Lên đến nơi, thay vì bước vào bên trong Hoàng Long chợt quay lưng tiến đến chổ cầu thang máy đi thẳng lên quầy bar Sky 36. Không một lần quay đầu lại nhìn xem người con gái đang đi cùng anh có cảm giác hụt hẫng đến nhường nào.

Từng chai rượu cạn đáy bày trên mặt bàn, điện thoại cũng không thèm nghe. Nói đúng hơn là anh chẳng quan tâm đến, người con đó là ai chứ tại sao lại suất hiện liền khiến anh say mềm khướt. SAY! anh SAY nào đâu phải do rượu mà hình bóng người con gái anh chờ đợi suốt 7 năm nay cuối cùng cũng trở nên rất chân thật.

Hôm nay anh đã gặp, gặp người thật chứ không phải khung ảnh đầu giường, hay là tấm ảnh của người con gái trong ví da thường ngày nữa. Là Minh Anh của anh trở về, bằng da bằng thịt đứng trước mặt lạnh lùng như khối băng ngàn năm không thể tan.

Cảm giác lúc này là vui là hạnh phúc hay là đau thương, liệu có ai trả lời hộ anh không.

“ Minh Anh, em giỏi lắm cuối cùng cũng chịu suất hiện trước mặt tôi, hừ” Anh lẫm bẫm một, gạt phăng ly rượu sang một bên cầm chai rượu lên uống tuông một hơi đến cạn, từng hồi thấm vào mạch máu tê liệt tam can. Rồi lại tiếp tục gọi bồi bàn thêm một chai, chỉ tầm 3 tiếng đồng mà bộ dạng anh lúc này người chẳng ra người, ngợm chẳng ngợm…

Chiếc xe Kobe dừng lại trước ngôi nhà màu trắng đường Hoàng Diệu, Minh Anh ngồi chằn chừng suy tư một hồi lâu mới ngẩn mặt lên nhìn:

“ Kobe, cậu qua đó cùng Zen sắp xếp trước một số giấy tờ chiều Mai mình sẽ có mặt đúng giờ”

Kobe thừa biết là vì lí do gì nhưng vẫn cố tình quay đầu trêu ghẹo: “ Sao! Không kìm lòng nỗi à? Quyết định kỉ chưa?”

Minh Anh hơi bối rối vì bị phát hiện, chau mày đáp “ Đừng suy diễn lung tung, mình chỉ muốn ở với mẹ lâu hơn một chút” .

“ Ồ vậy à! vậy mình sẽ đặt chuyến bay vào 7 giờ sang mai giúp cậu. Tranh thủ vài tiếng ngắn ngủi đi nhé cô bạn” Kobe cười đáp.

Khi chiếc xe khuất tầm mắt Minh Anh mới quay vào trong, thoáng chốc nó ngước nhìn căn nhà màu trắng, đường Hoàng Diệu này, một trong những điều ước mà cô đã thực hiện được.

Từ lúc bắt tay vào công việc, Minh Anh tìm kiếm chủ nhà mong sẽ dung mọi cách để lấy lại căn nhà thân thương này. Nào ngờ đâu khi tìm kiếm ra được rồi, thì mới phát hiện ra chủ nhà chính là mình, nghĩ lại lúc ấy nó đã bật cười không thôi. Thì ra là anh yêu nó từ lúc đầu vậy mà đầu óc khi đó lại cứ tưởng rằng chỉ mỗi mình yêu anh.

Cũng kể từ lúc 2 năm trước khi xây dựng được PARKSON tại Úc, thị trường ở Úc lúc bấy giờ lại đang rúng động, khiến cho Châu Tịnh Yên dốc hết tâm tư chiếc đấu quên hẳn đến đứa con dâu, điều đó đã góp phần giúp mẹ của nó được an toàn về đến việt Nam , cũng chính thức đón mẹ mình về đây chung sống. Không chỉ vậy còn có cả bà Zoe quyết định đến Việt Nam sinh sống, muốn ở gần con cháu và ủng hộ hết mình vào những năm cuối đời không biết lúc nào ở lúc nào thì đi.

“ Cạch” Minh Anh mở cửa bước vào trong, liền có cảm giác ấm áp môi cười mỉm khi thấy bốn người thân trong phòng, đang cùng nhau ăn trái cây trò chuyện rất vui vẻ với nhau.

“ Minh Anh, con về rồi à” Phụng Lai nhìn con gái, cười gọi một tiếng.

“ Em lại đây ngồi đi, đừng thừ ở cửa thế kia” Uyển Nhi tay vừa bóc vỏ trái cây, vừa cười nói.

Minh Anh thả đôi guốc tự do nơi gốc cửa, tiến thẳng lại ghế sofa không cần để tâm đến một chút ý tứ nào cả. ngồi xuống cạnh bà Zoe ôm lấy cánh tay.

“ em giống bị bỏ rơi quá à” Minh Anh phụng phịu.

“ Chúng ta bỏ rơi cháu khi nào cơ chứ, bọn ta ở nhà nấu chè sen chờ cháu về ăn cùng nè” Mẹ Uyển Nhi tay cầm nồi chè hạt sen ngọt bùi từ trong bếp đi ra.

Cả nhà cùng nhau hàn đôi câu, khi Minh Anh nhắc đến ba thì mẹ nó liền đổi hẳn thái độ kiên quyết rõ ràng, bà tâm sự với nó rằng năm xưa bà đã qua đã tha thứ nhưng rồi ông ấy lại hề tin bà lấy một lần, điều này khiến bà tổn thương sâu sắc không thể nào chấp nhận thêm được nữa. Uyển Nhi cũng không có một chút ý nào tỏ ý muốn nhận lại người cha này, mặc cho mẹ cô đang hết lời khuyên ngăn cả hai người.

