Lâm Nhược ngủ đến 9h tối mới tỉnh dậy, rửa mặt xong liền nhìn điện thoại, có một tin nhắn.
“Dậy chưa?” An Tiệp nhắn.
Lâm Nhược vừa uống nước vừa dựa vào bàn ăn trong bếp, bấm trả lời: “Rồi.”
Một lát sau bên kia lại nhắn lại: “Ăn chút gì đi.”
Lâm Nhược đảo qua tủ lạnh một vòng, bên trong trống rỗng chẳng có gì ăn. Phải ra ngoài ăn à? Hay là lên mạng gọi tạm một suất cơm gì đó cũng được.
Lâm Nhược ôm laptop ra, ngồi xếp bằng trên thảm, vừa bật máy thì chuông cửa đã kêu lên.
Không phải là A Lâm nữ vương đưa bữa tối đến cho cô đấy chứ? Đến cũng đúng lúc thật!
Lâm Nhược mở cửa, người chờ ở bên ngoài không phải là Tạ Lâm, mà là nhân viên mặc đồng phục của Minh Kế Hiên.
“Lâm Nhược tiểu thư, cơm cô gọi đây ạ.”
Lâm Nhược ngẩn ra một giây mới hoàn hồn, cười nói: “Chắc cậu nhầm rồi, tôi chưa gọi cơm.”
“Là An tiên sinh gọi đặt món cho cô, đây là hóa đơn, xin cô ký nhận ạ.”
“Vậy cậu chờ chút, tôi lấy tiền trả cậu.”
“Không cần ạ, An tiên sinh là hội viên VIP của chúng tôi, có thể trừ thẳng vào trong tài khoản. Cô cứ ký một chữ vào đây là được ạ.”
Lâm Nhược cầm bút ký vào chỗ người nhận rồi nhận hộp cơm. Nhân viên giao hàng cúi người rất lễ phép rồi mới quay người đi.
Điện thoại vang lên, Lâm Nhược cầm hộp cơm đóng cửa vào nhà, nhận cuộc gọi.
“Mùi vị đồ ăn ở Minh Kế Hiên cũng khá ổn, em nếm thử xem.” Giọng An Tiệp vang lên ở đầu dây bên kia.
Lâm Nhược mở hộp cơm ra, mùi đồ ăn thơm nức xộc vào mũi. Những món ăn rất gia đình, một phần rau xào đậu tương Đông Bắc, một bát sườn hầm khoai tây, còn có một bát canh thịt bò củ cải nữa.
Chay mặn phối hợp, nhìn rất ngon miệng.
Lâm Nhược vừa đặt đồ ăn ra bàn vừa hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi. Em ăn ngon miệng nhé, anh xử lý chút việc đã.”
“Vâng, anh làm đi.” Lâm Nhược cúp điện thoại, chậm rãi ăn cơm. Lần đầu tiên cô biết được, thì ra một người thực sự quan tâm đến cô thì dù có cách xa hàng nghìn cây số, người đó cũng có thể chăm sóc chu đáo từng việc nhỏ nhất trong cuộc sống của cô.
Lâm Nhược từ tốn ăn hết suất cơm, quyết định sau này sẽ thường xuyên ghé Minh Kế Hiên, mùi vị thực sự không tồi.
Ăn cơm tối xong, Lâm Nhược dạo diễn đàn một lát, xem một số tình hình mới nhất của giới giải trí.
“Đổng thiên vương hôn mê vì hút ma túy quá liều trong nhà, hiện giờ đang được bệnh viện cấp cứu, đã bị cảnh sát khống chế.”
Lâm Nhược nhìn thoáng qua rồi lờ tin tức đó sang một bên, tiếp tục đọc những tin khác. Nữ ngôi sao nào đó đi không cẩn thận bị vấp ngã trên thảm đỏ, mối tình đầu kéo dài 10 năm của nam ngôi sao nào đó cuối cùng cũng tu thành chính quả, bước chân vào nấm mồ hôn nhân, người đàn ông nào đó giành được giải thưởng âm nhạc, tin tức giải trí nhiều vô số kể.
Lâm Nhược đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở một tiêu đề thử vai cho phim điện ảnh!
“Bộ phim điện ảnh mới nhất của đạo diễn Trần An tuyển vai nam nữ chính! Thời gian: Từ ngày 01 tháng 9 đến ngày 31 tháng 9.”
Cô rút điện thoại di động ra xem ngày tháng, hôm nay là ngày 28 tháng 9, có lẽ cô vẫn kịp tham gia buổi tuyển diễn viên cho bộ phim kia.
Lâm Nhược bấm số điện thoại của Tạ Lâm gọi sang, chưa được hai hồi chuông, bên kia đã nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ăn mì sột soạt.
“A Lâm, ăn một gói mì cơ thể sẽ mất 7 ngày để thải độc, chị cứ ăn mì suốt như thế chẳng khác nào tự sát đâu.”
“Ngủ dậy không muốn đi ra đường, thi thoảng ăn một bữa cũng không sao.”
“Dù sao chị cũng nên để ý một chút.” Lâm Nhược nói, “Chị sắp xếp cho em chút thời gian rảnh vào ngày 31 đi.”
