Cuộc đi săn vốn được quyết định vào đầu xuân bởi vì chuyện Cơ Uyển mà lần lữa kéo dài, thẳng đến sắp hết mùa hè tiết trời trở mát mới cử hành. Mà mấy tháng này Phù Tô cũng không nhàn rỗi, học được cưỡi ngựa rồi lại phải nhận lấy sự bức bách của Doanh Chính ép hắn học bắn tên.

Mỗi lần kéo cung là tay Phù Tô đau suốt non nửa tháng, những ngày này hắn ngay cả khí lực bưng bát cơm cũng không có. Cả thân lẫn tâm đều bị “ngược đãi” Phù Tô trong lúc rảnh rỗi vì không thể vung hai tay trêu chọc bốn phía mỗi ngày đều căm tức người nào đó hại hắn đến nông nỗi này, mượn đó làm cho người ta sinh lòng áy náy, từ đó mà đối đãi với hắn rất tốt.

Tiếp nhận vải lau chân từ trong tay cung nga Doanh Chính tự mình lau khô đôi chân nhỏ rồi mặc áo ngủ cho nhi tử: “Cánh tay còn đau không?” Tần vương bệ hạ nghiễm nhiên trở thành “nhị thập tứ hiếu cha” tiếp tục “hầu hạ” nhi tử, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho nó, cầm dược cao thái y dâng nâng cánh tay Phù Tô xoa nhẹ.

“Ta tàn phế mất! Ôi…nhẹ một chút, đây là cánh tay của thân nhi tử ngươi, không phải cành cây!”

Nghe Phù Tô hô đau Doanh Chính lập tức giảm lực xuống, chú ý cẩn thận xoa bóp: “Tô nhi, vì sao cha cảm thấy ngươi so với nữ tử còn thích được chiều chuộng hơn vậy? Trưởng công chúa Thiện Huệ học bắn tên cũng không giống như ngươi, nhìn xem, cái này của ngươi cũng là cánh tay nam nhân sao?” Nói rồi cầm lên cánh tay so với cành cây cũng nhỏ không khác là mấy.

Bị người nói không bằng nữ tử Phù Tô giận đến phồng mang trợn mắt, nhưng đối với trưởng thư (chị cả) cân quắc không thua đấng mày râu của mình Phù Tô cũng thật lòng khâm phục. Tuy nữ tử thời Chiến quốc không giống nữ tử triều Hán sau này vì nam nhân viết mấy cái loạn thất bát tao mà bị khóa trong nhà không thể ra khỏi hai cánh cửa lại không được giúp chồng dạy con, nữ tử trong thị tộc cũng thường xuyên cưỡi ngựa đạp thanh, nhưng giống như trưởng công chúa yêu mến múa đao loạn thương hảo đọc binh pháp thì ít càng thêm ít.

Sinh mẫu của trưởng công chúa Thiện Huệ chỉ là một ngự nữ chuyên phụ trách thị tẩm, trừ phi có thể được quân vương phong làm “thế phụ”, bằng không con của nàng không thể được ban cho phong hào công chúa, mà dù được ban cho cũng chỉ dùng để hòa thân với địch quốc.

Có thể là vì Thiện Huệ dù sao cũng mới thật sự là hài tử đầu tiên của Doanh Chính, cho nên dù không phong thưởng mẫu phi Doanh Chính cũng trực tiếp phong đại nữ nhi này là công chúa. Mặc dù không thể so với Phù Tô, thế nhưng không lo bị người khinh rẻ, dù sao trong tẩm cung công chúa không được mấy người, nói gì đến chuyện còn có cảm tình đặc biệt tốt với đại vương tử.

“Đại thư nàng là sinh sai vào thân nữ nhi.” Rút tay lại Phù Tô uốn éo uốn éo thân thể, hỏi: “Bất quá nếu đại thư mà sinh là nam Vương Ly còn không khóc chết. Tiểu tử này mỗi ngày đều mang theo đại thư chạy loạn trong quân doanh, hơn nữa Vương Tiễn lão tướng quân hình như cũng rất yêu mến tôn tức phụ công phu không kém nam tử này. Sau này phu thê bọn họ cùng nhau ra chiến trường chẳng phải là trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng sao?”