Bởi vì bà ta biết một phần nào đó trong chuyện này, mọi người đang làm vậy là vì bà. Nhưng ngày hôm nay đã hoàn toàn thức tỉnh, nhìn được con gái là mảng nguyện lắm rồi, bà ấy không ao ước thêm gì nữa. Và cũng mong muốn Phụng Lai đừng vì áy náy mà đến mức ly dị với Kim Bình.

Nhưng mà họ nào nghe lọt tai, đến mức vậy bà ấy cũng đành im lặng. Minh Anh cảm thấy không khí đang rất nặng nề, đành lãng sang chuyện khác. Nó cứ cố tỏ ra vui vẻ, nhưng lại không che dấu nỗi ưu phiền qua được mắt của Uyển Nhi.

Khi căn nhà tắt đèn, cũng là lúc Minh Anh ưu phiền cứ đi loay quanh trước sân nhà mà trầm tư không ngui, rồi lại ngồi xuống trước lối ra vào ngước nhìn trời. Uyển Nhi khe khẽ từ phía sau đi tới mà nó cũng không hề hay biết.

“ Em gặp Hoàng Long rồi”

“ ừm” nó thở dài.

“ Vậy sao không ở lại, mà lại trốn tránh ?”

“ Em biết phải đối diện với anh ấy thế nào đây, thật sự là nhớ lắm, muốn ôm anh ấy lắm. Nhưng anh ấy có người bên cạnh, anh ấy không đợi như em tưởng tượng”

Nghĩ đến đây giọng nói Minh Anh bất chợt trở nên lí nhí, nơi ngực trái lại dáy lên nhói buốt khó kiềm lại.

“ Người bên cạnh” Uyển Nhi đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn nó.

“ Lúc nãy là một cô gái rất xinh đẹp đi bên cạnh Hoàng Long, hai người họ khoát nhau thân mật ánh mắt hai người cũng hằn lên sự hạnh phúc. Trông bọn họ thật xứng đôi”

Giọng nói nó buồn bã vô cùng, khó khăn lắm mới bật ra hết từng chữ ngữ trong tâm trí. Đôi mắt sâu hóe ấy giờ đây cũng không thể nào kìm lại được hơn nữa, nó gục bên vai gầy của Uyển Nhi, tay ôm ngực khóc như bờ vỡ đê.

“ chị, em đánh mất anh ấy thật rồi. Mất Hoàng Long thật rồi…hức…hức”

Uyển Nhi bối rối, vội vòng tay vỗ nhẹ trấn an “ ngốc nghếch, anh ấy còn vô cảm hơn cả Thế Hiển nữa thì lấy đâu ra sự thay đổi”

Minh Anh nước mắt ngắn, nước mắt dài đưa tay lau nước mắt. Nhìn Uyển Nhi “ là sao, chị nói nhanh đi”

“ con bé này, người em nói chắc là trợ lí của Hoàng Long”

“ trợ lý?”

“ Ừm, cô ấy là cánh tay đắc lực đấy. Về thân phận thì không thua bất kì ai, một thiên kim tiểu thư đó. Nhưng mà có điều chị không hiểu vì sao cô ấy lại kiên trì ở lại đó làm nhân viên nhỏ bé, hơn thế không hề có chút chủ động tình ý nào với Hoàng Long. Cũng chính vì vậy mà Hoàng Long giữ cô ta ở bên cạnh lâu như vậy”.

“ Chị em có chuyện gấp, mượn xe nhé” Minh Anh đứng phất dậy nói một câu rồi vội chạy vào nhà lấy chìa khóa.

Chưa đầy 5 phút đã biến khỏi tầm mắt của Uyển Nhi. Ngồi trên xe nhìn đồng hồ điễm đã hơn 12 giờ khuya Minh Anh chỉ hi vọng, bây giờ bửa tiệc vẫn chưa kết thúc nhưng điều ấy quá mong manh không phải sao.

Chiếc xe dừng dưới tòa nhà Novotel, nó liền mở cửa chạy thẳng lên trên hội trường buổi tiệc nhưng lúc này chỉ bao trùm một màu đen. Minh Anh thở dốc, ngồi chổm xuống một chổ không khỏi thất vọng, đã muộn mất rồi.

Nó hối hận lúc nãy sao không đứng trước mặt anh mà ôm chằm lấy anh, hôn anh mặc cho người khác hay mặc cho không muốn thì nó cũng phải làm cho muốn mới bằng được. Vì sao lại dững dưng lạnh lùng làm gì, để cơ hội đó vụt mất trong tầm tay.

“ Hoàng Long, em muốn anh” nó lẫm bẫm một mình, lê lết tấm thân vào thang máy.

Buồn tình thế nào chẳng rõ, nhưng tay lại không bấm xuống tầng một mà lơ là bấm lên tầng trên cùng. Khi cánh cửa mở ra, mới biết là đã đặt chân đến một quán bar sân thượng của tòa nhà này.

Những quán bar như thế này, Jullian đã từng dẫn nó đến rất nhiều nên chẳng có gì là lạ lẫm. Khi con người phải đối mặt với muôn vàng công việc trên những bộ đồ công sở thì đêm lại họ trút hết đi những lớp võ kia mà hòa mình vào một thế giới đêm giải khuây, nó không ghét nhưng cũng chẳng ưa nên chỉ đi vài lần rồi thấy nó thật vô vị, nên chẳng bước chân vào nữa.

