Địch Vân vừa hưng phấn lại vừa cao hứng, ôm Đông Phương hôn lên hai má y. Những bức họa này tất nhiên là do Đông Phương Bất Bại họa, Địch Vân cũng không hề nghi ngờ. Sau đêm hôm ấy, Đông Phương Bất Bại cũng biết không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy Địch Vân nơi nơi trốn tránh mình, trong lòng lại không dễ chịu. Mắt thấy thời gian Hành Sơn phía định ra đã sắp đến, liền một mình rời đi, nhờĐinh Điển đưa cho Địch Vân phong thư mình lưu lại.

Y dọc theo đường đến Hành Sơn, hỏi thăm một phen, nguyên lai là Hành Sơn phái Lưu Chính Phong muốn chậu vàng rửa tay, thoái ẩn giang hồ. Y luôn luôn đối với việc của danh môn chính phái không có hứng thú gì, chỉ là không nghĩđến ở nơi Hành Sơn này cư nhiên đụng phải Khúc Dương cùng cháu gái hắn – Khúc Phi Yên. Mà Lưu Chính Phong cũng bởi vì cùng Khúc Dương kết bái mới muốn thoái ẩn giang hồ.

Sau Đông Phương Bất Bại theo lí do của Khúc Dương ngụ lại quý phủ của Lưu Chính Phong, tuy rằng rời khỏi Địch Vân, cũng không thể không nhớ tới hắn, rất tưởng niệm, thậm chí lúc nào cũng khắc khắc tưởng niệm. Đông Phương Bất Bại cảm thấy bản thân đột nhiên không bình thường, giống như trúng cổđộc. Y cho tới bây giờ luôn chỉ có một mình, độc lai độc vãng, tuy rằng từ sau khi vào Nhật Nguyệt thần giáo cũng có vài huynh đệ, nhưng ai cũng nói y cao ngạo. Sau khi trở thành Giáo chủ, sao có thể tựa như bây giờ tưởng niệm một người, dựa dẫm một người như vậy?

Ở Lưu phủ mấy ngày, tiểu cô nương Khúc Phi Yên này luôn tìm đến y, cùng y trò chuyện. Nhưng y lại không hưng trí gì. Chỉđơn giản một mình ở trong phòng họa họa, chỉ là khi họa ra lại không có bất luận thứ gì ngoài người nọ, tiếu ý trên mặt kia, đãở trong lòng y khắc ấn quá sâu.

“Ngươi nói,”Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng thở dài, ngửa đầu hỏi hắn, nói:“Ngươi nói, ta thích ngươi cái gì?” Nói xong không khỏi nở nụ cười, thật là một vấn đề quá ngốc nghếch, nhưng vấn đề này y đã tự hỏi mình vô số lần, nhưng vẫn không có kết quả, hiện tại trái lại hỏi hắn, chẳng phải là càng thêm buồn cười.

“Này……” Địch Vân bị y hỏi cười rộ lên, bộ dáng cóđiểm hàm hậu lại hơi chút thẹn thùng, nói:“Ta cũng không biết bản thân có cái gì tốt. Bản thủ bản cước, người khác đều nói ta rất ngốc ……”

Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân nói đến đây liền cưới lên, không khỏi ngửa đầu như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi đối phương. Người nọ xác thực bản thủ bản cước, lại ngay cả khi bản thủ bản cước cũng mang theo dào dạt ôn nhu ấm áp, khiến người ta hãm sâu trong đó.

“Thúc thúc! Thúc thúc!”

Ở cửa vang lên tiếng kêu của một tiểu cô nương, lập tức sau đó là tiếng gõ cửa ‘oành oành’.

Đông Phương Bất Bại tựa vào trong lòng Địch Vân nhíu mày, Địch Vân cảm thấy thanh âm quen tai, mới nhớ tới đây là tiểu cô nương vừa gặp qua trước sân.

“Đi mở cửa đi.”Đông Phương Bất Bại chỉnh lại mái tóc dài có chút loạn, mới bình phục lại kích động trong lòng mà ngồi xuống.

