Thời gian lo lắng chờ đợi dần dần trôi, tám chín giờ đã qua, cuối cùng, cửa phòng cấp cứu mở. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra.

Thượng Quan Thập bước nhanh tới, lo lắng dò hỏi: “Bác sĩ Vương, con tôi nó thế nào?”

“Phẫu thuật rất thành công, có điều Hữu Dực còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần qua đêm nay, bé sáng mai có thể tỉnh lại, sẽ không có việc gì!” Bác sĩ Vương mỉm cười giải thích.

Sau đó, Thượng Quan Hữu Dực được y tá đẩy ra. Mọi người nhìn Hữu Dực băng vải xô thấm đậm máu, đau lòng một câu cũng nói không nên lời. Thượng Quan Thập ngăn y tá lại, tay run rẩy mấy lần muốn xoa khuôn mặt bé nhỏ của Thượng Quan Hữu Dực đều vì sợ chạm vào vết thương đau của bé mà lùi lại, mà không biết làm sao. Cuối cùng, nước mắt Thượng Quan Thập tràn mi trào ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Hữu Dực, trong nháy mắt thấm ướt băng gạc nhuộm tơ máu trên mặt bé. Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm thấy thế, bọn họ gần như cùng lúc đỡ lấy Thượng Quan Thập đang thương tâm, đau lòng giống nhau không nói cũng hiểu.

“Chúng tôi sẽ đưa Hữu Dực vào phòng chăm sóc đặc biệt, vì thế tôi đề nghị mọi người tối đa chỉ có thể lưu lại ba người, vì quá nhiều người sẽ quấy rầy sự nghỉ ngơi của Hữu Dực.” Nhìn mọi người, bác sĩ Vương ở một bên thận trọng đề nghị.

“Vâng! Tôi hiểu!” Thượng Quan Thập vừa lau nước mắt, vừa trả lời. Sau đó, cậu xoay người nhìn về phía ba và Thượng Quan Tả Dực, dặn dò: “Ba, ba cũng mệt rồi! Ba mang theo Tả Dực đi về trước đi! Nơi này có con, ba không cần lo lắng.”

“Không muốn! Con cũng muốn ở lại!” Thượng Quan Tả Dực không cho phản bác hoàn toàn cự tuyệt.

“Tả Dực, con cùng ông về trước, không cần lo lắng, cha cùng Diễm sẽ ở lại với cha con. Con là trẻ con, không thể thức đêm. Nếu con ngã bệnh, cha con cũng không có sinh lực cùng lúc chăm sóc hai người các con.” Hiên Viên Diệu nghiêm túc nói với Thượng Quan Tả Dực.

“…” Thượng Quan Tả Dực bị Hiên Viên Diệu ngăn á khẩu không trả lời được. Trong lòng tức giận bất bình nghĩ: Hừ! Tôi cũng biết hai người các người sẽ thừa cơ lưu lại, cũng là bởi vì chỉ có hai người các người cùng cha, mà Hữu Dực lại mê man không dậy nổi, tôi mới phải lo lắng!

Nghĩ, nghĩ, Thượng Quan Tả Dực cứ cứ khăng khăng tới cùng, tiếp tục chống lại nói: “Con không…”, bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng ông cắt đứt lời bé sắp nói ra khỏi miệng.

“Tả Dực, nghe lời cha. Về nhà cùng ông, ngày mai chúng ta lại đến. Cháu cũng không muốn cha lo lắng, không phải sao?”. Nghe xong lời của ông, Thượng Quan Tả Dực rầu rĩ không lên tiếng nữa, trầm mặc thỏa hiệp.

Thượng Quan Thập sau khi nhìn thấy Thượng Quan Tả Dực không tiếng động mà nhận lời, trong lòng thở dài một hơi. Sau đó, cậu xoay người hướng về phía người nhà Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm, mang theo một tia áy náy nói: “Xin lỗi! Mọi người hôm nay là tới xem hai anh em bọn nó, không ngờ Hữu Dực nó… Cho nên, mời mọi người hôm khác lại đến đi!”

Mọi người bởi vì đã biết, tình huống Hữu Dực trước mắt tương đối ổn định. Vì vậy, bọn họ đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu với Thượng Quan Thập. Sau đó, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm đều dặn dò mình sẽ ở lại với người nhà của mình. Bọn họ liền cùng Thượng Quan Thập đi theo xe đẩy Hữu Dực vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Sau khi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Thập bọn họ biến mất, giáo sư Lương xoay người, vỗ vỗ vai Giang Hoa, thấm thía mà nói: “Không nên trách sự cố ý giấu giếm của tiểu Thập. Cho tới nay, người biết tình huống của nó, cũng chỉ có tôi và cha cậu mà thôi. Chúng tôi cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Hi vọng cậu có thể hiểu được!”

“Bác Lương, cháu hiểu. Cháu không trách Thập.” Giang Hoa sau khi tự cho mình đáp án rõ ràng, trong lòng lại tiếp nhận một câu nói không thể nói ra miệng: Lòng cháu thương cậu ấy cũng còn không kịp, làm sao có thể lại trách cậu ấy chứ?

Giáo sư Lương hài lòng cười cười. Sau đó, ông liền hướng về phía người nhà của Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm nói: “Mọi người đều mệt rồi, cũng chưa có ăn cơm hẳn hoi. Bây giờ, tình huống của Hữu Dực cũng tương đối ổn định. Tả Dực còn là một đứa bé, cũng không thể để nó bị đói. Mọi người cùng nhau đi ăn bữa ăn khuya thế nào?”.

Thượng Quan Tả Dực giữ chặt vạt áo ông, vừa định bác lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của ông, cứng rắn nuốt trở lại ba chữ to “Cháu không đói”.

Mọi người nghe xong lời của giáo sư Lương, sâu sắc hiểu ra, ông là đang cho bọn họ cơ hội ở chung với Tả Dực. Vì thế, mọi người đều đồng loạt gật đầu đáp lại. Sau đó, bọn họ cùng nhau rời bệnh viện, trái tim mỗi người không quên cầu nguyện, vẫn bất an như trước…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play