Tiếng ồn phía trước thu hút sự tò mò, người đàn ông say bết nhày, ngay cả ngồi cũng không vững. Mình mảy đầy mồ hôi lấm tấm ướt nhẹp, không biết là do rượu hay sao nữa, vậy mà vẫn cố gắng giằng lấy chai rượu mà tuông lấy tuông để.

“ giám đốc Long à, anh đã say lắm rồi hay để tôi gọi người bên Gmeiner đưa cậu về”

“ Không cần, đem rượu ra đây, đem ra đây nhanh lên”

Anh gào lên, hất tay người bồi bàn ra khỏi mình. Yêu cầu đem thêm rượu, anh ta thấy anh nhưng vậy rơi vào tiến thoái lưỡng nam không biết phải làm thế nào, anh say mềm không biết được gì mà vẫn cố chấp uống cho bằng được.

“ Anh Long, anh say quá rồi. Để bọn em đưa anh về” lần này người bồi bàn nói chuyện có vẻ thân thiết hơn, hẳn rằng đây là nơi Hoàng Long hay lui đến.

“ để tôi đưa anh ấy về”

Minh Anh đến trước đở lấy anh trước ánh mắt bàng hoàng của những người nhân viên.

“ Tiểu thư đây là…”

“ Tôi là vợ anh ấy, đưa anh ấy về được chứ!” Minh Anh thãn nhiên nói, rất tự tin không hề chứa chút ngại ngùng.

“ Nhưng, nhưng mà… trước giờ chúng tôi chưa hề nghe Long ca có vợ bao giờ” ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên bồi bàn nhìn nó.

“ Vậy thế này, đủ chứng minh chưa” Minh Anh liếc nhìn qua bàn tay trái thấy chiếc nhẫn vẫn còn đeo, liền trả lời nhận định.

Quan sát ánh mắt của bọn người có vẻ vẫn chưa tin, nó dùng lực giúp Hoàng Long đứng thẳng lên. Tay quờ quoạng xung quanh các túi quần tìm kiếm gì đó, anh nặng thật việc đỡ anh lúc này cũng chiếm hết 70% thể lực nó khó nhọc rút chiếc ví mở ra, toát cả mồ hôi.

“ Đây nè, xem đi có phải hai chúng tôi không?

Nó cười tươi, đưa tấm ảnh trong chiếc ví dơ đến trước mặt mọi người, ai nấy đều gật gù 100% tin tưởng, kính cẩn cúi đầu.

“ Chị có cần bọn em giúp một tay không?”

“ không cần đâu, giúp tôi đở anh ấy đến than máy là được rồi” nó thở dốc, đỡ lấy anh tiến vào than máy.

Mấy năm không gặp anh trở nên lực lưỡng, nặng hơn xưa rất nhiều khiến mồ hôi lấm tấm đổ trên vầng tráng, đang khó nhọc anh lại buồn nôn ngã người về phía trước làm nó loạng choạng ngã theo tựa vào cửa, nào ai biết cách cửa không khóa cả hai người mất đà ngã xuống.

Thần hình to lớn của anh đè lên trên người nó, trước mặt các nhân viên buồng phòng bên trong. Ai náy cũng đều bụm miệng ngượng ngùng thay nó, hai má đỏ hửng cả lên khó khăn lắm mới đẫy anh qua một bên.

Minh Anh nhanh chóng đứng dậy, chỉnh tề áo quần ngẩn mặt bình tĩnh nhìn những nhân viên bên trong.

“ Phòng này chưa ai thuê phải không, chồng tôi đang say tôi sẽ lấy phòng này. Cô giúp tôi đem thẻ này xuống cho bộ phận lễ tân” nó đưa một tấm thẻ xanh đến trước mặt cô nhân viên buồng.

Nhận lấy tấm thẻ xanh, cô nhân viên cười mỉm cuối chào “ chúc buổi tối vui vẻ” rồi rời khỏi. Cánh cửa khép lại, Minh Anh dùng hết sức lực mà năng cái pho tượng mềm nhũn như cọng bún đó đến giường.

Bổng dưng anh ngồi bật dậy, chạy thẳng vào nhà tắm nó hoảng hốt chạy theo sau. Vào trong thì nhìn thấy cảnh tượng dở khóc dở cười, tay đưa lên tráng bật cười.

Tiến lại gần vuốt ve nhẹ tấm lưng anh, vỗ nhẹ dịu dàng trìu mến giây phút đó Minh Anh sửng người nhớ lại nụ cười ban nãy. Nụ cười này, 7 năm qua chưa hề nở trên môi nó, vậy mà giờ đây chỉ nhìn anh mà nó đã cười hạnh phúc đến thế.

Anh giờ đây không đủ tỉnh táo, để biết mình như thế nào nữa. Rượu làm dạ dày anh trở nên cồn cào, hình ảnh người trước mơ mơ hồ hồ không rỏ. Theo thói quen, Hoàng Long gạt phăng tay người kia ra khỏi mình.

“ Bỏ ra, tôi có vợ rồi đừng động vào” giọng anh khàn đặt, gằng lên nói.

“ Ngoan, dậy nào em dìu anh ra nghĩ. Sao lại uống nhiều đến như vậy” nó vừa nói, vừa chua xót.

Lúc Minh Anh đưa khăg lên lau mặt cho anh, nào ngờ trông lúc say men rượu. Anh mạnh hất tay cô ra thêm một lần nữa.

“ Cô là ai, tránh ra tôi không cần” anh như thiếu nữ sợ bị hãm hiếp, liền nắm chặt cổ áo mình lại tự vệ.