Tựa ở trên giường xem tấu giản còn chưa duyệt hết, Doanh Chính kéo lại chăn cho Phù Tô, cảm thấy nhi tử này của hắn suốt ngày nghĩ toàn những chuyện không thực tế: “Cưỡi ngựa bắn cung có giỏi thì nó cũng là nữ tử, bìnhthường đi săn còn chưa tính, làm sao có thể thật sự cho ra chiến trường, Đại Tần ta lại không phải là không có nam nhân để cần nữ nhân bảo vệ quốc gia.”

“Nữ nhân thì sao, nữ nhân có thể chống nửa bầu trời, không có nữ nhân không có sức sản xuất!” Phù Tô không vui.

Doanh Chính nhướng mày, cười nói: “Nữ nhân có thể chống nửa bầu trời? Lời này ai nói?”

Lãnh tụ Mao Chủ Tịch vĩ đại! Phù Tô liếc Doanh Chính rồi khổ sở bò dậy cũng tựa ở trên giường, nói: “Ai nói không quan trọng, quan trọng là…chớ xem thường nữ nhân. Phu thê tướng quân cùng ra chiến trường là chuyện cổ vũ quân tâm đến cỡ nào, nói đi nói lại nữ nhân tộc Hung nô người ta cũng đều cưỡi trên lưng ngựa vung loan đao.”

“Tô nhi, ngươi nói cả đêm rốt cuộc muốn cái gì đây, đừng vòng vo nữa. Vi phụ cũng sắp hoài nghi ngươi thay nữ nhân nói chuyện như vậy thật ra là bởi vì ngươi “nữ giả nam trang” rồi đó.” Cuốn tấu giản lại Doanh Chính nghiêng đầu mắt lóe lóe liếc qua nhi tử.

Chỉ chỉ nơi nào nhô lên thành một khối giữa hai chân, Phù Tô phản bác: “Nữ giả nam trang? Đây là cái gì? Giả chắc?”

“Trước mắt xem ra…hình như không có tác dụng gì.” vỗ vỗ đầu Phù Tô, Doanh Chính nở nụ cười, hắn thích nhất nhìn bộ dạng tức giận của nhi tử nhà mình: “Nói thẳng chuyện gì a.”

“Vương Ly nhờ ta xin ngươi tứ hôn cho hắn cùng đại thư.”

Vô luận là xuất phát từ mục đích chính trị hay là thật sự lưỡng tình tương ngộ, nhà họ Vương là thế gia vô cùng có uy tín ở trong quân, nữ tử của hắn hôn sự đều không thể tự làm chủ, vị trí chính thê khẳng định phải chờ quân vương tứ hôn.

“Nghe ngươi nói như vậy…hình như Thiện Huệ, Vương Ly năm nay đều mười sáu…” Doanh Chính chăm chú suy nghĩ một chút. Tuy nam tử mười sáu có thể nạp thiếp sinh hoạt vợ chồng, nhưng Tần quốc của hắn cũng không có chuyện dùng công huân của bậc cha chú đổi lấy công chúa, muốn kết hôn vớingười có phong hào công chúa nhất định phải xuất ra bản lĩnh thật sự: “Hôm nào ngươi gặp Vương Ly thì nói cho nó biết, nếu như trước năm hai mươi tuổi cử hành quan lễ mà vẫn là kẻ vô tích sự thì sớm bỏ cái ý niệm này trong đầu đi. Ngày mai ta sẽ bảo Triệu Cao tìm ngày tốt cho đại thư ngươi cử hành kê lễ.”

Phù Tô vừa nghe lòi này hai mắt tỏa sáng, đổi lại đời trước hắn mới có thể không hiểu ý tứ của nó, đây là cha hắn tạm thời ngầm đồng ý hôn sự này. Từ thời nhà Chu đã quy định nữ tử quý tộc lúc đã đính hôn hoặc hứa hôn sau đó có thể xuất giá mới cử hành kê lễ. Bình thường đều khoảng năm mười lăm cử hành, nếu như một mực đợi gả cho nhà người ta, thì có thể chờ đến hai mươi.

