Lúc trở về Thầm gia, mọi người từ trên xuống dưới Thẩm gia đều đã tập hợp ở chính đường chờ tôi. Thấy tôi, Lão phu nhân hỏi: “Dung Nhi, sao con đi lâu thế mới về?”. Trong lòng tôi nhất thời có phần chột dạ, nhưng vẫn nói: “Lão phu nhân, bởi vì Tướng quân là vị huynh trưởng nhiều năm chưa gặp của con, cho nên mới nói nhiều thêm mấy câu”.

“Việc tẩu hỏi, Tướng quân có chịu giúp không?”. Sầm Khê Huyền hỏi.

Tôi gật đầu, đáp: “Huynh ấy giúp thì có giúp,, nhưng Đỗ Diên Sùng có chịu nghe lời huynh ấy hay không lại là chuyện khác”. Tôi nói lại một lần nữa câu trả lời của huynh ấy. Lão phu nhân thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Như thế đã là hiếm có rồi, nếu Đỗ Diên Sùng thật sự không nghe lời thì cũng chẳng còn cách nào khác”. Những người trên chính đường đều gật đầu, sau đó thì tản đi.

Tôi từ từ thong thả trở về, nhưng mỗi khi ở một mình, nhất là lúc bốn bề hết sức im lìm, trong đầu tôi lại nghĩ đến những lời Viên Chấn Đông nói. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng phiền não, bất tri bất giác đi vào trong phòng.

Tinh thần của Thẩm Hồng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước. Bảo Bảo được tôi điều đi chăm sóc Thẩm Phúc và hai tỷ muội Mẫn Nhi, nhưng chỗ Thẩm Hồng lại thiếu người. Thế nên, tôi điều một nha đầu từ phòng bếp lên đây. Nha đầu kia tên tự là Khai Tâm, là một cô bé vô cùng phúc tướng. Tuy rằng hơi mập một chút, nhưng tướng mạo lại rất đoan chính dễ nhìn. Nhưng tính tình của cô lại không giống như dung mạo, là một người hết sức nóng nảy dễ bề nổi giận, được cái là tấm lòng ngây thơ, đối xử với người khác rất tốt. Nếu ai đối xử với cô ấy tốt một, cô ấy cũng sẽ liều mạng mà đối xử với người ấy tốt mười. Cái này thì rất giống Minh Nguyệt Hân Nhi. Cũng bởi thế mà tôi đưa cô từ phòng bếp đến phòng tôi giúp việc. Có điều, tuy rằng Minh Nguyệt Hân Nhi có lỗ mãng thật nhưng cũng rất thông minh nhanh nhẹn, điểm này thì Khai Tâm kém xa.

Lúc tôi tiến vào, Khai Tâm đang hầu hạ Thẩm Hồng uống thuốc, thấy tôi thì kêu lên qua quýt: “Thiếu phu nhân, cô đã về”, rồi cứ thế làm tiếp việc của mình chứ không hành lễ với tôi. Tôi thích cá tính của cô ấy như vậy nên cũng không trách móc gì, nói: “Ừ, bệnh tình của Đại công tử đã đỡ nhiều chưa?”. Khai Tâm nhìn Thẩm Hồng đôi cái, có chút không vừa ý đáp: “Ai biết được? Cô phải hỏi Đại công tử ấy chứ. Cả ngày cậu ấy không nói không rằng, có trời mới biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì”. Khai Tâm vừa nói chuyện với tôi vừa gào lên với Thẩm Hồng: “Há miệng uống thuốc!”.  Tiếp đó tôi thấy Thẩm Hồng ngoan ngoãn mở miệng ra, uống hết chỗ thuốc được đút vào, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thẩm Hồng thấy tôi cũng không nói câu nào. Chàng đã biết chuyện Liễu Vũ Tương bị oan ngày xưa. Nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Yên Mạch, chàng cũng đã không còn nhiệt tình với tôi như trước nữa. Kể từ sau khi biết chuyện Liễu Vũ Tương bị oan, chàng dứt khoát không nói với tôi một lời nào, cố lẽ trong lòng chàng trách tôi, hồi đó khi Liễu Vũ Tương xảy ra chuyện, tôi không cứu nàng.

Thấy Thẩm Hồng như vậy, tôi lại càng cảm thấy vô vị, lại nghĩ về tình cảm Viên Chấn Đông dành cho tôi, trong lòng bồi hồi không dứt. Chỉ cảm thấy lòng mình như một cái cân tiểu li, bất thình lình chợt nghiêng về phía Viên Chấn Đông. Lúc này, trước mặt tôi bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh một công tử tuấn tú thoát tục vận bạch y, tiêu diêu hào phóng, phong thái nhẹ nhàng, người đó là Tiểu Lang Tiết Bạch Y. Sao ngay lúc này tôi lại có thể nhớ đến y, bản thân tôi tự dọa mình sợ đến nỗi nhảy dựng lên, thầm nhủ: Thật sự mình bị Viên Chấn Đông đại tướng quân này làm cho hồ đồ rồi, sao lại cứ miên man suy nghĩ vậy chứ.

