi thường tốt: “Ngươi đến xem náo nhiệt làm gì, có biết lúc ấy nguy hiểm thế nào không!”
“Ta chạy.. .thì không có nghĩa khí…”
Cũng không biết có phải là sống hai thế lại thân ở loạn thế, cho nên lá gan cũng lớn hơn nhiều hay không, Phù Tô cứ nghĩ sẽ bị sợ tới mức tè ra quần, nào biết lại không sao hết.
Thời khắc sống còn không cho phép hắn nghĩ nhiều, nhưng bây giờ bình tĩnh lại Phù Tô cũng không dám tin mình ở tình huống đó còn có thể bò lên cây bắn chết thích khách, lại còn không bắn hỏng, kỹ thuật có thể so với Tiểu Lý Thám Hoa.
Nhận ra được đại biến cố này, lần đầu tiên giết người Phù Tô sớm đem cảm giác tội lỗi liên tiếp giết năm người từ nam cực ném đến bắc cực, chỉ biết mình hóa ra cũng có thể vô cùng dũng mãnh như vậy: “Ta bắn trúng năm tên, năm đó! Từ nay về sau không cho phép coi thường ta!” Xòe bàn tay lắc lắc trước mắt Doanh Chính.
Nắm lấy móng vuốt nho nhỏ của nhi tử Doanh Chính cười cười, có lẽ hắn đã thật sự xem nhẹ nhi tử ngày bình thường “bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh” này của mình.
“Khởi bẩm Đại vương nước đã được rồi, có cần lập tức sai người mang lên không?” Dao Nương đứng ở ngoài trướng hỏi.
“Tiến đến hầu hạ đi.” Doanh Chính sai người đưa thùng dùng để tắm rửa vào.
……….
Hai phụ tử tắm rửa xong, Triệu Cao cũng vừa mang dược áp kinh đến. Nhìn chén thuốc màu đen bốc hơi nóng Phù Tô sợ tới mức run lên một cái, lập tức quấn khăn bò lên trên giường cuộn mình lại ngủ.
Tiến lên đưa thuốc cho quân vương vừa mặc quần áo ở phía sau rèm đi ra, Triệu Cao thối lui đến một bên cung kính nói: “Hồi Đại vương, nô tài biết đại vương tử sợ đắng cho nên đã sai người bỏ thêm vào một chút cam thảo.”
Nhìn thoáng qua Triệu Cao có ý tán thưởng, Doanh Chính bưng thuốc đến kéo Phù Tô ngồi dậy, nói trước; “Buổi tối gặp ác mộng thì đừng có kêu!”
Tự đánh giá tính nghiêm trọng của việc buổi tối gặp ác mộng một thoáng, Phù Tô không tình nguyện nhận chén thuốc quyệt miệng uống cạn, xong việc rồi đưa cái chén không cho Doanh Chính còn mình nằm khỏe.
“Ngươi ngủ một lát trước đi, cha sai người trông coi bên ngoài, buổi tối cũng ăn ở đây đi.”
Hiểu được lúc này Doanh Chính chắc chắn rất nhiều việc, hơn nữa Phù Tô cũng không cảm thấy một đại nam nhân như mình cần người ở cùng, cho nên thập phần cởi mở phất tay thúc cha hắn nhanh nhanh đi làm chính sự.
Đợi trong trướng chỉ còn lại mình mình, Phù Tô ở trên giường lăn qua lăn lại thế nào cũng cảm thấy xung quanh quá yên lặng, vì vậy ngồi dậy hét lớn:
“Dao Nương! Hàn Phồn! Vào đây nói chuyện với ta một chút!”
Ngoắc tay cho hai người đi vào, Phù Tô bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về chuyện mình lúc ấy có bao nhiêu lợi hại.
……….
Mang theo Triệu Cao đi vào doanh trướng nghị sự, Mông Nghị, Lý Tư, phụ tử Vương Bí sớm đã chờ ở trong này từ lâu, ý bảo mọi người không cần hành lễ, Doanh Chính đi đến ghế trên ngồi xuống.