Hiện giờ Doanh Chính cho trưởng công chúa cử hành kê lễ, đã cho thấy việc này thành một nửa, còn lại phải xem người kia tự cố gắng thôi.

Thấy nhi từ dáng vẻ đắc ý, nhìn bộ mặt hắn vui vẻ không thể chịu được nữa Doanh Chính cố ý xối nước lạnh nói: “Được rồi, nhanh ngủ đi, cánh tay tốt rồi còn phải tiếp tục luyện giương cung.”

Từ đại hỉ chuyển sang đại bi Phù Tô lại thấy muốn khóc. Cái chuyện giương cung vốn không phải tập một hai ngày sẽ biết, huống chi bắn tên không có nghĩa cứ luyện tập quanh năm suốt tháng thì có thể bắn trúng đích, lại đừng nói đến lúc đó còn phải di động trên lưng ngựa xóc nảy điên cuồng.

Nói tóm lại, có luyện cũng như không luyện thôi.

“Còn có một tháng thì không kịp. Đừng nói nhi tử hiện tại kéo cung cũng đã là vấn đề, mà có kéo ra cũng không thấy được gì đó để mà bắn trúng, đến lúc đó lại thêm dọa người.” Phù Tô nhỏ giọng hơi ủy khuất nói.

“Không săn, chẳng lẽ ở khu vực săn bắn ngươi muốn cỡi ngựa ngắm cảnh?”

“Kỳ thật ta có thể hái quả dại mà.”

“…”

Doanh Chính không nói lời nào chỉ ngưng mắt nhìn chằm chằm làm tiểu Tô Tô lạnh run nhịn không được kéo kéo chăn: “Cái kia…Đại Tần ta không phải có nỏ sao, không cần luyện tập quá nhiều cũng có thể sử dụng thuần thục, hơn nữalực sát thương lớn thao tác lại dễ, ta dùng nó thì thế nào? Muốn học thì phải khôn khéo chứ!” Sợ Doanh Chính không đồng ý, Phù Tô cố ý làm ra vẻ.

“Ngươi? Dùng nỏ?” Nhìn cánh tay mảnh dẻ của nhi tử một cái, Doanh Chính dùng mũi hừ một tiếng gọi cung nga canh giữ ở ngoài điện tắt đèn lớn bên ngoài, xoay người ngủ, chỉ để lại một cái bóng lưng cho Phù Tô đang rất không cam lòng.

Không phải Doanh Chính xem thường Phù Tô, mà là nỏ của Tần quốc chẳng những uy lực kinh người, còn lớn, dày, nặng, thích hợp công kích cự ly xa. Nó khác với loại nỏ của hiện đại nhẹ nhàng linh hoạt mà uy lực không giảm, tựa như trong phim “Mặc công” hay “Anh hùng” vậy, Tần binh bắn nỏ thì cần dùng cả tay lẫn chân hoặc hai người một tổ mới có thể làm cho nó phát huy tác dụng lớn nhất.

Cứ cái thân mình nhỏ như Phù Tô thì đừng nói là bắn, chỉ giơ lên đã thànhvấn đề.

Bị người liếc mắt, khinh bỉ, coi rẻ, cộng thêm không đếm xỉa một cách hoành tráng, Phù Tô đương nhiên không cam lòng, ngày hôm sau hắn chịu đựng hai tay còn có một chút đau nhức đi tìm một tiểu thợ mộc trong nội cung – Lỗ Hoa.

Tuy nói danh tự này mỗi lần nghe đều làm cho Phù Tô nhớ đến dầu đậu nành cung cấp đặc biệt trong siêu thị, nhưng Lỗ Hoa cũng không phải là người bình thường. Nghe nói người này là truyền nhân nhất hệ của Lỗ Ban, bình thường am hiểu nhất chính là lắc qua lắc lại làm ra mấy thứ vô dụng gì đó.

