Trử
Tụng nắm lấy chân cô, xoa bóp nhẹ nhàng. Cô vốn dĩ rất cẩu thả,
chẳng để ý điều gì cho nên không bị vẹo cổ thì cũng bị trẹo chân,
lúc không có anh ở bên cạnh thì cô làm thế nào? Xoa bóp đông y? Cứ
nghĩ đến chuyện bác sĩ nam nắm lấy chân cô như thế này, anh lại cảm
thấy khó chịu.
“Ái,
đau! Anh bóp mạnh thế làm gì?” Kiều Ưu Ưu than thở, khuôn mặt sầu não
nhìn Trử Tụng.
“Được
rồi, được rồi, nhẹ tay hơn.” Trử Tụng nôn nóng nói. Da bàn chân cô
rất mỏng, trắng mịn như mỗi vùng da trên cơ thể cô; cứ nghĩ tới việc
cô sắp phải về, trái tim anh lại thắt lại.
“Ưu
Ưu!”
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu và Trử Tụng nhìn nhau, ánh đèn hơi tối nhưng trong ánh mắt
của họ lại có hình bóng rõ nét của nhau. Trong hai đôi mắt ấy đều
chất chứa sự không nỡ rời xa. Kiều Ưu Ưu đợi anh mở lời, có lẽ anh
sẽ nói Ưu Ưu đừng đi nhé, hoặc là anh không nỡ xa em.
“Em gây
sự với hai bọn họ thế nào vậy?”
Kiều
Ưu Ưu đẩy tay anh ra tự ôm lấy chân mình, sự dịu dàng khi nãy hoàn
toàn biến mất, “không gây sự gì, chỉ là nhỏ mọn thôi.”
Trử
Tụng cười miễn cưỡng nhìn xuống đỉnh đầu cô, vuốt tóc cô rồi đứng
lên đi ra. Kiều Ưu Ưu nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra cái gì bất
thường, rồi cô chợt nhớ ra cái con người xấu xa kia, bàn tay vừa bóp
chân cho mình lại sờ lên đầu cô.
“Trử
Tụng!”
“Chẳng
phải đều do em sao, em còn muốn chê trách ai?” Trử Tụng đứng ở gần
cửa quay đầu lại nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự khiêu khích.
Buổi
tối cuối cùng trước khi cô đi, anh lại phải đi bay, điều này khiến Ưu
Ưu vô cùng ảo não. Vị trí của mình lại không thể sánh bằng với
chiếc máy bay lạnh lẽo kia. Cô thừa nhận một chiếc máy bay chiến đấu
đáng giá mấy trăm ngàn tệ rõ ràng khi bán sẽ được giá hơn cô, nhưng
làm sao có thể tính toán đơn giản được như vậy? Máy bay có làm ấm
giường được không? Có biết rên rỉ không? Có biết làm chuyện đó không?
Có biết nói yêu không? Nếu anh cảm thấy có được chiếc máy bay là đã
thỏa mãn rồi thì còn cưới vợ để làm gì?
* * *
Cánh
cửa phòng ngủ bị Kiều Ưu Ưu khóa trái, Trử Tụng gọi cô ra ăn tối cô
cũng không thèm quan tâm. Anh không ngừng gõ cửa, liên tục gọi cô, “Kiều
Ưu Ưu, em mở cửa ra.”
“Sao
phẩm hạnh của anh ba cậu lại như thế này?” Tả Khiên bĩu môi dè bỉu,
nhìn bộ dạng của Trử Tụng như vậy anh lắc đầu ra vẻ “cá không ăn
muối cá ươn.”
“Anh
không nhìn thấy à? Năm sao của người ta là đồ được nhân dân ở đây
tặng, đó là khẩu vị quần chúng.” Trử Tư cầm đũa gẩy gẩy trên đĩa,
chọn thứ mình thích rồi ăn vài miếng. Hai vị đại thiếu gia như họ
gọi đồ ăn sẵn từ khách sạn “năm sao” trên phố về, nhưng đây rõ ràng
không phải là mùi vị nên có của “năm sao.”
