Hai người ra khỏi công ty, Tạ Lâm lái xe đưa Lâm Nhược về thẳng nhà trọ.

Trên xe, Tạ Lâm vừa lái vừa hỏi: “Tiểu Nhược, em định tiếp tục ở lại Tân Thiên à?”

Lâm Nhược gác khuỷu tay lên cửa kính xe, ngửa đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, uể oải gật đầu: “Vâng, Tân Thiên cũng không tồi.”

“Tân Thiên không tồi thật, nhưng với ưu thế của em hiện giờ, nhân lúc này nên chuyển sang Tinh Tế mới là lựa chọn thông minh.” 5% cổ phần của Tân Thiên đúng là rất hấp dẫn, nhưng so với Tinh Tế, Tân Thiên vẫn còn thua xa.

“A Lâm.” Lâm Nhược thu ánh mắt lại, hỏi: “Chị nghĩ nếu bây giờ em sang Tinh Tế thì sẽ được hưởng đãi ngộ thế nào?”

Tinh Tế có không ít ảnh đế ảnh hậu, thiên vương thiên hậu lại càng nhiều hơn. Hiện giờ Lâm Nhược đang đà lên mạnh, lại có thêm An thiên vương hậu thuẫn, qua đó quả thực có thể được chú trọng bồi dưỡng, nhưng nếu muốn có thêm đãi ngộ đặc biệt, dù công ty đồng ý, các ảnh đế ảnh hậu thâm căn cố đế trong công ty cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa, rất có thể Lâm Nhược sẽ bị bài xích vì chuyện đó.

Tạ Lâm suy nghĩ kỹ càng, cũng hiểu rõ phần được phần mất trong chuyện này, có điều vẫn hơi thắc mắc: “Nếu đã vậy, sao em lại rút ngắn thời gian kéo dài xuống 1 năm?” Thời gian ngắn như vậy, có thể nói là mở ra một tiền lệ mới cho các công ty giải trí kéo dài hợp đồng với nghệ sỹ.

Lâm Nhược trầm giọng cười: “Một năm chỉ là bắt đầu thôi, sau này em cũng sẽ không rời khỏi Tân Thiên.”

“Vậy thì chị càng không hiểu.” Tạ Lâm càng nghi hoặc hơn.

“Sau 1 năm nữa, giá trị và danh tiếng của em đương nhiên sẽ khác xa hiện tại. Tân Thiên muốn giữ em lại, chỉ có thể ra điều kiện thật cao.” Lâm Nhược vừa nói xong, di động liền vang lên, nhìn màn hình hiển tị, nụ cười trên môi cô sâu hơn một chút, “Mục tiêu của em là trở thành cổ đông lớn nhất của Tân Thiên.” Nói xong cô mới ấn vào màn hình nhận cuộc gọi.

Tạ Lâm không ngờ mục tiêu mà Lâm Nhược nhắm tới lại là toàn bộ công ty giải trí Tân Thiên, tay hơi trượt đi một chút, xe lập tức đánh thành hình chữ S.

Lâm Nhược cười, uể oải dựa lưng vào ghế, nói với đầu dây bên kia: “Alo.”

“Em đến thành phố B rồi à?” Giọng nói trầm thấp trong trẻo của An Tiệp vang lên trong điện thoại.

“Vâng, em vừa đến được một lúc. Quay về công ty bàn bạc một chút, bây giờ đang trên đường về nhà trọ.”

“Bàn chuyện gia hạn hợp đồng à?” An Tiệp cũng vừa tới khách sạn, tùy tiện vắt áo vest trên cánh tay vào lưng ghế sofa, vừa kéo cà vạt, hỏi.

Lâm Nhược hoàn toàn không thấy kỳ lạ với việc An Tiệp biết chuyện hợp đồng của cô và Tân Thiên chỉ còn khoảng nửa năm: “Kéo dài 3 năm, 3% cổ phần công ty Tân Thiên.”

“Vương tổng của Tân Thiên đúng là không hiểu em.” An Tiệp rót một ly rượu vang, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, cười nói.

Trong mắt Lâm Nhược hiện lên ý cười, chuyển chủ đề khác: “Anh thì sao? Thành phố S thế nào?”

Lâm Nhược hỏi thành phố S thế nào, đương nhiên không phải hỏi về thành phố, mà hỏi về những chuyện An Tiệp sẽ gặp ở đó.

“Nhiều bè cánh hơn trong dự đoán, tình hình rối rắm cũng không ít.” Hiếm khi Lâm Nhược chủ động hỏi thăm chuyện của mình, đương nhiên An Tiệp sẽ không bỏ qua cơ hội quý giá này, “Muốn xử lý sạch sẽ cũng chết không ít tế bào não, không biết An tẩu có thể cho anh chút an ủi động viên không?”

“An ủi thì không có, có cần động viên không?”

“Nếu động viên bằng một nụ hôn, anh sẽ rất vui sướng.” An Tiệp nhìn những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ nghĩ về Lâm Nhược. Mới một ngày, sự nhớ nhung về cô đã sâu đến tận trong xương.