“Em chờ chút.” Tạ Lâm lập tức rút notepad ra xem lịch trình, “Sáng ngày 31 có một hang mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng mời em làm đại diện quảng cáo, buổi chiều phải đi chụp ảnh bìa tạp chí thời trang.”
“Tạm hoãn lời mời quảng cáo đi, cho em một buổi sáng là được rồi.”
Tạ Lâm đặt notepad xuống, đưa tay đẩy kính mắt theo thói quen mới phát hiện ra sau khi ngủ dậy chưa kịp đeo kính, “Sáng 31 em có chuyện quan trọng à?”
“Vâng. Đi thử vai cho bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Trần An. Em rất có hứng thú.”
So với vai chính trong phim mới của đạo diễn nổi tiếng Trần An, thì làm đại diện cho nhãn hàng nổi tiếng nào đó quả thực là quá nhỏ bé.
“Được, chị sẽ gọi điện từ chối người ta.”
Lâm Nhược và Tạ Lâm nói vài câu trên trời dưới biển nữa rồi mới cúp máy.
Trần An trở thành đạo diễn mới nổi tiếng bằng bộ phim tình yêu thanh xuân , sau đó nhờ mà giành được giải thưởng Kim Cầu, trở thành một trong số ít những đạo diễn người Hoa giành được giải thưởng này.
Mấy năm nay, đạo diễn Trần An đã ít làm phim hơn, bây giờ đột ngột công bố về nước để tuyển diễn viên, xem ra ông ấy đã tìm được tác phẩm điện ảnh vô cùng tâm đắc.
Lâm Nhược lục tìm tư liệu của Trần An cả đêm, xem mấy bộ phim điện ảnh của ông, không để ý đã thức đến tận 3h sáng.
Chưa đến 6h đã phải rời giường đi ra sân bay để bay tới thành phố C ghi hình, Lâm Nhược tắt máy tính rồi đánh răng leo lên giường ngủ tiếp.
Từ thành phố B đến thành phố C bay mất hai tiếng là tới. Khi Lâm Nhược và Tạ Lâm đến đại sảnh đài truyền hình, cũng mới chỉ hơn 9h sáng.
là một chương trình thực tế vô cùng nổi tiếng trong nước, dù là ngôi sao nổi tiếng hay không nổi tiếng, cứ tham gia Happy Camp vài lần chắc chắn sẽ nổi. Vì thế, nói một cách khác, Happy Camp gần như là chương trình để tâng bốc các ngôi sao.
Có 5 người dẫn chương trình, mỗi người đều có điểm đặc biệt riêng, hơn nữa cũng đều là trai xinh gái đẹp rất có máu hài hước và sẵn sàng vứt bỏ hành trang của các ngôi sao.
Đạo diễn Happy Camp vừa nhìn thấy Lâm Nhược liền tươi cười chạy tới đón: “Lâm Nhược tiểu thư, không ngờ cô tới sớm như vậy. Lần đầu hợp tác, cô cứ gọi tôi A Mai là được rồi.”
“Chị Mai cứ gọi em là Lâm Nhược hay tiểu Nhược đi ạ. Lần đầu hợp tác, hy vọng chị Mai hạ thủ lưu tình.” Lâm Nhược thoải mái cười nói.
“Ha ha, chương trình của chúng tôi là chăm sóc nghệ sỹ nhất đấy. Tiểu Nhược cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không hỏi em mấy câu riêng tư đâu.”
“Cảm ơn chị Mai đã quan tâm.” Lâm Nhược cười đáp.
“Hai người ăn sáng chưa? Nếu chưa thì đi ăn đã rồi trang điểm sau, 10h chúng ta mới bắt đầu ghi hình.”
“Bọn em ăn rồi.”
Tạ Lâm bên cạnh lập tức giơ hai chiếc túi to trong tay lên: “Bánh bao, bánh rán, trứng gà, bánh mì, còn có cả sữa tươi và sữa đậu nành nữa. Tiểu Nhược không biết khẩu vị của mọi người nên mua nhiều loại, mọi người thử xem có vừa miệng không.”
Không những ngồi máy bay từ sáng sớm đến đây, còn tâm lý đến mức chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, Lâm Nhược gần đây tiếng tăm nổi trội này thực sự rất biết cách đối nhân xử thế.
“Thế thì tốt quá, chúng tôi cũng chưa kịp ăn sáng đây.” Đạo diễn nhận hai túi to kia đưa cho trợ lý, “Chia cho mọi người đi.”
Vào những lúc như thế này, dù có ăn rồi cũng phải giả vờ như chưa ăn, tất cả đều vui vẻ ăn thêm một chút nữa.
Nếu Lâm Nhược biết cách cư xử như vậy, đương nhiên đạo diễn cũng vui vẻ bàn bạc về công việc sắp tới hơn.
“Tiểu Nhược.” Đạo diễn nhỏ giọng nói: “Hôm nay ở trường quay có một vị đặc biệt đến xem em tham gia, hơn nữa, tối hôm qua cố tình gọi điện thoại cho chị để hỏi vé vào, thân phận hình như khá đặc biệt, khi em quay chương trình thì để ý một chút.”
Lâm Nhược thầm nhướng mày, người có thân phận đặc thù cố tình đến xem cô à? Là ai?!
Hết chương 50
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT