Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại không nhìn mình, mái tóc đen an thuận rơi trên chiếc cổ trắng nõn hơi ủng hồng, bỗng cảm thấy trong ngực như bị mèo quàu, có chút ngứa. Nghe Khúc Phi Yên nói Đông Phương là ghen, không khỏi cười rộ lên, hắn cao hứng đến sắp hỏng luôn rồi.

“Ngươi vì ta mà ghen?”Địch Vân cao hứng cơ hồ không thấy được phương hướng, trước kia khi ở Tương Tây, sư muội luôn mắng hắn ngốc, chưa bao giờ ghen, lúc đó hắn cũng không hiểu được làý gì, hảo hảo đi uống dấm chua gì đó, mà thứ dấm chua ki cũng thức đắt tiền. Chỉ là sư muội nói, hắn không vì nàng ghen, chính là không thích nàng.

Đông Phương Bất Bại hắn hỏi cũng không biết nên trả lời như thế nào, hé môi, cũng không nói chuyện. Nghĩ người nọ là cốý trêu chọc chính mình, giương mắt muốn trừng người, đã thấy phượng mâu của hắn mang theo độ cong, cười đến vui vẻ, quả thực tựa như một hài tử.

“Hải, ta thật cao hứng.”Địch Vân cao hứng giữ chặt Đông Phương Bất Bại, đãđem y kéo vào trong lòng, trừ bỏ cười ra cũng không biết nói cái gì cho tốt. Đông Phương vì hắn ghen, đó không phải là nói người nọ vô cùng thích mình sao.

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Địch Vân sẽôm lấy y, dù sao trong phòng này vẫn còn có người khác. Phượng mâu không khỏi trợn to, nhưng cũng không đẩy ra hắn, nghe người nọ cúi đầu nói ‘cao hứng’, tiếu ý nơi đáy mắt xuyên đến tận trong lòng.

Khúc Phi Yên run rẩy một chút, lập tức cũng không lên tiếng, cười cười liền nhìn đi chỗ khác. Bỗng nhiên cảm thấy hai người kia tuy rằng đều là nam tử, nhưng thực tại xứng. Tính cách Đông Phương giáo chủ kiêu ngạo khiến người vô thức kính nể, ngay cảánh mắt thế tục cũng không cho vào mắt. Người nọ cũng mang một thân khí tức cường giả chỉ thuộc về vương giả, thực lực bễ nghễ thiên hạ. Mà không biết Dương tổng quản có coi trọng thế tục hay không? Chỉ là nhìn vị tổng quản trẻ tuổi một thân lam sam, nụ cười kia nhìn không ra một tia lõi đời. Nguyên lai người nọ căn bản không phải không coi trọng, có lẽ căn bản là chưa từng miết mắt. Trong đôi con ngươi kia chỉ tràn đầy khắc ấn của một hồng ảnh kia. (em yêu, thì ra chúng ta là bạn=))~)

Nghi Lâm lại giống như bị sét đánh, nhìn đến choáng váng, không khỏi nghẹn họng trân trối, nâng ngón tay hai người,“Các ngươi……”

“Làm sao vậy? Tỷ tỷ?” Khúc Phi Yên trong lòng âm thầm kêu không tốt, cá tính Đông Phương giáo chủ là như thế nào không ai không biết, từ trước đến nay một hạt cát cũng không cho vào trong mắt, cũng không có người dám nghi ngờ y.

Đông Phương Bất Bại thản nhiên liếc nhìn Nghi Lâm một cái. Nghi lâm hoàn toàn không giác ngộ, nói:“Bọn họ như vậy không đúng.”

Khúc Phi Yên “Hì hì” cười rộ lên, nói:“Không đúng? Tỷ tỷ nói không đúng chỗ nào a, ta nhìn không ra, tỷ tỷ ngươi nói một chút đi.”

Nghi Lâm bị nàng nói đến á khẩu, nàng cũng không biết nên nói là không đúng chỗ nào, chỉ cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng tinh tế ngẫm lại, lại không tìm ra nguyên cớ. Giương mắt nhìn hai nam tử lam sắc cùng hồng sắc đứng cạnh nhau, lại cảm thấy rất hài hòa.

“Tỷ tỷ, ngươi sao còn nghĩ đến chuyện khác?” Khúc Phi Yên lại cười nói:“Lệnh Hồ ca ca bị thương rất nặng, ngươi cũng không muốn cứu hắn sao?”

