“Đây
chẳng phải là nam hát sao? Bài này nên để anh hát cho em nghe mới
phải! Vì sao lại bắt em hát?”
“Thế
cuối cùng là em có hát hay không?” Trử Tụng nheo mày.
“Hát
cũng được thôi, nhưng em hát xong thì anh cũng phải hát tặng em một
bài, nếu không thì em thiệt quá! Một đổi một, công bằng hợp lí, ai
cũng bằng ai.”
Dù
Trử Tụng có đồng ý hát hay không thì Kiều Ưu Ưu vẫn nói như vậy
trước, nếu anh không thuận theo ý cô thì cô sẽ có rất nhiều cách
khiến anh tức giận và khó chịu.
“Làm
gì thế, không mau hát đi?”
Ngón
tay Kiều Ưu Ưu không ngừng lướt trên màn hình, không thèm trả lời anh.
Một lúc lâu sau, khóe miệng cô chợt cười: “Bài này đi. Chút nữa anh
hát bài này cho em nghe.”
Kiều
Ưu Ưu không để cho Trử Tụng có cơ hội mở miệng, cô tìm một đoạn nhạc
đi kèm, hắng giọng, nghe theo điệu nhạc để tìm cảm xúc. Năm đó bài
hát này vô cùng nổi tiếng, giọng hát của Trịnh Quân rất tự nhiên,
từng câu từng từ dường như có thể làm tan chảy nơi yếu đuối nhất
trong trái tim.
“Đừng
có đơ người ra thế, nhanh lên đi, ngồi hát không tạo được cảm xúc đâu,
lại đây!”
“Không
có dụng cụ.” Trử Tụng nói.
“Dụng
cụ gì?”
“Đàn
ghita.”
Trử
Tụng thở dài: “Được thôi, hôm nay biểu diễn cho em xem, miễn phí, không
phải trả tiền.” Trử Tụng đứng ở bên giường, anh mặc chiếc quần màu
xanh lam tới ngang eo, phần trên thì cởi trần để lộ làn da rám nắng,
dưới ánh đèn mờ tỏa ra ánh sáng mờ ảo anh cúi đầu nheo mắt nhìn
cô, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ, Kiều Ưu Ưu không kìm nén được
phải nuốt nước miếng.
“Mở
nhạc!”
Kiều
Ưu Ưu mở nhạc đệm, giơ ngón tay đếm ngược giúp anh, nhưng lại bị Trử
Tụng kéo lại làm mic giơ lên trước miệng anh. Kiều Ưu Ưu cứ giơ cánh
tay lên như vậy, ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ ngốc nghếch.
Trử
Tụng ngồi đúng tư thế đánh đàn ghita, biểu cảm nói đến là đến,
khuôn mặt say xưa, Kiều Ưu Ưu rất biết phối hợp, không cười ra tiếng.
Trử
Tụng cao giọng hét lên: “Anh đã từng hỏi không ngừng nghỉ. Em lúc nào
mới chịu theo anh.”
Trử
Tụng cúi đầu xuống nhìn Kiều Ưu Ưu, giọng hát dịu dàng hơn rất
nhiều: “Nhưng em luôn cười anh chẳng có gì cả.”
Sau
đó, tên tiểu tử này như ăn phải thuốc lắc vừa lắc vừa rung đầu, rõ
ràng là không có đàn ghita nhưng anh vẫn đắm mình vào bài hát, bày
ra đủ kiểu tạo hình, ra vẻ ta đây rất giỏi. Kiều Ưu Ưu che miệng
cười, quả thực là quá sinh động, nghệ sĩ cũng chẳng biểu diễn được
như anh.
Thế
nhưng vừa cười là toàn thân cô bắt đầu run lên, ảnh hưởng tới việc
biểu diễn của anh, người ta không hài lòng nói, “đừng có động đậy,
đang đoạn cao trào.”
Kiều
Ưu Ưu run vai gật đầu, cố hết sức giữ mình không động đậy.
Giọng
hát của Trử Tụng trong mấy năm dậy thì cực kì khó nghe, Kiều Ưu Ưu
đã có đợt chế giễu anh là họng gà trống. Nhưng trong lần đầu tiên
anh từ doanh trại trở về thăm nhà, hồi đó anh không chỉ cao to rắn
chắc hơn so với hồi trước khi đi, mà âm thanh cũng trở nên hay vô cùng.
Cơ thể gọn gàng, ngũ quan tinh tế. Anh như vậy đã mất đi tà khí lưu
manh, người ta đều nói rằng đó là giả bộ đứng đắn còn đáng sợ hơn
cả lưu manh.
“Ồ… em
khi nào mới đi theo anh.”
Trử
Tụng nhảy nhót ra không ít mồ hôi, rồi lại yên lặng đứng trước mặt
Kiều Ưu Ưu, ánh mắt chân thành; cô thở nhẹ và hát: “Bây giờ em sẽ đi
theo anh!”
Trử
Tụng bị cô làm cho lảo đảo, trong đôi mắt ánh lên nét cười, cố ý
nói: “Chỉ một bài hát đã khiến em dâng hiến thân mình rồi à?”
“Em đi
theo anh.” Kiều Ưu Ưu nói không hề do dự.