Lúc này một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục đen từ trong đám người đi ra, quỳ xuống trên mặt đất chính giữa trướng, hai tay ôm quyền nâng lên trên đầu lớn tiếng nói: “Thần đệ cứu giá chậm trễ, thỉnh vương huynh thứ tội.”
Nhìn người quỳ trên mặt đất Doanh Chính nói: “Nếu không phải vương đệ kịp thời đến quả nhân cũng sẽ không dễ dàng thoát hiểm như vậy, mau mau đứng lên.”
“Thần đệ Tử Anh tạ vương huynh hậu ái!” Dập đầu tạ ơn rồi, nam tử cùng Doanh Chính có ba phần giống nhau này liền đứng lên, thẳng lưng vững vàng.
_0O0_
Giống như Tần vương Doanh Chính có hai mươi mấy tử nữ (con trai con gái)
mà chỉ vẹn vẹn có bốn người được lịch sử lưu lại danh tự, Tử Anh cũng là người duy nhất trong số tử nữ còn lại của Tần Trang Tương Vương Doanh Tử Sở ngoại trừ Doanh Chính và Thành Giao được ghi nhớ danh tự.
Bởi vì bản ghi chép về Tử Anh không nhiều lắm, cho nên mọi người đối với thân thế của vị hoàng thượng cuối cùng của Đại Tần đế quốc trong vẻn vẹn bốn mươi sáu ngày này phần nhiều chỉ là suy đoán. “Sử ký Tư Mã Thiên” từng đưa ra bốn loại, mà trong đó khác với trật tự nhất chính là suy đoán nói rằng “Tử Anh” là nhi tử của “Phù Tô”.
Ở Đại Tần không phải cứ ngươi là nhi tử của Đại vương thì có thể kế thừa vương vị, như lúc Tần Trang Tương Vương tại vị thì Doanh Chính được xưng là vương tử Chính, Thành Giao được xưng là vương tử Giao, những người khác chỉ có thể được xưng là “công tử”. Còn trong hậu cung tuy nói nữ nhân là mẫu dĩ tửvi quý (mẹ hưởng phú quý nhờ con trai), thế nhưng nếu sinh mẫu thân phận hèn mọn thì nhi tử sinh ra cũng không thể phú quý được.
Thế cho nên người mà sinh mẫu ngay cả ngự nữ cũng không phải như Tử Anh cũng chỉ có thể chờ lúc mọi người trong vương thất chết hết thì mới đến phiên hắn kế vị.
Doanh Chính lên cầm quyền thì giết sạch tất cả huynh đệ chỉ lưu lại duy nhất Tử Anh, bởi vì Tử Anh vốn lớn lên bên cạnh Doanh Chính, cũng là bang thủ (trợ giúp) mà Tần Trang Tương Vương lưu lại cho Doanh Chính.
Lúc được giao vào tay Doanh Chính năm ấy mười ba tuổi thì Tử Anh mới chỉ lên ba, hai người họ suốt mười năm ở cùng một chỗ, lòng trung của Tử Anh có nhật nguyệt chứng giám.
Mười năm trước Doanh Chính cầm quyền, năm ấy Tử Anh mới mười ba nhưng võ công cũng đã không phải chuyện đùa tiếp quản tử sĩ vương thất, mộtmặt phụ trách an toàn của vương thất, một mặt phụ trách chút ít chuyện không thể lộ ra ngoài sáng cùng với thu thập tin tình báo.
Mười năm này Tử Anh du tẩu các nước thiết lập ám trang, mục đích chính là có thể thu thập tình hình thực tế ở các quốc gia báo về.
Mấy ngày trước hắn nhận được mật báo nói có người muốn ám sát Doanh Chính ở khu săn bắn, vì vậy hắn mang người ngày đêm không ngừng nghỉ liên tục thay ngựa chạy về Tần quốc, đến nơi thì vừa vặn đúng lúc Phủ Tô nấp trên tàng cây dùng một loại nỏ rất đặc biệt bắn chết năm tên thích khách.
