Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Thượng Quan Thập ngồi bên giường của Thượng Quan Hữu Dực, nắm lấy tay nhỏ bé của Thượng Quan Hữu Dực, không tiếng động chảy nước mắt. Mà Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm ngồi ở hai bên cậu, trong lòng bọn họ cũng chảy lệ. Bọn họ đau lòng nhìn một lớn một nhỏ đều đang bị tổn thương kia, không thể mở miệng. Bọn họ chỉ có thể vô lực nhìn, cảm thụ đau đớn mãnh liệt và tổn thương sâu sắc trong lòng Thượng Quan Thập.

Đột nhiên, tiếng nói nghẹn ngào của Thượng Quan Thập tản ra trong không khí, nghe tựa như hồi tưởng, nghe tựa như giải thích… Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm cùng lúc có một loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt, bởi vì Thập đang chia sẻ quá khứ của đứa con với bọn họ.

“Lúc Hữu Dực mới ra đời, nhỏ hơn rất nhiều so với Tả Dực… Từ bé, tình trạng sức khỏe của nó cũng không như Tả Dực. Bởi vậy tôi vô cùng săn sóc đối với nó. Có lúc, tôi dồn hết tâm trí cưng chiều Hữu Dực, đều sẽ mang tới bất mãn và ghen tị tới cho Tả Dực… Hữu Dực cực kỳ không thích uống thuốc, mỗi lần nó ngã bệnh, tôi và ba đều phải trăm phương ngàn kế dỗ nó, nó mới có thể miễn cưỡng uống vào… Nó cũng rất sợ đau, rất sợ tiêm. Khi còn bé, mỗi lần chích ngừa, nó đều sẽ khóc lớn oa oa ở một bên, chọc Tả Dực cười ha ha ở bên cạnh. Tiếp đấy, chúng nó sẽ vì chuyện đó mà ầm ĩ một trận lớn. Sau đó, ba sẽ mua kem mà bọn nó thích ăn, pha trò để chúng nó vui. Cứ sau mỗi lần như thế, bọn nó mới có thể vui vẻ cầm kem của mình, bắt tay giảng hòa. Nhưng là bây giờ… nó còn nhỏ như vậy, toàn thân đều là vết thương, còn chảy nhiều máu như thế, nhất định rất đau, rất đau… Đều là lỗi của tôi. Nếu như sáng nay tôi cùng đi với chúng nó, có lẽ sẽ không sẽ xảy ra chuyện như vậy… Diễm, đều tại tôi, tôi không trông nom tốt Hữu Dực… Xin lỗi! Tất cả đây đều là trừng phạt với sự thất hứa của cha, xin lỗi… Con nhất định phải khỏe lên nhé! Cha sẽ không bao giờ lại lỡ hẹn nữa… Xin con, nhất định phải khỏe lên…”

Nói, nói, Thượng Quan Thập vì sợ tiếng khóc của mình ầm ĩ đến Thượng Quan Hữu Dực, mà lấy tay che miệng, rầu rĩ khóc trên tay nhỏ bé của Thượng Quan Hữu Dực. Trong nháy mắt, toàn bộ trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp nơi lan tới tiếng nức nở khe khẽ, làm người ta đau lòng của Thượng Quan Thập.

Nam Cung Diễm ôm lấy Thượng Quan Thập, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực của mình, để cho cậu một bến đỗ mà dựa vào. Mà Thượng Quan Thập trong ngực hắn lại bỗng nhiên vòng lấy hắn, cũng tựa vào ***g ngực rộng lớn ấm áp mà khẽ khóc, tựa như hắn chính là cây gỗ nổi duy nhất cứu sống người đang chết chìm…

Lần này, Hiên Viên Diệu cũng không có xen vào giữa bọn họ. Hắn chỉ là nhẹ giọng nói với bọn họ: “Thời gian không còn sớm, tôi đi ra ngoài mua một ít thức ăn quay lại. Phải thức đêm, không ăn chút gì là không được!”. Sau khi nói xong những lời này, Hiên Viên Diệu liền nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, chỉ lưu lại hai người đang ôm nhau.

Khi Hiên Viên Diệu mua xong đồ trở lại, hắn không lại nghe thấy tiếng trầm khóc của Thượng Quan Thập nữa. Hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Nam Cung Diễm làm một cái động tác chớ có lên tiếng sát môi, nhỏ giọng giải thích: “Thập, cậu ấy mệt muốn chết rồi, lại thêm lo lắng sợ hãi cả buổi chiều, thế nên cậu ấy đang khóc liền ngủ thiếp đi. Chúng ta nói nhỏ thôi, đừng đánh thức cậu ấy.”

Hiên Viên Diệu hiểu rõ nhìn nhìn Nam Cung Diễm. Sau đó, hắn buông đồ đã mua lên trên bàn trong phòng, tiếp đấy, liền dùng ánh mắt lạnh như băng ra hiệu cho Nam Cung Diễm, nhỏ giọng mà nói: “Anh có thể đặt Thập lên trên giường rồi, còn ôm ôm cậu ấy để làm gì? Cậu ấy như thế ngủ tuyệt không thoải mái.”

Hai anh sau khi ăn giấm chua của tình địch thì bắt đầu quay sang ăn giấm chua của nhau =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play