Tôi dặn dò Thẩm Hồng mấy câu. Chỉ đơn giản là “cố gắng uống thuốc, bảo trọng thân thể” linh tinh, không biết chàng nghe lọt tai không.

Đúng lúc này, Tiêu Tiếu chạy đến tìm, gọi tôi ra ngoài.

Đi vào vườn, tôi hỏi: “Tiêu Tiếu, huynh tìm tôi có chuyện gì thế?”.

Tiêu Tiếu nói: “Cũng không phải chuyện gì khác. Chuyện vụ án của Thẩm lão phu nhân thôi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy chuyện này vẫn còn một người có tác dụng, còn có tác dụng vô cùng quan trọng nữa”.

Tôi hỏi: “Ai?”.

Tiêu Tiếu đáp: “Là Nhị công tử”.

Tôi có chút nghi ngờ hỏi lại: “Từ đầu đến cuối Nhị công tử đều không tham dự vào chuyện này, liên quan gì đến đệ ấy?”.

  Tiêu Tiếu chạm rãi đáp: “Nhị công tử là trượng phu của Nhị thiếu phu nhân. Nếu cậu ấy muốn truy cứu chuyện này, hơn nữa còn một mực khẳng định rằng Lão phu nhân bức tử Nhị thiếu phu nhân, vậy thì, Lão phu  nhân bị giam lại là chuyện chắc cú. Cho dù có Tướng quân đỡ lời, chỉ e chuyện này vẫn không ổn”. Tôi nghĩ ngợi, nói: “Tiêu Tiếu, huynh suy nghĩ thái quá rồi, từ đầu chí cuối nhị đệ đều không tham dự vào. Chẳng lẽ huynh hoài nghi, nhị đệ là người đứng phía sau Mai Mặc à?”.

Sắc mặt Tiêu Tiếu nặng nề, gật gật đầu: “Tôi cũng chỉ mới nghĩ đến điều này từ hôm  phường rượu Mai Ký khai trương thôi. Thiếu phu nhân, cô cũng biết, Huyện lệnh Mai Mặc kia vốn cũng chẳng có bao nhiêu ngân lượng, sao ông ta lại có tiền vốn để mở được một phường rượu lớn như vậy? Nhất định là sau lưng có người giúp đỡ. Cô nghĩ xem, rốt cục ai có nhiều ngân lượng đến thế? Tôi không thể không nghĩ rằng đó là Nhị công tử. Trước kia Nhị thiếu phu nhân tham ô mười hai vạn lượng bạc của phương rượu, nếu nói là Nhị công tử hoàn toàn không biết chuyện, tôi luôn cảm thấy không thể tin được. Không phải người lấy bạc mỗi tháng khi đó chính là tiểu tư của Nhị công tử sao? Nếu chuyện này mà Nhị công tử cũng có phần tham gia, vậy thì tất cả đều có thể giải thích được. Nếu Nhị công tử có thể tham ô mười hai vạn lượng bạc này, vậy thì trước kia chưa chắc đã không có cơ hội lấy tiền của phường rượu. cậu ấy có thể gom góp mười mấy vạn lượng bạc của phường rượu cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Thiếu phu nhân, cô nghĩ xem, ngoại trừ Nhị công tử, bây giờ còn ai có thâm thù đại hận lớn nhường ấy với Lão phu nhân, không thể không làm Thẩm gia suy sụp, đưa Lão phu nhân vào đại lao đây?”.

Tôi nghe Tiêu Tiếu nói xong, trả lời: “Tiêu Tiếu, tôi thấy huynh đã nghĩ sai rồi. Nhị công tử không giống loại người đó. Nếu đệ ấy hận Lão phu nhân, muốn tìm Mai Mặc cáo trạng, muốn giúp Mai Mặc mở phường rượu phá hoại Thẩm gia, vì sao không làm từ sớm? Đâu cần phải chờ tới khi sự kiện kia qua đi lâu như thế?”.

Tiêu Tiếu suy nghĩ  hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi cũng thật sự nghĩ mãi mà chưa ra điểm này, cũng có thể là Nhị công tử không muốn hành động quá lộ liễu. Nói chung, Thiếu phu nhân, tôi luôn cảm thấy Nhị công tử thật sự rất đáng nghi”.