Mười năm không trở lại Tần quốc Tử Anh đương nhiên sẽ không nhận thức Phù Tô, nhưng đại danh của chất tử (cháu trai) này thì thân là phụ trách tình báoTử Anh vẫn nghe qua không ít, hơn nữa trong thư tín lui tới Doanh Chính cũngnhiều lần đề cập đến Phù Tô.
Cho nên lúc Doanh Chính hô to bảo Phù Tô chạy mau thì Tử Anh một ngựa xông lên trước, trực tiếp chặt bỏ đầu thích khách, dẫn hạ thuộc (cấp dưới) vây giết đám còn lại.
“Có biết là thích khách do người phương nào phái tới?” Doanh Chính hỏi.
Vì công chuyện của Tử Anh thập phần bí mật lại rất ít xuất hiện ở nội cung, cho nên không ít người chỉ biết là có một công tử Tử Anh một mực ở lại hoàng lăng túc trực bên linh cữu tiên hoàng.
Nhưng ở trường săn ngoại trừ Lý Tư, còn thì Mông Nghị cùng Vương Bí cũng coi như là cùng lớn lên với Tử Anh, cho nên lúc Mông Nghị đang chém giết trông thấy Tử Anh rút kiếm xuất hiện thì khỏi phải nói có bao nhiêu caohứng.
Tiến lên một bước, thân là thần tử Tử Anh lời nói đầy cung kính: “Thần đệ lúc đến đã sai người điều tra rõ…” Ánh mắt có chút đảo qua Vương Bí ở bên cạnh:”…là người ở phủ Long Dương Quân của Ngụy quốc.”
Vương Bí run lên vừa muốn tiến ra chợt nghe Tử Anh tiếp tục nói: “Ngụy quốc có tân quân kế vị, Long Dương Quân bị giam cầm trong nội cung cùng lúc với các vị trưởng lão trong tộc bị giết, hiện nay đã bị Ngụy vương khống chế. Cho nên lần hành thích này hẳn là Ngụy vương dùng danh nghĩa của Long Dương Quân sai tử sĩ trong tộc hắn làm.”
Ánh mắt Doanh Chính tối sầm lại, nếu như không phải quân Tần vừa mới đánh Triệu quốc cần được tĩnh dưỡng, hắn nhất định sẽ không cứ như vậy mà
buông tha Ngụy quốc: “Mông Nghị, tra rõ trong doanh trướng xem có còn thích khách xen lẫn trong đó hay không.”
“Thần lĩnh chỉ!”
“Lý Tư, nghiêm tra tất cả quan viên đi theo, điều tra rõ thích khách là như thế nào trà trộn vào được.”
“Thần lĩnh chỉ!”
Thấy hai người đã lui ra ngoài Doanh Chính đứng lên đi đến cạnh Vương Bí đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn: “Lại nhẫn nhịn một lần này đi.” Nói rồi mang theo Tử Anh đi ra ngoài.
“Cha…sư thúc có thể hay không…” Vương Ly lo lắng cho Long Dương, có chút bất an hỏi.
“Sẽ không, sư thúc ngươi là ai chứ, hắn sẽ chiếu cố tốt chính mình…” Lời này Vương Bí không ngừng nói cho nhi tử, cũng là nói cho Long Dươngở phương xa cùng với chính bản thân mình.
………..
Một trước một sau đi về chủ trướng, vẫn như suốt mười năm nay Tử Anh thích nhất là vụng trộm ngưỡng mộ vương huynh anh minh thần võ của mình. Nhưng bây giờ dù sao cũng không phải như khi còn bé, khi mà hắn có thể lắc lư chạy đến kéo tay áo Doanh Chính, lúc này không giống ngày xưa nữa rồi.
Dừng bước nhìn đệ đệ sau mười năm đã từ thiếu niên trở thành thanh niên, Doanh Chính thu hồi hào khí đế vương trên người, đưa tay phủi đi bụi đất trên y phục mà Tử Anh còn chưa kịp thay ra cười nói: “Tử Anh trưởng thành rồi.”