“Hảo.”Địch Vân đáp ứng, đi qua mở cửa, liền thấy hai bên máĐông Phương rủ xuống vài lọn tóc không thành thật, nâng tay giúp y dịch sau sau tai. Một động tác lơđãng, lại khiến tim Đông Phương Bất Bại đập nhanh hơn hai nhịp.

Địch Vân vừa mở cửa, Khúc Phi Yên liền chạy vào, kêu lên:“Thúc thúc, cái kia……”Định nhãn nhìn lên mới phát hiện người trước mắt cũng không phải Đông Phương Bất Bại. Lập tức mở to hai mắt, cười hì hì nói:“Ôi chao? Là ngươi a, đại ca ca.”

Địch Vân gật gật đầu, nghĩđến Khúc Phi Yên vì nhìn thấy những bức họa của Đông Phương mà nhận thức mình trong lòng lại cao hứng nói không nên lời.

Đông Phương Bất Bại nghe Khúc Phi Yên gọi Địch Vân là ca ca, bất giác nhíu nhíu mày, người kia so với nàng lớn hơn rất nhiều a. Mở miệng nói:“Đây là Dương tổng quản.” Dừng một chút lại nói:“Chuyện gì?”

Khúc Phi Yên nghe Đông Phương Bất Bại lên tiếng, mới đột nhiên nhớ lại, hắc mâu trong suốt vòng vo chuyển, nói:“Ta nghĩ Dương thúc thúc không ởđây, mới đến tìm Đông Phương thúc thúc chơi đùa. Trong đại sảnh có mấy đại hán của Ngũ nhạc không biết xấu hổ kết phường khi dễ một tiểu ni cô, ta giáo huấn bọn họ, định hỏi Đông Phương thúc thúc muốn đi xem hay không.”

“Nga?” Đông Phương Bất Bại chọn mi, nói:“Khúc trưởng lão không phải bảo ngươi quay về phòng sao?”

Khúc Phi Yên nghe xong không khỏi thè lưỡi, nói:“Ta là không quên nhìn hành vi cũa bọn họ a, nói cái gì mở rộng chính nghĩa, lại làm đến heo chó không bằng.” Nói đến chỗ này lại tăng thêm ngữ khí, nói:“Huống chi, bọn họ có mắng Dương thúc thúc, ta mới nghe không lọt đi.”

Địch Vân kinh ngạc một chút, không hiểu bản thân khi nào thì làm chuyện không tốt, khiến người thóa mạ,“Mắng ta?”

Đông Phương Bất Bại lại không ra tiếng, nhìn Khúc Phi Yên liếc mắt một cái, chỉ là sắc mặt rét lạnh vài phần.

Chợt nghe Khúc Phi Yên tiếp tục nói:“Cũng không phải. Dương thúc thúc, ngươi không phải ngày hôm qua có cùng Điền Bá Quang ở trên tửu lâu uống rượu sao? Những người đó nói ngươi cùng Điền Bá Quang còn cóđại đệ từ phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung ở trước mặt mọi người trên tửu lâu đùa giỡn một tiểu ni cô!”

Địch Vân bị nàng nói sửng sốt, mới nhớđến ngày hôm qua có gặp qua Điền Bá Quang cùng một thanh niên và một ni cô ngồi trên tửu lâu. Hắn muốn đi hỏi Điền huynh một chút có biết tin tức của Đông Phương hay không, mới đi lên. Nào biết đâu mình lại biến thành kẻđùa giớn tiểu ni cô a.

“Nga?” Sắc mặt Đông Phương Bất Bại băng hàn khiến người ta lưng lạnh cả người, chỉ là khẩu khí bình tĩnh thần kỳ, nói:“Bổn tọa muốn biết là ai nói?”

Khúc Phi Yên nhanh chóng nói:“Ta đem tiểu ni cô kia giấu đi, có thể chốc nữa bọn họ sẽđi tìm nàng.”

“Vậy mang bổn tọa đi nhìn một cái.”Đông Phương Bất Bại chậm rãi đứng lên.

Khúc Phi Yên cười hì hìở phía trước dẫn đường, mang theo hai người trèo ra tường Lưu phủ, hướng một cái ngõ nhỏ màđi.