Trử Tụng
ngẩn ngơ mất hai giây, sư hưng phấn không thể dùng lời diển đạt, ôm
chặt cô lăn xuống giường, hôn cô mãnh liệt, cô nhiệt tình đáp lại,
dường như cả hai như đang muốn hòa quện vào một.
“Em đi
theo anh.” Kiều Ưu Ưu đã nói như vậy và cô biết rõ rằng mình đã sắp
phải trở về. Tuy bọn họ chưa bao giờ đề cập tới chủ đề này, nhưng
cả hai đều biết kì nghỉ đã sắp kết thúc, cô sắp phải trở về, bọn
họ sắp phải chia xa giống như hai năm trước, sống cuộc sống phân li hai
ngã. Đã từng không liên lạc, họ vẫn có thể sống yên ổn, vô tư thoải
mái nhưng bây giờ thì sao?!
Nghĩ
tới đây, trái tim Ưu Ưu chợt thắt lại, ôm lấy anh chặt hơn, cong người
đón nhận anh.
“Đừng
đi! Ưu Ưu!” Vừa giống như tự nói với mình lại dường như đang nói cho
cô nghe, đôi mắt Trử Tụng đang hằn lên nhiều tia máu, Kiều Ưu Ưu nhìn
vào như bị mê hoặc.
“Trử
Tụng!”
Trử
Tụng thẳng người tiến vào trong, sự va chạm thật sâu. Kiều Ưu Ưu không
ngừng rên khóc, ướt đẫm hai mắt, cơ thể nhỏ bé run rẩy dưới cơ thể
anh, cao trào gần như đã khiến cả người cô thắt lại.
Trử
Tụng lưu lại những vết ửng đỏ ở ngực cô, ở cổ, ở vai như đang dán
tem “thuộc sở hữu của Trử Tụng”. Kiều Ưu Ưu cúi đầu nhìn xuống từng
vệt đỏ cực kì nhức mắt, Kiều Ưu Ưu kéo cổ anh ép vào người, cô học
theo anh mút mạnh ở sau tai anh.
“Ưu
Ưu!”
Kiều
Ưu Ưu không trả lời, đây là nụ hôn mang tính chất trả thù.
“Hôn
đi, dù sao cũng chẳng sao.”
Kiều
Ưu Ưu lấy cánh tay lau miệng: “Em cũng chẳng sao, dù sao em cũng sắp
phải đi rồi.”
“Nói
lại lần nữa?”
“Nói
cái gì? Ồ, dù sao em cũng sắp đi rồi, em không quan tâm sẽ có người
nói hay không, muốn ra sao thì ra. Á…”
“Còn
nói không?”
“Nói
hay không thì đều là sự thực, anh có thể thay đổi hiện thực không?”
Kiều Ưu Ưu tức lên, thái độ cứng rắn.
“Được
rồi Kiều Ưu Ưu, đã nói thế thì em xong đời rồi. Dù sao em cũng phải
đi, lần chia tay này chắc phải đến nửa năm bảy tám tháng, nhân không
khí ngày hôm nay, chúng ta làm trước cho xong đi!”
“Đừng!”
Kiều
Ưu Ưu trốn tránh sự đùa giỡn của anh, “ngộ nhỡ lát nữa ông già Noel
tới tặng quà cho chúng ta, nhìn thấy hai cơ thể trần như nhộng thế
này, thật là chẳng lịch sự.”
Trử
Tụng cười nhạt: “Quà là do anh tặng, không phải ông già đó tặng.”
Kiều
Ưu Ưu không phục, cứng cổ nói: “Đâu? Không nhìn thấy!”
Từ sau
khi Kiều Ưu Ưu tới doanh trại, hai bọn họ chưa từng sử dụng tới biện
pháp phòng tránh, Kiều Ưu Ưu cũng không uống thuốc lại càng không sử
dụng bao. Tình cảm của hai người lúc này sâu đậm hơi hai năm trước
rất nhiều, khoảng cách giữa họ mỗi ngày đều giảm đi, tốt tới mức
như hòa làm một. Chuyện con cái Kiều Ưu Ưu đã nghĩ thông suốt rồi,
thuận theo tự nhiên, bây giờ đi suy nghĩ chuyện tương lai thì thật không
chân thực, ít nhất thì lúc này cô cũng không có dự định ly hôn với
anh.
Có con
hay không, việc này Kiều Ưu Ưu cũng không dám nói chắc chắn, nói không
chừng trong bụng cô bây giờ đã bắt đầu nảy nở một sinh mệnh mới, ai
mà biết được?
* * *
Ngày
hôm sau. Kiều Ưu Ưu bắt đầu thu dọn quần áo, cô không có giấy tờ tùy
thân nên nếu muốn về thì phải để Trử Tụng đưa về. Nhưng cả buổi
sáng anh đều sưng xỉa mặt mày nên cô cũng không dám mở miệng. Khi
tiễn anh ra đến cửa, Kiều Ưu Ưu mới nhớ ra một việc vô cùng quan
trọng. Tối hôm qua cô chỉ tập trung nói chuyện với sư đoàn trưởng và
chính trị viên mà quên mất đi cái việc chính này.