“Ta, ta sao lại không muốn cứu hắn! Ta, ta……” Nghi Lâm vừa nghe lập tức thưởng nói:“Nhưng……”

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Khúc Phi Yên một cái, xem như hiểu được tám phần, nha đầu kia tính cách tinh quái, nói như vậy liền thông suốt, nguyên lai là muốn cho bọn họ cứu nam tử trọng thương trên giường kia.

“Vậy ngươi còn không mau đi cầu cầu hai vị thúc thúc của ta!” Khúc Phi Yên trừng mắt nhìn.

Nghi Lâm vừa nghe lập tức mở to mắt, mừng rỡ, tiến lên nằm lấy tay áo Địch Vân, nói:“Ngươi có thể cứu Lệnh Hồ sư huynh?!”

Đông Phương Bất Bại nhướng mày, phất tay đem tay nàng ngăn lại. Địch Vân lại không đểý, mắt nhìn Lệnh Hồ Xung bị trọng thương,“Thương thế Lệnh Hồ huynh đệ có chút nặng, bất quá hẳn là không nguy đến tính mạng.”

“Thật sự?!” Nghi Lâm cao hứng hỏi lại.

Địch Vân chỉ gật đầu, kiếp trước khi hắn bị bắt vào đại lao, nghe nói sư muội của mình gả cho cừu nhân vu oan hãm hại hắn là Vạn Khuê, thương tâm tuyệt vọng, trong lòng nhất thời luẩn quẩn ở trong lao tự sát. Lúc ấy hơi thở của mình gần như hoàn toàn không có, Đinh Điển phải dùng đến Thần Chiếu kinh đem hắn cứu sống. Lệnh Hồ Xung tuy rằng thụ trọng thương, khí tức suy yếu, nhưng tóm lại so với bản thân hắn lúc đó còn cường hơn gấp trăm lần.

“Cứu hắn làm gì? Lệnh Hồ Xung này là người của Ngũ Nhạc kiếm phái, Khúc Phi Yên ngươi chẳng lẽ không biết?”Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở miệng, thanh âm thật yên lặng.

Khúc Phi Yên nghe được người nọ gọi danh tự của nàng, không khỏi run rẩy cả người, nhanh chóng nói:“Đông Phương thúc thúc, ta thấy Lệnh Hồ ca ca rất đáng thương.”

Nghi Lâm cảm thấy hồđồ, nói:“Lệnh Hồ sư huynh là người của Ngũ Nhạc kiếm phái, vì sao là Ngũ Nhạc kiếm phái lại không cứu?”

Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, nâng tay cực nhanh, điểm huyệt đạo của Nghi Lâm, đoạt lấy bội kiếm trên tay nàng. Cổ tay vừa chuyển, đặt trên cần cổ nàng, nói:“Người của Nhật Nguyệt thần giáo ta, dựa vào cái gì phải cứu ngụy quân tử của Ngũ Nhạc kiếm phái?”

Nghi Lâm nghe thấy bốn chữ“Nhật Nguyệt thần giáo”, trong đầu lập tức nổ tung, trên người không thểđộng đậy, thanh âm có chút run lên nói:“Ngươi, các ngươi là người ma giáo?”

“Được rồi, Đông Phương.”Địch Vân mỉm cười, vỗ vỗ tay Đông Phương Bất Bại, đem trường kiếm từ trong tay y cầm lấy, nếu Đông Phương thật sự nổi lên sát ý, chỉ sợ tiểu sư phụđã sớm chết hơn mười lần. Nói:“Lệnh Hồ Xung thoạt nhìn cũng là người tốt, cứu hắn một mạng cũng không khó.”

“Nếu hắn không biết mang ơn, lại bởi vì ngươi là người của Nhật Nguyệt thần giáo màđến giết ngươi, ngươi sẽ xử lí như thế nào?”Đông Phương Bất Bại chọn mi.

“Ai……” Địch Vân nhẹ nhàng thở dài, nói:“Đời này ai mang ơn ta cũng không cần, thầm nghĩ ngươi lúc nào cũng nhớ thương ta làđược rồi. Nếu hắn tới giết ta, chỉ có thể trách ta không có mắt nhìn người, trách ta rất ngốc. Chỉ là, hắn có bản lĩnh đâm ta một nhát hay không thì nói sao.”

“…… Ngươi,”Đông Phương Bất Bại nghe hắn chậm rãi nói xong, nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, trong lòng không khỏi rung động, đột nhiên có một cổ cảm giác vô lực, nói:“Ngươi người này rõ ràng rất ngốc.”