Tôi trầm tư một chút, liền rẽ chủ đề câu chuyện sang hướng khác hỏi: “Tiêu Tiếu, anh nói chuyện này, nếu Nhị công tử  đến công đường làm chứng, nói Lão phu nhân bức tử Nhị thiếu phu nhân, vậy thì bất kể Tướng quân giúp chúng ta cách mấy, Lão phu nhân cũng vẫn sẽ bị nhốt vào đại lao, phải không?”.

Tiêu Tiếu đáp: “Giết người thì đền mạng, đây là luật lệ Tây Tống. Lão phu nhân chỉ bị giam lại là nhẹ nhàng lắm rồi”.

Tôi thở dài: “Nếu nói thế, tôi nghĩ tôi nên đi nói chuyện với Nhị công tử vậy”.

Tiêu Tiếu gật gật đầu: “Thiếu phu nhân, chỉ hy vọng ý nghĩ của tôi là sai, là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thôi. Hy vọng Nhị công tử có thể vứt bỏ thành kiến, đi ra làm chứng mới được”.

Tôi nói: “Tôi tin nhị đệ tuyệt đối không phải là người như vậy”.

Băng qua dãy hành lang gấp khúc của Thẩm gia, lại đến khóa viện lần nữa, lúc ngang qua rừng trúc, tôi nghĩ về cảnh tượng hồi năm ngoái, quả là giật mình tỉnh mộng.

Trước cửa phòng ngủ của Thẩm Phúc và Mai Nhiêu Phi, Bảo Bảo và Mộc Nhan đang dụ Linh Nhi và Mẫn Nhi xam cá. Bỗng nhiên thấy tôi, Bảo Bảo rất phấn chấn, nói: “Thiếu phu nhân, mấy ngày nay em không gặp cô rồi. Thật sự nhớ cô đến phát hoảng luôn”.

Tôi cười bảo: “Thường ngày em còn bận bịu chăm hai bé con cùng với Mộc Nhan thế này, lấy đâu ra thời gian mà gặp ta. Với lại , dạo này ta cũng bận không xuể đây”.

Bảo Bảo vừa cười vừa đáp: “Thiếu phu nhân, sao hôm nay cô lại thảnh thơi đến đây thế này? Dù sao chắc cũng không phải đến để thăm em đâu nhỉ”.

Tôi cười nói: “Nha đầu em đúng thật là lanh lợi. Ta tới tìm Nhị công tử, hai em có thấy nhị đệ đâu không?”.

Bảo Bảo thở dài nói: “Nhị công tử ở trong phòng cả ngày không bước ra ngoài. Từ sau khi Nhị thiếu phu nhân chết, hằng ngày, nếu Nhị công tử không giấu mình trong phòng thì cũng là đến dốc Thất Lý chỗ mai táng Thiếu phu nhân cả ngày. Nhị công tử mà cứ tiếp tục như thế, người vốn không bệnh cũng sắp bứt rứt thành bệnh rồi”.

Mộc Nhan nghe Bảo Bảo nhắc tới tiểu thư nhà mình, đôi mắt cũng thoáng đỏ lên một chút.

Mẫn Nhi thấy tôi, gào lên muốn tôi bế. Tôi đùa con bé một lúc rồi đi gõ cửa phòng Thẩm Phúc.

Gõ hồi lâu, trong phòng mới truyền ra giọng nói rầu rĩ: “Vào đi” 

Tôi đẩy cửa bước vào, một luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt. Trong phòng thật oi bức. Tôi nhíu mày, gọi một tiếng: “Nhị đệ”.

Thẩm Phúc nghe thấy lời tôi nói, cũng không quay đầu lại, chỉ đờ đẫn hỏi: “Có việc gì thế?”. Tôi đi lên phía trước, thấy y đang ngẩn người đối diện với bàn trang điểm mà xưa kia Mai Nhiêu Phi thường dùng.

Tôi thật sự muốn khuyên nhủ y, rồi lại không biết nói sao cho phải, hồi lâu sau mới cúi đầu nói: “Nhị đệ, đệ cần gì phải chuốc khổ như thế? Nếu nhị đệ muội dưới suối vàng biết được, biết đệ biến thành dáng vẻ thế này, chắc hẳn trong lòng muội ấy cũng không vui nổi đâu”.

Thẩm Phúc vẫn dùng giọng nói không có chút tình cảm nào để nói chuyện: “Người đã chết đi tựa như sương khói, làm sao còn có chuyện vui hay buồn chứ”.

Tôi nghe vậy cũng thấy xót xa vô cùng, hiện giờ quả tình không biết phải khuyên nhủ y như thế nào mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play