Tỷ như ma phương (rubik), cửu liên hoàn (trò chơi phải giải thoát cho chiếc thanh dài ở giữa bị khóa lại bởi 9 vòng tròn liên tiếp), chong chóng tre mà Phù Tô tự chế, đương nhiên cũng không thể không nhắc đến cái tựa ghế màDoanh Chính thích nhất, những thứ này là do Phù Tô cung cấp ý tưởng còn thực thể thì xuất phát từ trong tay Lỗ Hoa.

Chỉ vẹn vẹn dựa vào trí nhớ, Phù Tô liên tục khoa tay múa chân để minh họa, cuối cùng cũng đem bộ dạng của nỏ hiện đại giải thích xong xuôi cho Lỗ Hoa, bảo hắn mau chóng làm ra một cái nỏ thích hợp cho mình sử dụng, không cần bắn động vật to lớn chỉ cần mấy thú bình thường là được.

Mỗi lần xem qua ý tưởng của Phù Tô, Lỗ Hoa đều hận không thể túm đại vương tử này kéo vào giới thợ mộc bọn họ. Người này nghĩ ra cái gì cũng rất không thể tưởng tượng được, nhưng làm ra rồi thì đều có ý nghĩa thực dụng thật lớn.

Dựa theo lời Phù Tô, Lỗ Hoa vẽ ra sơ lược rồi cầm lấy nghiên cứu một chút, chỉ vào cái “nha” ( móc) treo dây cung cùng với “nỏ quách” (chịu ~.~) nói: “Cái lắp tên này mỗi lần bắn xong đều phải lắp lại, rất lãng phí thời gian, nếu có thể tự động thì tốt rồi, đáng tiếc…”

Lắc lắc tay, Phù Tô không quá để ý nói: “Chuyện này sau hãy nói, việc cấp bách là làm ra một cái nỏ nhẹ nhàng linh hoạt mà uy lực không giảm, ta không ngại mỗi lần bắn phải lắp một mũi tên, chuyện bắn liên tục không vội. Kích cỡ như vậy không thay đổi, ta sai người đi làm tên. Ngươi cần khoảng bao nhiêu ngày thì có thể làm xong?”

“Mười ngày!” Lỗ Hoa long trọng tuyên bố.

“Tốt, đến lúc đó ta có thể tại trường săn hấp dẫn ngàn vạn thiếu nữ haykhông phải dựa vào ngươi.”

“Tuyệt đối không có vấn đề!”

“Hảo huynh đệ!”

“Ân!”

Phù Tô cùng Lỗ Hoa hai tiểu tử đầu thiếu dây thần kinh nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy nhau, một đứa bận ảo tưởng mình được mỹ nữ cùng hoa tươi quay xung quanh, một đứa bận ảo tưởng mình tạo ra được vũ khí tinh vi danh lưu sử sách.

Mười ngày sau Phù Tô cầm tên đặc chế đến nhận hàng, trước sự chứng kiến tận mắt của Lỗ Hoa nhẹ nhàng linh hoạt bắn thủng mục tiêu cách đến hơn hai trăm mét, hắn lại một lần nữa kích động với đại bảo bối mình nhặt được, Lỗ Hoa người này X nó (hình như là tiếng đệm, giống con mẹ nó) chính là một kẻ toàn tài.     

Tiếp đó hai người lại tụ tập thì thầm thật nhiều ngày, nhiều lần thay đổi cuối cùng một cái nỏ có thể bắn ba phát liên tục, độ chính xác được tăng lên cực cực cực cao cũng được ra đời.

Ngày đi săn, để miễn cho mình bởi vì cưỡi “đại hồng tảo” chảy ra mồ hôi nhuộm ướt đũng quần, làm cho người ta nghĩ lầm bị bạo cúc hoa, Phù Tô cố ý bảo Dao Nương giúp hắn may miếng da bò nhỏ ở phần quần chỗ đùi. Một để phòng trầy xước, hai để phòng nhuộm màu, một da đa dụng, người xuất môn cưỡi ngựa cần phải được trang bị.