Năm chữ ngắn gọn làm Tử Anh lập tức đỏ hoe mắt: “Ca…”
Bởi vì nháo thích khách cho nên phòng giữ trong doanh địa được gia tăng gấp đôi, thỉnh thoảng lại có thị vệ đi qua, vì vậy Doanh Chính chỉ nhẹ nhàng ôm thoáng Tử Anh: “Thấy chất tử của ngươi thế nào?”
“Chất tử” có thể được miệng của vương huynh hắn nói ra, ngoại trừ một đứa, Tử Anh không nghĩ còn có ai khác: “Nó chính là nhi tử của Uyển thư thư? Quả nhiên lớn lên xuất sắc, chỉ có tướng mạo không hề giống vương huynh, toàn bộ đều giống thư thư.”
Trước khi kế thừa ám bộ Tử Anh cũng là khách quen trong sân của Cơ Uyển, mỗi lần luyện công bị thương đều khóc sướt mướt chạy tới tìm Cơ Uyển bôi thuốc cho mình. Ngoài miệng gọi thư thư, nhưng trong lòng Tử Anh địa vị của Cơ Uyển tuyệt không chỉ đơn giản như vậy.
“Giống vương hậu cũng không có gì không tốt.”
“Đúng thế, vương tẩu cũng không phải là nữ nhân bình thường, khả năng của nàng cũng chỉ có mình thần đệ may mắn nhìn thấy. Bất quá ánh mắt của chất tử này hôm nay thật đúng là giống hệt như vương tẩu ngày đó.”
“Ánh mắt gì?” Doanh Chính nghiêng đầu liếc Tử Anh, trong lòng có chútkhông được thoải mái khi có chuyện mà hắn không biết.
“Bí mật, thần đệ đã đáp ứng vương tẩu cả đời cũng không nói!”
“Thiết!” (tiếng cảm thán) Khinh thường phất tay áo, Doanh Chính tiếp tục đi lên phía trước: “May mắn hôm nay ngươi kịp thời đuổi tới, bằng không hậu quả thật sự là…”
“Lúc ấy nếu không phải Vương huynh gọi lớn tên của nó thần đệ cũng sẽ không xông lên đâu.”
Doanh Chính không phản ứng lại.
“Đệ đệ nói thật đó, sao Vương huynh không cùng tẩu tử sinh thêm một nữ nhi để cho ta có thể niệm tưởng.”
“Có cũng là chất nữ của ngươi, ngươi niệm cái rắm!” Doanh Chính nhịn không được nữa mà nói tục.
Đi thẳng một đường đến ngoài trướng hai người chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra giọng khoác lác không đúng sự thật của người nào đó, quay đầu lại trừng mắt với Tử Anh đang vui vẻ liếc hắn, Doanh Chính phân phó Triệu Cao: “Lôi những thích khách chưa chết chặt bỏ tứ chi treo lên cửa thành Hàm Dương.”
“Nô tài lập tức đi làm.”
………
Vừa gặm bài cốt trong tay Phù Tô thỉnh thoảng lại liếc về nam nhân lạ lẫm phía bàn đối diện, thấy hắn cùng với người cha ưa chiếm tiện nghi của mình có ba phần giống nhau trong lòng Phù Tô bắt đầu tự hỏi.
Vuốt vuốt chén rượu chạm ngọc trong tay, Tử Anh không thèm để ý sự tìm tòi nghiên cứu ở bên kia mà hỏi Doanh Chính: “Vì sao không dùng chén rượu thanh đồng? Ngọc này nhìn thật xấu! Còn có mấy chén đĩa này vì sao toàn bộ đổi thành làm bằng gỗ?” (là Tô nhi bắt đổi vì đồng có độc, xem các chương đầu)
“Ăn cơm đi, sao lại nói nhảm nhiều như thế!” Doanh Chính vừa trừng mắt với Tử Anh vừa gắp chút thức ăn cho Phù Tô.