Địch Vân kéo tay Đông Phương Bất Bại một chút, thấp giọng nói:“Đông Phương, chúng ta đi cóđược không? Vạn nhất Ngũ Nhạc kiếm phái nhiều người……”

“Vô phương.”Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói.

“Nhưng ta vẫn là lắng.”Địch Vân không buông tay y ra, nói:“Thân phận của ngươi, nếu để người khác biết, vạn nhất có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

Đông Phương Bất Bại nghe được trong lòng mềm nhũn, cũng nhẹ nhàng nắm tay hắn, nói:“Ta không sao, ngươi cũng không phải không biết võ công của ta. Còn nữa, bọn họ chửi bới thanh danh của ngươi như thế, ngươi không thèm đểý?”

Địch Vân không khỏi cười nhẹ lắc đầu, người trong giang hồ tất nhiên chú trọng thanh danh, yêu quý thanh danh còn hơn cả sinh mệnh bản thân, đáng tiếc Địch Vân lại sớm đem cái gì thanh danh đều quăng đến sau đầu. Cả một đời đến cuối cùng ai không không nói Địch Vân là một thế hệđại hiệp, tôn trọng kính ngưỡng, mà trước kia lại là ai nói Địch Vân chỉ là tên tiểu thâu không biết xấu hổ, là tiểu *** tăng, là kẻđê tiện vứt bỏ sư muội?

“Thanh danh lại có tác dụng gì, người khác kính ngưỡng ngươi lại có tác dụng gì? Ta lại càng muốn ngươi đừng thụ một tia thương tổn, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.”

Đông Phương Bất Bại nghe xong, trong lòng một trận gợn sóng, cảđời này ai lại cùng y nói qua từ“vĩnh viễn” này. Không khỏi thở dài, người nọ mỗi một câu, mỗi một động tác đều khiến y càng hãm càng sâu, đợi đến khi thanh tỉnh muốn dứt ra thìđã không còn kịp.

Đã không chỉ có thích, mà càng nhiều càng nhiều hơn.

“Ởđây.” Khúc Phi Yên đột nhiên lên tiếng, nâng ngón tay chỉ về một tòa nhà lớn phía trước.

Bên ngoài tòa nhà kia tu kiến rất hoa lệ, trên tấm biển màu vàng viết ba chữ“Đàn Ngọc viện”.

Địch Vân cảm thấy nơi này nhìn tựa hồ cóđiểm không được tự nhiên, đại môn đóng chặt, cũng không có người lui tới, không giống như khách sạn hay tửu lâu linh tinh gìđó. Tuy rằng vẫn còn khá sớm, nhưng nếu là tửu lâu hay khách sạn thì giờ này vẫn chưa đón khách thì không khỏi quá trễđi.

“Ngươi đem ni cô kia đưa đến nơi này?”Đông Phương Bất Bại thấy không khỏi buồn cười.

Khúc Phi Yên cũng cười lên, nói:“Nơi này an toàn nhất rồi!”

“Nơi này là……?”Địch Vân không nghĩđược, quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại.

“Nơi này đương nhiên là kỹ viện!” Khúc Phi Yên trát trát nhãn tình, nói:“Dương thúc thúc chưa từng tới sao?”

“…… Kỹ viện?!”Địch Vân hiện tại ngây ngẩn cả người, kiếp trước hắn là tên tiểu tửở nông thôn, làm sao có thểđi đến kỹ viện. Nếu hắn vẫn là thiếu niên mười tám tuổi năm đó, chỉ sợ ngay cả kỹ viện là nơi nào cũng không biết, sau này lại phiêu bạc trên giang hồ, đương nhiên là từng nghe qua.

“Ngươi, ngươi đem tiểu sư phụ kia đểở kỹ viện?”Địch Vân có chút nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy bản thân một cái đầu hai cái đại a.

“Đi theo ta.” Khúc Phi Yên buồn cười cười trộm một chút, liền ho khan một tiếng, tiến lên đẩy cửa. Từ sau cửa, một tỳ nữ bước ra, thấy ba người cũng không nhiều lời, liền dẫn bọn họđến một gian sương phòng. Chắc là Khúc Phi Yên lúc trước đã chuẩn bị tốt.