Cứ như vậy, khoác lên trang phục cưỡi ngựa đầy tiêu sái, đem nỏ đặc chế quấn trong miếng vải đen giấu trong túi treo ở trên yên ngựa, Phù Tô cưỡi hãn huyết bảo mã chói mắt đi cùng Doanh Chính ở phía trước đội ngũ.

“Tô nhi…”

“Chuyện gì?”

“Đưa tên có khắc danh tự của ngươi cho phụ vương, đến lúc đó phụ vương vụng trộm giúp ngươi săn.” Những ngày này không thấy Phù Tô luyện bắn cung, để ngừa chuyện nhi tử hai tay trống trơn dọa người, kẻ làm cha như Doanh Chính cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp như vậy.

“Không cần!” Liên quan đến tôn nghiêm, Phù Tô kiên định cự tuyệt cái hành vi dối trá này.

Do dự một chút, Tần vương bệ hạ nhỏ giọng nói: “Đến khu vực săn bắn không đi săn cũng được, nhưng phải nhớ ngàn vạn lần đừng cùng nữ quyến nhặt quả dại, rất mất mặt có biết không!”

“Không cần ngươi quan tâm!” Lại lần nữa mất tự tôn, Phù Tô thề lần này đi săn hắn nhất định phải làm cho cha hắn rửa mắt mà nhìn, bằng không hắn sẽ đem danh tự đổi lại thành “Tô Phù”.

……..

Kèn hiệu thổi lên, mọi người đều giục ngựa muốn giành được chỗ đầu. So sánh với thái độ tích cực của mọi người, Phù Tô ngược lại có điểm tiêu cực. Theo lý thuyết “đại hồng tảo” của hắn hẳn là phải chạy ở trước nhất, nhưng sự thật lại là bọn họ một người một ngựa mang theo thị vệ thong thả ở sau cùng.

Nhìn trước mặt mình thỉnh thoảng nhoáng qua một con thỏ nhỏ Phù Tô thật sự là chẳng muốn móc nỏ ra, tục ngữ không phải nói “giết gà sao lại dùng đao mổ trâu” sao, hôm nay mấy con thỏ nhãi nhép không thể lọt được vào mắt Phù Tô đại lão gia hắn, hắn muốn con mồi mà chỉ cần bắt một con cũng đủ uy chấn toàn trường, tỷ như cẩu hùng (gấu đen) chẳng hạn!

Vì sao đơn giản thế cũng không gặp được?

Vậy thì lão hổ đi!

Phải đi vào tận cùng bên trong cánh rừng? Hay là bỏ đi, bị sâu bọ cắn sẽ không tốt…

Sau khi bị thị vệ lần lượt đả kích Phù Tô kéo quyết tâm săn gấu xuống thành săn một con nai mai hoa dịu dàng ngoan ngoãn. Vì vậy hắn lệnh cho mọi người tản ra đi xua lại một con nai con để hắn bắn, còn hắn một mình dưới tàng cây gặm một trái cây nhờ có “định luật Newton” mà tự rơi xuống, thỉnh thoảng còn đưa vài miếng cho đại mã của hắn ăn.

Lúc Phù Tô đang cưỡi ngựa đi dạo chờ tin tức thì từ cánh rừng bên trái chạy ra mấy thớt ngựa, người cưỡi chính là những nhi tử khác của Doanh Chính, về phần tên gì Phù Tô không nhớ rõ, nhưng địch ý cùng khinh bỉ lộ ra trong mắt những người này khi nhìn thấy trên ngựa của hắn trống trơn ngay cả cung cũng không có thì Phù Tô nhìn thấy rất rõ.

Hắn vẫn không hiểu những tiểu hài tử này vì sao chuyện gì cũng muốn đối nghịch với mình, so sánh với mình, mỗi lần đụng phải đều muốn châm chọc khiêu khích mình một phen. “Có việc?” Phù Tô bất đắc dĩ hỏi, hắn cũng không thể đi so đo với một đám tiểu hài tử.