Khúc Phi Yên thấy thế không khỏi đối Địch Vân thêm vài phần bội phục, nếu nói ai có thể thay đổi ý tứ của Đông Phương giáo, nàng hôm nay đã gặp được người đầu tiên. Không khỏi ngạc nhiên, người Đông Phương giáo chủ quan tâm cư nhiên lại là một người tốt bụng như thế. Nếu nàng không biết Địch Vân, chỉở trên giang hồ nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ người nọ bất quá là một ngụy quân tử làm bộ thiện lương.

Trên giang hồ này thật sự có vài người như thế, chỉ biết giả nhân giả nghĩa, cổ hủ thư sinh trên đường cái khắp nơi đều có, ai lại có thể thật sự hảo tâm, rồi lại có năng lực thực hiện hảo tâm đó?

Đông Phương Bất Bại không nói gì nữa, theo Địch Vân đến bên giường nhìn thương thế Lệnh Hồ Xung một chút. Khúc Phi Yên đi qua giải huyệt cho Nghi Lâm.

Địch Vân không biết xem bệnh cho người khác, nhưng là người trong giang hồ nếu nói hoàn toàn không hiểu kì hoàng thuật là không có khả năng, ai lại chưa thụ thương, huống hồ trước kia hắn ở trên giang hồ có loại thương thế nào lại chưa từng thụ qua? Đứt tay, gãy xương tỳ bà, bị người ra đòn chí mạng, chặt đứt xương đùi, kết quả là còn không phải vẫn hảo hảo sống sót đó sao.

Thương thế của Lệnh Hồ Xung ở trong mắt Địch Vân ngược lại không phải đặc biệt nghiêm trọng, giúp hắn vận công dùng Thần Chiếu kinh trị thương, qua một lát, người nọ hình như sắp tỉnh. Nghi Lâm nhìn thấy, lập tức rất cao hứng.

“Ngươi thế nào?” Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân đứng dậy, liền tiến lên hỏi, vì trị thương cho người khác mà tiêu hao nội lực khẳng định không thể tránh khỏi.

“Không ngại.”Địch Vân kéo lại cổ tay áo, điểm tiêu hao ấy hắn vẫn là chịu được.

“Lệnh Hồđại ca, ngươi rốt cục tỉnh!” Nghi Lâm thấy Lệnh Hồ Xung khẽđộng thân, chậm rãi mở mắt, lập tức tiến lên, nói.

Lệnh Hồ Xung ý thức còn cóđiểm không rõ ràng lắm, một lát sau con ngươi mới tìm được tiêu cự. Ánh mắt đảo qua Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân hiển nhiên có chút kinh ngạc.

“…… Địch huynh, đa tạ.”

Lệnh Hồ Xung trương há mồm, muốn cười cười, lại vô lực. Hắn cũng là người thông minh, chắc hẳn làĐịch Vân cứu mình, Nghi Lâm cùng Khúc Phi Yên đều không có năng lực này, nội công không đủ, mà hồng y nam tử bên cạnh Địch Vân tuy rằng võ công rất cao, chỉ là quanh thân hiển lộ khí chất thiên vu âm hàn, cùng nội tức thuần dương trong cơ thể hắn bất hòa.

“Không quan trọng, ngươi trước nằm nghỉđi.”Địch Vân thấy hắn muốn đứng lên, ngăn cản lại.

Đông Phương Bất Bại nghe lệnh hồ xung gọi hắn là“Địch huynh” không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn hắn. Địch Vân mới nhớ tới, hắn đối Lệnh Hồ Xung nói bản thân gọi Địch Vân, nâng tay không sờ sờ cái mũi.

“Vị này là……?” Lệnh Hồ Xung có chút tò mò vị hồng sam nam tử kia, khí chất có chút bất đồng.

“Hắn……” Nghi Lâm nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, bỗng nhiên nhớ tới đến người nọ nói mình là người của ma giáo, có chút khó xử, không biết nên nói như thế nào. Sư phụ nói ma giáo không có một người tốt, là tửđịch của Ngũ Nhạc kiếm phái, bọn họ không chuyện ác nào không làm. Nhưng hiện tại hai người ma giáo kia lại cứu Lệnh Hồđại ca, khiến nàng có chút khó xử, không biết nói cái gì cho phải.

“Hắn là thúc thúc ta a.” Khúc Phi Yên cũng ghé vào bên giường, cười nói:“Mạng ngươi ghê gớm thật, may mắn có hai vị thúc thúc của ta cứu ngươi.”

“Đa tạ.” Lệnh Hồ Xung cũng hướng Đông Phương Bất Bại gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Chỉ làđối phương căn không nhìn hắn một cái.

END29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play