Lâm Nhược ngước mắt nhìn Tạ Lâm đang lái xe ở đằng trước, vừa vặn bắt gặp ánh mắt trêu chọc của đối phương qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt Lâm Nhược đảo sang chỗ khác, bình tĩnh ‘chụt chụt’ một tiếng vào điện thoại, vành tai hơi nóng lên, trong lòng có chút tê tê dại dại, cảm giác chua chua lại như bùng cháy. Rất mới lạ, từ trước đến giờ cô chưa từng trải nghiệm qua.

Tay An Tiệp run mạnh một cái, rượu trong ly chân dài hơi sánh ra ngoài một chút, thấm đỏ một khoảnh nhỏ trên tấm thảm dưới chân.

Hiện giờ Lâm Nhược đang ngồi trên xe, ít nhất cũng đi cùng Tạ Lâm đúng không? Nhưng cô lại thực sự hôn anh qua điện thoại ngay trước mặt một người thứ ba, có phải điều này cũng chứng tỏ rằng thật ra cô cũng đang nhớ anh không?

Khóe môi An Tiệp chậm rãi cong lên, đôi mắt tràn ngập nụ cười, cả trái tim đều bị cảm giác sung sướng lấp đầy. Đầy ắp, căng phồng, như muốn phá tung lồng ngực để trào ra vậy.

Anh nghiêng đầu, hôn nhẹ vào điện thoại một cái, khẽ gọi như tiếng thở dài: “Tiểu Nhược.” Chỉ là một cái biệt danh, nhưng lại chứa đầy sự nhung nhớ. Anh nhớ cô! Chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng ngay lập tức, khắc cô vào tận trong xương máu, không bao giờ rời xa nữa… Dù là một tích tắc, một giây, một cái chớp mắt, cũng không muốn chia lìa!

“Ừm.” Lâm Nhược thoải mái dựa vào lưng ghế, trầm giọng đáp, lại nghiêng đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ xe, cả trái tim như rơi xuống lọ mật đường, vừa mềm vừa ngọt chưa từng có.

Hai người cứ đặt điện thoại bên tai như vậy, ở hai đầu đều nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của đối phương, nhưng không ai nói thêm câu gì, chỉ yên lặng cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

Nụ cười trên khóe môi Lâm Nhược rất nhẹ, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Khó khăn lắm mới vững tay lái, Tạ Lâm thu lại ánh mắt thường liếc qua gương chiếu hậu của mình, đánh lái, xe chạy như bay ra ngoài. Thật đúng là chịu không nổi hai người này mà, tình nồng ý mật giơ điện thoại cả nửa ngày không nói lời nào, rốt cuộc là muốn chơi trò gì chứ?? Ngấy chết người ta!

Chờ xe dừng lại dưới nhà trọ, Lâm Nhược mới nói: “Em về đến nơi rồi!”

“Ừ. Về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon đi.” Giọng nói của An Tiệp dịu dàng như vắt ra nước.

“Anh cũng nghỉ một chút đi. Thế nhé, em cúp đây!” Lâm Nhược cúp điện thoại, lập tức nhìn thấy ngay vẻ mặt ‘không thể chịu nổi hai người’ của Tạ Lâm.

“Tiểu Nhược, lần này em đổ thật rồi!” Tạ Lâm kết luận với vẻ mặt khẳng định.

Lâm Nhược cũng không phủ nhận: “Tối qua chị chăm sóc đạo diễn Lâu cả đêm chắc cũng mệt lắm rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

Nhắc đến Lâu Kiều đêm qua, điều đầu tiên Tạ Lâm nghĩ đến là nụ hôn đó, sắc mặt thay đổi trong chớp mắt, “Chị về trước, em nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chị qua đón em ra sân bay!” Phải về nhà đánh răng, ngay lập tức! Cô thề, hôm nay cô sẽ dùng hết sạch một tuýp kem đánh răng.

Nhìn Tạ Lâm vội vàng lái xe đi, Lâm Nhược cười giảo hoạt.

Nhà trọ đã mấy tháng không có người ở, nhưng định kỳ đều có người đến dọn dẹp nên cũng không bẩn.

Lâm Nhược thoải mái ngâm nước nóng một lúc rồi quay về phòng ngủ say sưa.

Dưới nhà trọ, bên trong một chiếc xe Audi giản dị, một người phụ nữ mặc bộ váy dài màu mật ong được cắt may khéo léo, trang nhã chậm rãi bấm cửa kính lên, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng trên người bà tỏa ra từng luồng khí lạnh.

“Phu nhân?” Lái xe hỏi ý, “Phu nhân muốn đi đâu tiếp ạ?”

Người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nhã nhặn nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, bà đè nén sự lạnh lùng xuống, trầm mặc một lúc mới nói: “Quay về nhà lớn đi.”

“Vâng.” Lái xe khởi động xe, chiếc xe Audi màu đen bóng rẽ lên đường chính, chậm rãi rời đi.

Lâm Nhược đã nằm trên giường ngủ say cũng không biết có người đã lặng lẽ đến thăm dò cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play