Có nhi tử là không thèm nhớ đệ đệ, Tử Anh trong lòng bất bình: “Tiểu tử biết ta là ai không?”
Lắc đầu, Phù Tô hiếu kỳ nhìn sang.
“Ta chính là đại ân nhân của ngưoi, không có ta xế chiều hôm nay ngươi nhất định đã chết.”
“A~~~”Phù Tô kích động run bắn lên chỉ thẳng ngón tay vào đốiphương căm tức nói: “Là ngươi làm ta một thân dính máu, ngươi bồi thường y phục cho ta!”
Bị thái độ của Phù Tô làm giật mình, nhìn lại vương huynh giả bộ như không trông thấy Tử Anh phát tức lên: “Tiểu tử ngươi biết ta là ai không, ta là vương thúc của ngươi!”
“Vẫncòn giữ lại một người không giết?” Phù Tô vừa ăn vừa hỏi Doanh Chính.
“Ân.” Doanh Chính gật đầu, quay sang nói với Tử Anh: “Xem ra mấy năm nay chỉ ở bên ngoài ngươi đã quên quy củ trong cung, có phải không, Tử Anh?”
“Là hắn…” Đột ngột nghiêng người một cái, Tử Anh động tác cực nhanh tránh thoát ám toán từ phía đối diện: “Di…bẩn chết…” Vừa nói vừa ghê tởm nhìn đại chất tử mới phun thức ăn vào mình.
“Ngươi…ngươi…ngươi…” Phù Tô không ngờ hôm nay hắn lại có may mắn được nhìn thấy vong quốc hoàng đế vẻn vẹn bốn mươi sáu ngày lừng danh là đồ không may giống như “Phù Tô”, vì vậy kích động mà phun ra.
Thay đổi vị trí, Tử Anh tiếp tục nói với Doanh Chính: “Triệu quốc bị Đại Tần tiêu diệt, Mông Điềm đại ca lại trấn thủ tại đó, cho nên tộc Hung nô hiện tại
không dám hành động thiêu suy nghĩ. Đại Thiên Vu tộc Hung nô muốn cùng Đại Tần hòa thân, đến lúc đó sẽ có một công chúa được gả tới.”
Hiện nay việc cấp bách là diệt sáu nước hoàn thành nghiệp lớn, lúc này Doanh Chính cũng không muốn cùng tộc Hung nô giao phong, nếu như trao đổi một công chúa có thể đổi lấy bảo đảm tạm thời, bút trướng này có lời vô cùng.
“Sử tiết tộc Hung nô mấy ngày nữa sẽ đến Hàm Dương, thám tử hồi báo lần này công chúa mà tộc Hung nô đưa đến chính là viên trân châu nổi danh trên thảo nguyên của bọn họ, tên là…là…Ngọc Thấu…Tiểu tử ngươi có phải là cố ý hay không vậy!” Nhảy sang một bên Tử Anh nhìn Phù Tô lại phun thức ăn mà tức giận đến hét lên: “Ca! Ca có quản nó không đó!” Lần này hắn không tránh kịp, trên người dính một chút đồ ăn.
“Phù Tô!” Hắn liên tiếp phun thức ăn, Doanh Chính nghiêm mặt rót một chén nước nghiêm khắc nói: “Ăn cho đàng hoàng!”
“Phi phi!” Nhả hết thức ăn trong miệng ra, Phù Tô túm chặt tay áo Doanh Chính, lại kích động đến hai mắt tỏa sáng nói: “Để ta đi đón dâu! Để ta đi!”
Chẳng lẽ Uyển thư thư sinh ra một đồ ngu?
Tử Anh đứng ở một bên liếc mắt nhìn vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của đại chất tử của mình mà thầm nghĩ như thế.
_0O0_
Note: Chuyện tình Ngọc Thấu – Mông Nghị: xem lại phim “Thần thoại” (Kim Hee Sun – Thành Long), nhưng mà trong truyện này khác và không bi thảm như thế đâu ^^.
~