Nó thấy dáng vẻ hiện giờ của anh, mà bật cười nhếch môi. Vứt hẳn chiếc khăn qua một bên, mặt mày gian tàn thấy rỏ, ánh mắt đầy ham muốn hiện lên cúi người xuống sát bên tai anh :

“ Anh như thế này, tôi còn sợ sao”

Bàn tay nó mơn trớn trên khung ngực anh, thân xác giờ đây nóng lên hừng hực như lửa theo. Từng cúc áo một bị nó gỡ ra, chẳng mấy chốc thân hình lực lững ấy đã lộ thiên ra trước mắt, ban đầu chỉ muốn bởn cợt thôi nhưng sao giờ đây càng lúc bản thân nó cũng không kiềm chế được, đôi môi ma mị của nó đang được chạm khắc lên bờ ngực của anh…

Dần dần lại tiến lên trên cắn nhẹ vào bờ môi anh gợi tình, thổi hơi nóng vào tai kẻ nằm dưới kia…

Đột ngột nó dừng lại tất cả động tác lại, e rằng nếu cố ý đùa cợt thêm chút nữa sẽ không kìm chế được mà “ ăn” luôn mất thôi, bây giờ chưa phải lúc. Nó đứng dậy, đe chăn lên cho anh đến tắt điện.

Bất ngờ chưa kịp ra đến cửa, một lực rất mạnh vội kéo nó lại. Ngạo mạng chiếm lấy đôi môi của nó mà hôn ngấu nghiến không dừng, giọng nói say mê “ Minh Anh…là em…là em…phải không?” Anh cố gắng nhìn thật kỉ, nhưng dù kỉ thế nào cũng chỉ có một khuôn mặt đó hiện lên mà thôi.

“ Ưm..hưm…Hoàng…L..o…ưm…” nụ hôn đắm đuối không ngừng, từng ngón tay luồng qua đan xen tay anh nắm chặt lại. Cả hai chìm đắm trong nụ hôn rực lửa không ngừng, đêm nay mê hoặc đến kì lạ, không kìm chế được hơn nữa, anh đẩy cô gái đang chiếm ưu thế trên mình xuống dưới, chiếm lấy với bao nhiêu nồng cháy…

“ Hoàng Long, anh định làm gì” biết rỏ, mình hỏi một câu thật ngớ ngẩn, nhưng rồi vẫn buộc miệng nói ra. Sau đó lại tự bật cười với tình hình lúc này, hai tay giờ đây cũng đã bị anh khoát lại.

Gương mặt điển trai đó giờ đây nhìn nó bằng ánh mắt đầy nhớ nhung, thèm muốn. Dù cho giờ trời có sụp cũng đừng hòng thoát khỏi anh. Điều duy nhất nó nhớ về anh lúc này là sự điên cuồng lạnh nhạt không thể thiếu được phần kiêu ngạo.

“ MINH ANH TÔI CÒN CHƯA ĐỒNG Ý, EM LẠI DÁM BỎ ĐI… TẠI SAO” anh gằng lên hét vào mặt nó, giật bắn cả mình.

“ em..e..” đáng ú ớ chứ kịp nói hết câu thì bàn tay ma quái của anh đã hùng dũng xé toạt chiếc áo sơ mi của nó ra.

“ NÓI ĐI, EM YÊU TÔI…KHÔNG ĐƯỢC XA TÔI !”

Đến khi nó vừa nói được ba chữ “ Em yêu Anh” cũng là lúc nó phát hiện, thân hình mình trống trải không một mãnh che thân, ánh đèn ngủ hiu hắt nhỏ bé soi bóng lúc hiện lúc ẩn cảnh lộ thiên phơi bày trước mặt anh.

“ Minh Anh heo mập… làm ơn đừng xa anh nữa” giọng nói lúc này của anh trở nên dịu dàng hơn ma mị hơn, chất chứa đầy sự yêu thương trân quí hơn.

Minh Anh đưa hai tay, ôm lấy bờ lưng dài của anh cười hạnh phúc “ không xa nữa, vĩnh viễn không xa nữa”

Hai người đê mê chìm đắm trong đêm tình ái, hơi thở nóng của anh đang phà xuống bầu ngực căng mỏng mềm mại kia, rồi bá đạo chiếm trọn lấy không hề hỏi han chủ nó đã đồng ý hay là chưa? Mà giờ có phản đối cũng vô dụng, đã không thoát được thì chỉ việc hợp tác mới bình yên.

Bàn tay anh tiếp tục lướt qua vùng bụng, rồi tự do di chuyển men sâu xuống dưới, tách đôi chân nó ra. Cảm giác đê mê rợn người làm nó rên khẽ một tiếng…

Áo quần anh cũng đã lột bỏ ra hết , áo quần hai người bê bết trên sàn nhà. Nó cảm nhận được cái thằng em nóng như than đốt đã cạ cẩm vùng dưới cũng nó, giải thoát cho thằng em của mình anh nhanh chống thúc người một cái nhưng không hề mất đi sự dịu dàng từ từ tiến sâu vào bên trong…

Nó đau đớn, nhăn mặt kêu lên một tiếng “ A” liền bị phũ bởi nụ hôn say đắm lòng người cũa anh.

Giọt nước mắt hạnh phúc cũng từ trong khóe mắt chảy ra, đây là niềm hạnh phúc nhất của một người con gái có phải không, đôi mắt nó nhắm lại, mười ngón tay bấu chặt vào bã vai anh rồi đến tấm lưng kia cũng bị báu vào mà rướm máu.