“Ngươi rốt cục đã trở lại! Ta……”

Vừa mới đầy cửa đi vào, chỉ thấy một ni cô lập tức đi lên. Chỉ là ni cô kia thấy hai nam tửđi phía sau Khúc Phi Yên, không khỏi ngây ngẩn cả người, lập tức sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói:“Này, này, bọn họ là……”

“Nghi Lâm tỷ tỷđừng lo lắng. Đây là hai vị thúc thúc của ta, đều là người tốt, có thể giúp ngươi cứu Lệnh Hồđại ca ca.” Khúc Phi Yên nói.

Đông Phương Bất Bại căn bản không nhìn Nghi Lâm một cái, ánh mắt nhất tụ, đem trong phòng nhìn lướt qua, liền thấy trên giường còn có một nam tửđang nằm. Người nọ sắc mặt trắng bệch, hẳn là thụ trọng thương.

Địch Vân lại cóđiểm xấu hổ, thực không được tự nhiên, hắn lần đầu tiên đến loại địa phương này. Huống hồ, người xuất gia ở bên trong kỹ viện, tất nhiên không được tự nhiên. Chỉ là miết mắt thấy thanh niên trên giường liền nói,“Lệnh Hồ Xung……?”

“Ngươi biết hắn?”Đông Phương Bất Bại nghe xong, quay đầu nhìn hắn.

“Gặp qua một lần.”Địch Vân gật đầu, nói:“Chính là ngày hôm qua ở trên tửu lâu gặp qua, bất quá ngày hôm qua thương thế của hắn không nghiêm trọng như vậy.”

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, bạc thần khẽ nhếch, nói:“Ngày hôm qua? Nói như vậy ngươi ngày hôm qua thật đúng là cùng tiểu sư phụ này uống rượu?” Dứt lời liếc nhìn Nghi Lâm bên cạnh. Tuy rằng là một ni cô, tóc đen đã cao, cũng không mất đi bộ dáng mỹ nhân, trưởng thành nũng nịu, khiến người có vài phần trìu mền.

Nghi Lâm bị y nói thì sửng sốt, nhớđến ngày hôm qua ở trên tửu lâu bịĐiền Bá Quang áp chế, cảm thấy thực thẹn, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu không dám nâng.

Bộ dạng Nghi Lâm vừa thẹn thùng vừa đáng thương, nhưng Đông Phương Bất Bại chỉ là lạnh lùng liếc nhìn một cái, người như hắn không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc, cũng không quen nhìn bộ dáng nũng nịu. Y là một cường giả, cũng đồng dạng kính trọng cường giả. Chỉ là người khác có tội nghiệp hay không thì cùng y không quan hệ, cũng không biết tại sao lại cóđiểm chán ghét tiểu ni cô này.

“Sao có thể.” Ngày ấy Địch Vân chỉ lo tìm Điền Bá Quang hỏi thăm tin tức của Đông Phương, không nhớ rõ bộ dạng Nghi Lâm. Còn ngốc hồ hồ nói:“Hơn nữa người xuất gia không thể uống rượu.”

Khúc Phi Yên nghe xong không khỏi cười trộm, lại không dám cười ra tiếng đến, nhìn sắc mặt Đông Phương Bất Bại càng thêm không tốt, mới chớp chớp đôi mắt to tròn, nói:“Dương thúc thúc thật là, hảo ngốc a. Đông Phương thúc thúc làđang ghen tị.”

Ghen?……

Đông Phương Bất Bại trong lòng run lên, y đang ghen? Không khỏi ngây ngẩn cả người, y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới bản thân sẽăn dám chua của một tiểu ni cô, cũng chưa nghĩ tới sẽđi ghen tị với một người xuất gia. Nhưng nếu không phải là ghen thì là cái gì?

“Ghen?” Địch Vân nghe xong mở to hai mắt, nhìn Đông Phương Bất Bại, trong lòng không biết tại sao lại hưng phấn, đi qua kéo tay y, ngây ngô cười nói:“Ngươi đang ghen?”

Đông Phương Bất Bại bị hắn hỏi, tất cả bỏ qua một bên đầu, trên mặt cảm thấy thực nóng, không thểức chế màđỏ mặt, đây là ghen sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play