Vài vương tử đảo mắt qua ngựa mà Phù Tô cưỡi lộ vẻ không cam lòng, trong đó một vương tử XX nào đó mở miệng nói: “Chỗ ngồi này của ngươi không yên được đâu, một ngày nào đó sẽ bị thay thế thôi. Thật không hiểu phụ vương vì sao lại đem một danh câu như vậy tặng cho một phế vật ngay cả cung cũng kéo không ra, hèn nhát, làm Đại Tần vương thất mất mặt!”

Nghe xong lời này Phù Tô rất muốn cười to, bất quá vì quan tâm đến thể diện của người ta nên hắn vẫn nhịn xuống nói: “Rất tốt, làm người phải có mục tiêu, thế nhưng chỉ có mục tiêu là không đủ. Muốn kéo ta từ vị trí này xuống chỉ dựa vào kêu la là không có tác dụng, không bằng trở về thương lượng với mẫu phi các ngươi xem làm thế nào để bò lên hậu tọa (chỗ của vương hậu) mới là mấu chốt. Ai lên được rồi hẵng tới tìm ta kêu gào.”

“Ngươi đừng đắc ý, sẽ có một ngày ngươi phải quỳ bái chúng ta!” Lại một vương từ XX nào đó nói.

“Không không không!” Lắc lắc ngón tay Phù Tô cười nói: “Nếu thực sự có một ngày như vậy ta cũng chỉ có thể quỳ trước một người, không biết trong các ngươi ai muốn làm Tần vương? Vị trí này chỉ có một, nếu không các ngươi vềđánh nhau một trận trước đã, ai thắng rồi hãy tới tìm ta quyết đấu, đại ca ta tùy thời phụng bồi.”

“Ngươi đừng đắc ý, cứ chờ đấy! Đi, chúng ta đi tìm phụ hoàng!”

“Đi thong thả không tiễn.” vẫyvẫy tay theo hướng bọn họ cất bước Phù Tô tiếp tục cưỡi ngựa đi chậm rãi. Trên đường đi ngoài thỏ thì chỉ là chim, một chút cũng không có hứng chơi. Vì không chỗ khoe khoang Phù Tô chỉ biết ôm sản phẩm mới của mình mà ngầm tiếc hận, để mặc cho con ngựa tự nó đi. Bất tri bất giác hắn bị mang vào sâu trong cánh rừng xa khỏi chỗ các thị vệ, bên cạnh chỉ còn một mình Hàn Phồn.

Lúc Phù Tô phát nhàm chán thực sự có ý định tìm nhặt trái cây dại, Hàn Phồn đột nhiên phóng ngựa lên ngăn trước mặt hắn.

“Làm sao vậy?” Hàn Phồn vẻ mặt khẩn trương làm người nhát gan như Phù Tô cũng khẩn trương theo.

“Điện hạ nhanh trở về đi, phía trước có mùi máu tươi cùng tiếng đánh nhau, có thể là ai đó gặp phải thích khách. Nô tài hộ ngài trở về.”

Đi săn mà có thể gặp thích khách thậm chí bị thích khách vây công ngoại trừ Doanh Chính cha hắn ra thì còn có ai đủ tư cách, Phù Tô đương nhiên sẽ không bỏ chạy như vậy. Bỏ qua cái câu “nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn” (vinh dự một lần vinh dự mãi mãi, mất đi một lần mất đi mãi mãi) không nói, hắn cũng không thể ngay lúc này mà bỏ lại người “cha” mình đã gọi mười năm: “Ai có khả năng bị giết trong lòng ngươi đã biết, nếu như bị người khác nghe được ta đây bỏ chạy kết cục như thế nào không cần phải nói ngươi cũng biết. Ngươi trở về gọi người, nhanh!”

“Nô tài…lập tức đi!” Trong mắt Hàn Phồn chủ nhân của hắn chỉ có Uyển phu nhân cùng Phù Tô, cho dù là Tần vương hắn cũng không nhận. Hắn muốn kéo Phù Tô đi, có lẽ là lại không thể vi phạm mệnh lệnh, chỉ biết giục ngựa chạy như điên trở về tìm viện binh.