Anh kiên cường mạnh mẽ, lưng hông cữ động khéo léo, tốc độ mỗi lúc càng nhanh hơn. Cả hai người cùng nhau hạnh phúc tận hưởng trong cơn mê tình ái chốn bồng lai tiên cảnh. Vật nhau cả đêm đến tận gần sáng nó cựa mình thức dậy vẫn thấy nam nhân nằm cạnh ôm mình từ phía sau, ngủ rất ngon giấc đôi môi còn cong lên một đường…

Sáng Hôm Sau

Hàng mi cong vuốt của Hoàng Long giật giật, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra. Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, anh muốn ngồi thẳng dậy nhưng đầu lại đâu như búa bổ, nhìn thân xuống thân lồ lõa như thế này, ôm đầu miên man nhớ lại chuyện tối hôm qua. Người con gái thoát hiện thoát ẩn kia đã cùng anh mây mưa ân ái triền miên trong một đêm, có điều gương mặt anh chẳng tài nào nhớ ra nỗi… chỉ có mùi hương hoa nhài đó có chết anh cũng chẳng thể nào quên được, mùi hương đó đến giờ vẫn lưu lại bên cạnh anh.

Đưa mắt nhìn xuống ga giường, anh hơi sựng người khi thấy vết đỏ ấy. Trong lòng có chút ấy náy xen lẫn hạnh phúc “ Là em phải không?, nếu là em thì đã sai lầm khi bỡn cợt tôi rồi.” …

Australia 2:00 Pm

Không khí căn phòng họp hội đồng giờ đây đang căn như dây đàn, thế là sau một hồi phân tích các cổ đông thị trường tài sản to nhỏ lớn bé có ở Myler, Châu Tịnh Yên thư thái mà ngồi tựa ghế chờ đợi kết quả.

“ Chủ Tịch, tôi thấy cũng đã đến lúc nên công bố di chúc. Để buổi họp của chúng ta kết thúc được rồi đấy” một người đàn ông trung niên trong hội đồng lên tiếng.

Uyển Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ trong phòng, không khỏi thấp thỏm cứ vài giây lại bật điện thoại lên xem, vẫn bật vô âm tín không có cuộc gọi nào. Cô đang định lên tiếng nói gì đó liền bị cắt ngang bởi sự hối hả của trợ lí Clair.

Anh ta chạy thẳng vào, cúi người nói thầm sát bên tai Châu Tịnh Yên, ban đầu bà ta có vẻ ngạc nhiên khiến hàng mày chau lại rồi dần dần giãn ra lấy lại sự điềm tĩnh. Phải nói người như bà ta giỏi nhất là che dấu cảm xúc nếu ai chú ý quan sát thì mới nắm bắt được.

“ Mọi người, có lẽ bản sao này là vô dụng. Người chúng ta cần cuối cùng cũng đã xuất hiện hiện rồi” bà Yên đứng thẳng dậy tuyên bố.

Bọn người trong cổ đông nhìn nhau nghi hoặc, lại không biết có chuyện gì sắp sửa xãy ra với tập đoàn này nữa. Chừng năm phút sau, theo sau trợ lí Clair là sự xuất hiện của vị luật sư Hàn và bà Zoe , đối với Uyển Nhi không có gì là bắt ngờ. Với Châu Tịnh Yên lại càng thấy sự thú vị đang in hằn trên mặt bà ta.

Người truy đuổi bao nhiêu năm rốt cuộc cũng đã chịu xuất hiện, đây là ngu xuẩn khi tự chui đầu vào lười. Bà ta cười khinh miệt, gương mặt đủ yếu tố lạnh lẽo chết chốc đọng lại.

Châu Tịnh Yên cười hừ một tiếng, rồi khách khí chào một câu “ Hàn, cậu đến thật đúng lúc đúng giờ” cười khẩy nhếch môi “ à ngoài ra còn đi chung với người tình của chồng tôi nữa, có vẻ mấy năm qua hai người ở cùng nhau sống cũng tốt lắm”

Bà Zoe không nói gì, chỉ mĩm cười rồi đi cùng Bác Han xuống hai ghế trống hội đồng bên dưới. Nào ngờ tầm mắt lại rơi trúng Kim Bình, trong lòng rõ xúc động ngấn nước ở khóe mắt, Bác Han liền vội trấn an bằng cái nắm tay siết chặt lại.

Đối với Kim Bình, Bác Han không phải là người xa lạ nào. Cứ ngỡ mười mấy năm trời sau cuộc biến động đã biến mất hoàn toàn nào ngờ hôm nay gặp lại, quả là chuyện đó mừng. Duy chỉ có điều nhìn người bà già bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt thân thương kia làm ông thấy khó hiểu và đôi chút khó chịu.

“ Cũng đã đến giờ rồi, có lẽ bản sao này không còn tác dụng nữa. Bản chính này do ông Hàn đây nắm giữ. Mời ông đứng lên công bố di chúc của chồng tôi để lại” bà Yên vào thẳng vấn đề không để kéo dài thêm.

Bác Han gật đồng ý, đứng dậy mở tập hồ sơ đã được Minh Anh niêm phong lại trước. Lấy ra một văn bản mỏng, trầm trọng đọc nội dung bản di chúc :

“ Khi Chủ tịch Nguyễn Kim Đỉnh qua đời có để nội dung di chúc, quyết định đến thời điểm này sẽ chính thức công bố. Tôi xin thay mặt chủ tịch quá cố để bàn giao tài sản có trong di chúc .