Tả
Khiên quay trở lại phòng khách không ngừng xoa xoa đầu. Anh luôn cảm
thấy bị để lại di chứng, đặc biệt là khi nhìn thấy Trử Tụng và
Kiều Ưu Ưu, đầu anh đau đã đành đến gan cũng đau theo. Nếu không phải
nhân tiện tới đây xem xét khoáng sản, anh còn lâu mới ngu ngốc tới
đón Kiều Ưu Ưu, thật đúng là tự mình lấy đá đập vào chân!
Doanh
trại đã giao nhiệm vụ cho anh, anh buộc phải phục tùng vô điều kiện.
Vậy nên chuyến bay tuần đêm lần này anh không thể không thực hiện.
Kiều Ưu Ưu phải trở về, anh rất muốn ích kỉ giữ cô ở lại, nhưng anh
lại không muốn cô có một cuộc sống không vui vẻ. Hai mươi ngày vừa
qua, Kiều Ưu Ưu giống như sống trong một thế giới cách biệt với bên
ngoài, cô ở lì trong nhà không bước ra khỏi cửa, anh đã quen với
những ngày tháng khi trở về nhà và nhìn thấy hình bóng của cô, nơi
nào có cô thì nơi đó chính là nhà của anh. Tuy nhiên cuộc sống của
cô quá đơn điệu, đơn điệu tới mức khiến anh cảm thấy đau lòng, anh
luôn lo lắng không biết liệu cô có buồn chán quá mà sinh ra bệnh trầm
cảm?
Kiều
Ưu Ưu giống như loại độc dược của anh, từ rất lâu rồi anh đã biết
rằng, càng ở gần bên cạnh cô, anh lại càng khó rời xa. Biết vậy
nhưng anh vẫn lún sâu vào, không thể tự mình thoát ra. Thậm chí vì
cô, anh đã đánh người bạn thân nhất của mình. Vì chuyện đó anh cũng
đã khiến bố mẹ mình sầu não và họ bắt anh phải vào bộ đội. Thế
mà đồ ngốc Kiều Ưu Ưu kia còn chạy tới chỉ vào mặt anh mà mắng anh:
“Ấu trĩ, chỉ có người ấu trĩ mới dùng nắm đấm để giải quyết vấn
đề, mắng anh không nhân nghĩa, dám đánh cả anh em tốt của mình.”
Hồi
đó Trử Tụng thực sự cảm thấy rằng cuộc đời này anh đã sống vô
ích. Bởi vì Kiều Ưu Ưu, cuộc sống của anh đã trở nên vô cùng hỗn
loạn, thế nhưng dù có như vậy, trong những ngày tháng cách xa cô, anh
vẫn không có cách nào quên đi từng cái nhíu mày, từng nụ cười của
cô.
Nghe
nói cô lại thích người khác, tức giận và đau khổ là hai cảm giác
tấn công anh lúc đó. Anh đấm bao cát để giải tỏa, dù sao anh đã đeo găng
tay nắm đấm rồi nhưng bàn tay anh vẫn bị sưng mất mấy tuần, bị giáng
chức từ bộ phận mặt đất xuống bộ phận nhà kho, hoàn toàn rời xa
máy bay. Cũng chính trong ba tháng làm ở nhà kho ấy, anh bắt đầu
kiểm điểm lại bản thân, tại sao Kiều Ưu Ưu lại không thích anh?
Cô đã
từng nói, cô ghét nhất những người hay gây chuyện như anh, nhưng từ
trước đến nay anh lại chưa bao giờ để ý. Bắt đầu từ lúc đó, Trử
Tụng quyết tâm phải cố gắng phấn đấu thi vào Học viện, tập luyện
các kĩ năng để có thể khiến Kiều Ưu Ưu có cách nhìn khác về anh.
Khi anh tốt nghiệp Học viện Không quân và được phong quân hàm thượng
úy đúng như mong đợi, Kiều Ưu Ưu lại nói với anh, “Tống Tử Đồng đã
tới Đài Truyền hình Y”, cô cũng phải tới đó.
Trử
Tụng đau khổ nhận ra rằng, dù bản thân mình có xuất sắc hay không
thì anh cũng không thể khiến Kiều Ưu Ưu chú ý tới mình, bởi người
mà cô thích vẫn không phải là anh.
Trử
Tụng móc một chiếc nhẫn từ trong túi ra. Anh đã mua chiếc nhẫn này
từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa đưa cho cô, vốn định trước khi cô về anh
sẽ tận tay đeo nó lên tay cô nhưng cô lại bắt đầu giận dỗi.