Mũi tên sớm đã lên dây, Phù Tô sợ kinh động thích khách không dám chạy phát ra tiếng quá lớn, chỉ là phóng nhanh hơn, ở khoảng cách hơn hai trăm mét thì quả nhiên phát hiện người bị một đám hắc y nhân ám sát thật sự là cha hắn.

Đi săn thì người mang theo vốn không nhiều lắm, đã thế năm, sáu thị vệ còn phải bảo vệ mấy vương tử đã khóc đến rối tinh rối mù, cha hắn rõ ràng đang ở thế hạ phong.

Ngồi trên ngựa mà bắn nỏ Phù Tô cảm thấy khó giữ được, bởi vậy hắn nhanh chóng xuống ngựa leo lên một cây đại thụ. Cũng không biết có phải bởi vì trên cây là nơi công kích tốt hay không, tóm lại hắn vừa giương nỏ đã nhìn thấy trên cây đối diện cũng ẩn một người cầm trong tay cung tiễn, mà người này chính là đang nhắm vào Doanh Chính vì bận giết chóc mà sau lưng trống trải.

Ở đâu còn dám nghĩ nhiều, Phù Tô động tác nhanh hơn cả suy nghĩ, trong đầu trống rỗng đã trực tiếp hướng nỏ bắn thẳng đến người trên cây đối diện.

“Phanh!”

“Phanh!”

Trong không khí vọng lên hai tiếng dây cung khác nhau, hai mũi tên đều rời cung nhưng có một mũi nhanh hơn, cũng chuẩn hơn, tàn nhẫn hơn thẳng đến mục tiêu.

“Ông!” một tiếng, một mũi tên đầu hình chóp ba cạnh trên còn có răng cưa màu đen sát qua vai phải Doanh Chính xuyên thẳng vào trong đất. Lúc này thân mũi tên bởi vì quán tính còn “ong ong” lay động, người bắn tên trên cây cũng trúng tên hét thảm một tiếng bỏ mình rớt xuống.

Nhìn cây tên suýt nữa muốn tính mạng mình trên mặt đất, Doanh Chính vừa muốn đi tìm nơi phóng ra chợt nghe “phốc, phốc” hai tiếng liền nhìn về hướng hai gã thích khách đang đánh tới mình đã trúng tên bỏ mạng. Cây tên cắm ở trên người chúng bởi vì ngắn nhỏ lại lực đạo mười phần mà có hơn phân nửa đâm sâu vào thân thể.

Ba mũi tên cứu mạng Doanh Chính này làm cho tất cả mọi người ở đây phát hiện vị trí Phù Tô ẩn núp, lập tức có hai thích khách chia nhau chạy về phía Phù Tô.

“Mông Nghị tha chúng đã!” Trông thấy khoảng cách giữa hai tên kia và Phù Tô không ngừng thu ngắn lại, mà nhi tử của hắn bởi vì khẩn trương ngay cả mũi tên cũng không lên được làm cho Doanh Chính vừa rồi còn bình tĩnh lập tức ướt đẫm quần áo, hô to: “Tô nhi tranh thủ thời gian lên ngựa chạy về!”

Không phải chứ! Thấy người cách mình càng lúc càng gần, Phù Tô càng thêm luống cuống tay chân, lúc này hắn vạn phần hối hận tại sao mình không đợi Lỗ Hoa nghiên cứu ra loại bắn một lúc mười tên: “Không đúng không đúng! “Phù Tô” cách lúc chết còn có mười sáu mười bảy năm, tuyệt đối sẽ không phải ở chỗ này!” Nghĩ vậy nên Phù Tô đang bối rối lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng lên tên bắn ra, giải trừ xong hai người chạy đến liền vội vàng trượt khỏi cây nhảy lên ngựa chuẩn bị nghe lời chạy về.

Thế nhưng hắn mới vừa lên ngựa còn chưa kịp chạy đã nhìn thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống ngồi vào phía sau mình.

Mặt trời làm bóng người nọ chiếu lên trên mặt đất, chỉ thấy hắn giơ chủy thủ trong tay lên cao nhắm thẳng vào Phù Tô mà đâm…

_ oOo_

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play