Tổng cộng cổ phần của Ông Nguyễn Kim Đỉnh bao gồm 50% hiện nay đang được vợ là Bà Châu Tịnh Yên nắm giữ, nay được chia lại như sau theo di chúc :

10% Được chia cho vợ, Bà Châu Tịnh Yên.

10% Được chia cho con trai, Ông Nguyễn Kim Bình.

25% Được chia cho cháu gái lớn của gia đình cô Nguyễn Minh Anh.

5% Được chia cho bà William Loren.Zoelie.

Ngoài các cổ phần trong Tập đoàn Myler, còn có những tài sản cá nhân được chuyển nhượng thừa kế như sau.

Các chi phiếu, nhà cửa đất đai của gia đình đều chuyển nhượng cho vợ là bà Châu Tịnh Yên thừa kế.

Và tập đoàn cùng các công việc kinh doanh đều do bàn Yên quyết định và xữ lí sau khi Chủ tịch Nguyễn Kim Đỉnh mất cho đến khi người thừa kế tiếp nhận.

Cháu gái đầu của gia đình, tức cô Nguyễn Minh Anh sau khi tròn 25 tuổi sẽ được nhận toàn bộ tài sản gồm 25% cổ phần cùng nghỉ dưỡng Myler Resort tại Beach St, Perth Westen Australia. Dưới sự đồng ý của người cha tức ông Nguyễn Kim Bình. Nếu nhân cách không tốt , không đủ trình độ có thể bãi bỏ vị trí bất kì lúc nào.

Ngoài các tài sản bà Zoelie sẽ chính thức được thừa hưởng, căn biệt thự số 3 tại Beach St, Perth Westen Australia cùng trang trại Warren tại Anh, cùng một số tài sản khác có đứng tên.

Chủ Tịch Nguyễn Kim Đỉnh kí tên!” .

Lúc ông Han tuyên bố vừa xong, tâm trạng bà Zoe lúc này như nổi lửa. Thật không ngờ nội dung chính thức lại khác xa so với bản sao tạm thời như vậy, chỉ hận lúc đó không giết được người đàn bà kia.

“ Nói như vậy, hiện tại cái cô Nguyễn Minh Anh đó là người nắm giữ cổ phần cao nhất tập đoàn chúng ta. Vậy giờ cô ấy đang ở đâu, chiếc ghế chủ tịch phải như thế nào”

“ Đúng vậy, nếu như tình hình tập đoàn cứ trì trệ thế này mãi không phải là cách. Hơn nữa kế hoạch hợp tác cùng PARKSON của tổng giám đốc Kim Bình cũng chẳng mấy tiến triển. Giờ cứ ngồi đợi thuyền lật như thế này chúng tôi không can tâm”

Bọn người trong cổ đông nhìn nhau gật gù theo ý kiến vừa phát biểu, có vẻ ai nấy đều có ý định rút khỏi tập đoàn đang ngày một lung lay chẳng còn bao lâu thì sụp đổ…

Lúc Minh Anh đáp chuyến đến Úc cũng đã tầm một rưỡi chiều, bụng dưới của nó hơi đau nhưng phải cố gắng chạy gấp rút. Ra bên ngoài đã thấy Kobe chờ sẳng, tay cứ nhìn đồng hồ không thôi, nó liền chạy đến.

“ Annie, bây giờ là mấy giờ rồi. Cậu chưa bao giờ muộn việc thế này”.

“ Mình xin lỗi, có chuyện ngoài ý muốn thôi” nó thở gấp đáp lại, đôi môi cũng khô lại có vẻ mệt mỏi.

“ thôi được rồi, lên xe hẳng nói trễ lắm rồi. Không nhanh chân thì coi như gần 8 năm qua trôi đi vô ích” Kobe gằng giọng, tay mở cửa cho nó.

Chiếc xe chẳng bao lâu thì đã đến trước cổng công ty, thật may mắn vì trên đường đi có lại mẹ ruột lẩn mẹ hai. Hai người cũng đang chuẩn bị tươm tất cho nó, trang điểm lại một chút đi nét nhợt nhạt trên gương mặt.

Ban đầu bước vào, người lễ tân đón khách còn ngăn chặn không cho vào. Nhưng khi thấy, mẹ nó đứng cạnh cũng một phần kính nể hơi e dè khó xử.

“ Phu nhân, hiện tại mọi người đang họp cổ đông è rằng không tiện gặp mặt nhau ạ”

“ Tôi đến để tham dự cuộc họp quản trị cổ đông” Mẹ nó lãnh đạm trả lời.

Việc bà xuất hiện ở đây không một ai thấy lạ, dù nội bộ gia đình có sào sáo như thế nào thì Phụng Lai vẫn là phu nhân của gia đình họ Nguyễn này. Chỉ có điều thấy vài người đi bên cạnh nên vẫn tỏ ý không muốn cho họ đi vào.

Minh Anh thấy thật phiền, nó không có nhiều thời gian cho những việc thế này thủ tục luôn là một sự rắc rối không đáng có.

Nó nở nụ cười trên môi nói “ Xin chào, tôi là Annie Nguyen tổng giám đốc PARKSON. Hôm nay sang đây cùng bàn công việc, cô không ngại để chúng tôi vào chứ? Tôi không có nhiều thời gian” tay Minh Anh đưa ra một tấm danh thiếp.

Cô nhân viên lễ tân vội cầm lấy, ánh mắt hằn lên sự ngạc nhiên. Không ngờ người phụ nữ mà cô ta hết sức ngưỡng mộ ngày ngày được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trên tivi, giờ lại đang đứng trước mặt, nhưng không vì thế mà cô ta dễ dàng cho qua như vậy.

“ được rồi, nếu các người không tiếp thì hãy nhắn với bà Yên từ đây sắp đến không cần bắt cứ người nào từ Myler sang đàm phán nữa” giọng nói của nó lạnh lùng dứt khoát.

Một mặt khó xử, mặt khác lại không thể nào không đoán tiếp chu toàn. Ai cũng biết tập đoàn Myler bây giờ muốn xoay chuyển chỉ có một cách là bắt buộc phải đàm phán giá cả thành công với PARKSON nếu không toàn bộ hơn 2 ngàn nhân viên đều coi như thất nghiệp.

Cô nhân viên lo lắng, mồ hôi đổ lấm tấm tay bấm đang xen vào nhau thành dấu. Cũng vừa hay có bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước ra từ thang máy, cô ta liền hớn hở chạy đến nói vài câu rồi cùng cậu ta tiến lại.

“ Chị” người đàn ông kêu lên một tiếng.

Ánh mắt cô nhân viên ngờ nghệch đến lạ, chỉ biết cách tốt nhất hiện giờ là cúi đầu thay cho lời xin lỗi.

“ Sao chị lại đến đây! Chị về nước khi nào vậy?”

“ Tú giờ không phải là lúc giải thích, em đưa chị và mọi người lên phòng hội đồng quản trị đi”

Ánh mắt của Win khi thấy chị gái rất hào hứng, nhưng không kém phần âu lo khi kéo cả một đoàn người thế này. Ngây cả mẹ cũng đi cùng còn hai người kia thì thật xa lạ.

Bên trong là sự xào xáo bàn luận về việc thay đổi người đứng đầu điều hành, phần lớn người nắm cổ phần lớn nhất không có mặt tại đây thì dĩ nhiên bà Châu Tịnh Yên vẫn theo di chúc mà làm. Có điều giờ đây ai cũng biết rõ, Minh Anh là người nào ? chưa ai từng thấy chỉ có Uyển Nhi ai ai cũng đều biết là con gái ruột của Tổng giám đốc Bình, thiên kim của tập đoàn này. Hơn Thế nữa bao năm qua mọi công việc tại công ty con ở Việt Nam đều do một tay Uyển Nhi xử lí và tiến hành rất thuận lợi, thậm chí vượt xa Myler tại đây, ai nấy đều công nhận cô gái này có tiềm năng trong kinh doanh.

“ Vâng, di chúc chính thức cũng đã đi đại luật sư của chúng ta công bố. Mọi người ai còn thắc mắc gì nữa không. Tôi biết mọi người cũng muốn chút thay đổi, thôi thì thế này hiện nay thiên kim của tập đoàn chúng ta cũng duy nhất có cô Uyển Nhi đây, còn Minh Anh là ai mọi người chưa thấy hơn nữa chắc gì còn bé đã có tài năng kinh doanh như Uyển Nhi. Để công bằng tôi cho mọi người bỏ phiếu các người thấy thế nào” bà Yên cười nhếch môi thư thái nói.

Trong hội đồng dường như ai cũng tán thành với ý kiến này, lần lượt số đông đưa tay ủng hộ cho bà Yên lại chiếm hơn một nữa còn một nữa ủng hộ Uyển Nhi điều này ít nhiều gì cũng không có gì bất ngờ, vì nó đều năm trong tính toán của bà Yên. Trước khi đưa ra quyết định này đã nắm đến 80% bọn người này sẽ ủng hộ hộ bà ta tiếp tục đương nhiệm, vì bao nhiêu năm qua Myler đều do bà ta điều hành hơn nữa lại có Châu Thị hậu thuẫn điều này có vẻ mang lại lợi ích chắc chắn hơn là Uyển Nhi.

Từng đợt người lần lượt đưa tay, Ông Bình muốn đền đáp lỗi lầm nên đưa một phiếu ủng hộ Uyển Nhi. Chưa đầy 15 phút sau, kết quả cũng đã có phiếu dành cho Uyển Nhi đếm đi đếm lại cũng chị có bốn người, còn 4 người còn lại đều ủng hộ bà Yên tiếp tục nắm giữ quyền lực điều hành tập đoàn này.

Bà Yên rõ sự kiêu ngạo chiến thắng, không xem ai ra gì nhất là người đối diện bà ta ở phía dãy cuối ghế.

Bà Zoe điềm tĩnh, lúc này hơn hết là phải khéo léo kéo dài thời gian. Chỉ mong sao cho Minh Anh đến kịp giờ.

“ Khoang! Bà Yên đừng nói với tôi bà vẫn ngồi vị trí đó chứ? , nếu là như vậy khác nào di chúc chỉ là một tờ giấy trắng. Vậy thì các người đợi gì nó nữa, chỉ việc theo sự sắp xếp ban đầu không thay đổi là được. Nếu..” bà Zoe cau mày, nhìn người đối diện phía xa mà tra hỏi.

“ cạch” khi bàn Zoe chưa kịp nói hết cao, từ phía cửa ra vào phòng hội đồng là một cô gái dáng vẻ thanh mãnh, đôi phần nét mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn không làm giảm một chút khí phách nào.

Minh Anh nở nụ cười rạng rỡ, ưỡng mình thẳng lưng tiến vào trong trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Theo sau là sự xuất hiện của Win lần và mẹ nó Phụng Lai tiến vào trong, chọn chiếc ghế cạnh bà Zoe nó thãn nhiên ngồi xuống bên cạnh, cuối đầu lễ phép chào ba mình.

“ Bảo vệ đâu mau đuổi những người này ra khỏi, có biết đây là lúc họp hội đồng không ?” bà Yên quát lớn, tay vung mạnh về phía cửa gân xanh dường như đang mỗi lúc nỗi hằn lên trên khuôn mặt già nua.

“ Là tôi mời bọn họ đến đây, có vẻ như con bé cũng phải được nhận di chúc chứ! Đúng không bà Yên” Phụng Lai ngẩn cao đầu, giọng trầm nói.

“ Phụng Lai, bà lại muốn làm loạn gì nữa” Ông Bình tức giận, chau mày quát lớn.

Cả căn phòng họp giờ đây không khi nãy lửa bao trùm lấy, ai nấy đều đằng đằng sát khí. Hai đứa con thấy ba mẹ như vậy, hẳn rằng chẳng thể nào vui nổi nhưng Minh Anh vẫn im lặng theo dõi tình hình không hề hé miệng nữa câu từ lúc bước vào.

Uyển Nhi cười khẩy với thái độ của Ông Bình hiện giờ. Có vợ, con gái, con trai sự nghiệp nhưng lại ngu muội ruồng bỏ không phân biệt rỏ đâu là trắng đâu là đen chỉ có sự xuất hiện của một đứa con ngoài dã thú đã được bỏ gia đình của mình, chuyện thế gian quả thực nực cười.

“ Mọi người đây là cô Nguyễn Minh Anh, con gái cũa Tổng giám đốc Kim Bình. Trước đây cô ấy sống ở Việt Nam sau đó lại sang Anh Quốc du học. Hiện nay đang làm việc tại …”

“ bác Han điều đó không cần đâu, tới đó được rồi” nó cười lạnh cắt ngang câu nói. Trước hết đứng dậy cúi đầu xin lỗi “ Xin lỗi tất cả mọi người vì tôi đến trễ”

Bọn người trong hội đồng nhìn nhau với con mắt đầy rẫy sự nghi ngờ, còn một số người thì đang mừng thầm vì sự xuất hiện bất ngờ nhưng bên trong đã có sắp xếp trước này. Bà Yên lòng bồn chồn như ngồi trên đống lửa, lòng bàn tay hiện giờ bị rị mồ hồi chảy bên trong thấp thỏm không yên. Bên ngoài vẫn tỏ ra như không có gì, chỉ là ánh mắt lúc này đã có chút thay đổi như muốn ăn tươi nuốt sống phương.

“ Như vậy thì khỏe quá rồi, tôi thấy cô bé này có vẻ thành đạt lại du học ở Anh Quốc về hẳn là một nhân tài. Vậy chúng ta bây giờ chỉ cần dựa vào số cổ phần mà bầu chọn mọi người thấy hợp lí không? Hơn nữa dựa theo cổ phần, thì cô Minh Anh đây cũng là người đã được cố Chủ tịch chọn làm người thừa kế âu cũng là hợp tình hợp lí!” một người đàn ông tuổi trạc Ông Bình phát biểu, điềm đạm.

“ tôi thấy ý kiến này được đó, tôi tán thành”

“ tôi cũng tán thành”

“ tôi tán thành”

“ tôi cũng tán thành…”

Lần lượt từng người từng người ai nấy đều vui vẻ, đưa tay bỏ phiếu cho Minh Anh được nhận vị trí như trong bản di chúc, hơ hồ bà Yên Căng cứng, tay nắm chặt lại thành quyền. Bã vai run run cố kiềm chế lại để không ai phát hiện. Bọn người trong hội đồng a dua như vậy không có gì lạ, nhưng có điều đứa cháu xa lạ kia lần đầu gặp mặt lại tỏa ra uy quyền đáng sợ đến như thế khiến bà ta không khỏi lo lắng, thái độ của Minh Anh hoàn toàn ôn tồn ngồi im đôi mắt không chút sắc thái, mặt lạnh như tiền.

“ Tôi phản đối, nếu theo bản di chúc của ông Han đây thì cháu gái đầu là Uyển Nhi mới đúng hơn nữa mọi người đều biết năng lực của Uyển Nhi cả rồi. Cháu gái làm việc rất tỉ mỉ độ may rủi lại tính bằng con số rất cụ thể liệu rằng Minh Anh có làm được như vậy hay không, nếu như theo tính toán của ta cháu cũng chỉ vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu liệu rằng năng lực của cháu sao lại có đủ khả năng diều dắt một tập đoàn trên bờ móng sắp sập đổ này?”

Nói đến đây, cơ hồ bà Yên đang giản ra rằng. Điều này bà ta hoàn toàn đúng, Minh Anh dù xuất hiện nhưng có thể làm được gì nếu muốn làm cũng phải chuẩn bị từ rất nhiều năm không phải hay sao? Chị là mất tích rồi quay về lại muốn ngồi ở chiếc ghế này thật là một chuyện quá hoang đường.

Đến lúc này bất giác ánh mắt của bà Yên dừng lại khi thấy nụ cười đầy khinh bỉ của Minh Anh. Cái nụ cười này so với lão già Kim Đỉnh mà ta hận không hề khác nhau ở điểm nào, khiến người đối diện phát run chỉ muốn trong giây lát mà bóp chết đối phương, ánh mắt vô hồn không để người khác chiếm lấy càng không cho họ cơ hội được phép xuất hiện trước tầm nhìn rỏ ràng là sự vô cảm bất cần khinh khi không coi trọng.

“ Vậy ý của Chủ Tịch Yên đây là : Uyển Nhi sẽ là người thừa kế vì vị trí là đứa cháu đầu của gia tộc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play