Tôi chìm đắm thật sâu trong chuyện cũ, chỉ chốc lát mà cảm thấy lòng dạ đau đớn không nói nên lời.Tôi ngẩng đầu lên nhìn Viên Chấn Đông, khuôn mặt huynh ấy cũng toát ra vẻ đau thương. Huynh ấy lẩm bẩm: “ ‘Hôm qua loạn núi trời, áo điểm mây lúc tới’ [1]. Dung Nhi, vì sao, vì sao muội lại gả cho người khác? Ngày xưa muội đã hứa gì với ta?”.

[1] Trích câu thơ trong bài Túy thùy tiên của tác giả Trương Tiên

Huynh ấy nắm tay tôi thật chặt, rơi nước mắt: “Dung Nhi, muội có biết hay không? Ta ra tiền tuyến, trở thành binh sĩ, để có thể sớm trở nên nổi bật, sớm trở về lấy muội, ngày nào lúc đánh giặc, ta cũng đều xông lên trước nhất, lần nào có nhiệm vụ nguy hiểm ta cũng đều dành về mình. Có nhiều lần ta dành được đường sống trong chỗ chết, nhưng cũng có nhiều lần suýt bị kẻ khác giết hại. Muội nhìn nơi này của ta đi”. Viên Chấn Đông vừa ni vừa kéo áo xuống lộ ra lồng ngực lực lưỡng khỏe mạnh. Thế nhưng trên ngực huynh ấy toàn những sẹo lớn sẹo bé.

Huynh ấy nói tiếp: “Dung Nhi, muội nhìn những vết sẹo này đi, chúng đều lưu lại khi ta đánh giặc, tổng cộng có ba mươi sáu vết cả lớn cả bé. Trong quân đội ta là người liều mạng nhất. Ta làm những điều đó, không phải vì muốn làm Tướng quân gì hết, chỉ bởi vì muốn có một ngày có thể trở về đây, thực hiện lời hứa với muội, áo gấm vinh quy, sau đó lấy muội về làm thê tử. Dung Nhi, muội nhìn đây”, huynh ấy chỉ vào một vết sẹo to cỡ nắm tay: “Vết sẹo này rất khủng khiếp phải không. Đây là lần đầu tiên ta đi làm nhiệm vụ, không ngờ gặp phải mai phục, bị quân địch đâm trúng một thương. Sau đó giữa thiên quân vạn mã, suýt chút nữa đã bị giẫm nát thành cái bánh thịt. Cuối cùng, khi được cứu về, ta cho rằng mình không thể sống nổi nữa, nhưng chỉ cần động tới cái này”, huynh ấy chỉ vào cái túi gấm nho nhỏ đeo trên cổ, bên trong có một nhúm tóc tôi cắt cho huynh ấy ngày xưa: “Trong lòng ta luôn có niềm tin rằng, ta nhất định phải sống sót, bởi vì ta còn phải sống để trở về lấy muội, muội còn đang chờ ta. Cứ nghĩ đến những điều này, trong lòng ta lại có động lực rất lớn. Chính bởi vì còn nỗi nhớ và hứa hẹn dành cho muội nên ta mới còn sống. Nhưng khi ta công thành danh toại trở về, ta lại mất đi người mình trân trọng nhất. Dung Nhi, muội đã gả cho người khác!”. Huynh ấy vừa nói vừa ra sức đấm vào ngực mình, vẻ mặt đau khổ tột cùng, cũng không ngăn nổi dòng nước mắt đang tuôn rơi.

Anh hùng có lệ nào dễ đổ, chỉ bởi chưa tới chỗ thương tâm.

Trong lòng tôi nháy mắt cũng thấy đau đớn vô ngần. Tôi vốn cho rằng tôi đã yêu Thẩm Hồng, Thẩm Hồng cũng đã yêu tôi. Nhưng sau này nhìn thấy tình yêu mà Thẩm Phúc dành cho Mai Nhiêu Phi, tôi mới hiểu rằng Thẩm Hồng vốn không hề yêu tôi, người chàng đem lòng thực sự yêu thương là Liễu Vũ Tương. Nhưng giờ khắc này tôi biết, Viên Chấn Đông thật sự yêu tôi. Trong chớp mắt, trong trái tim tôi, huynh ấy không còn là Trấn quan đại tướng quân cao cao tại thượng, cách trở muôn bề nữa, mà là Hình Phong ca thanh mai trúc mã của tôi, là Hình Phong ca có lời thề đến bạc đầu “đôi ta tay nắm tay, cùng bên nhau mãi đến ngày già nua” [2].

[2] Câu “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” bài Kích cổ của Khổng Tử trong Kinh thi

“Hình Phong ca…”. Tôi cúi đầu gọi, nước mắt trút như mưa.

Viên Chấn Đông cũng gọi: “Dung Nhi, Dung Nhi của ta!”. Huynh ấy vừa nói vừa ôm tôi vào lòng. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng giật thót mình, tôi đã là thê tử của Thẩm Hồng rồi, mà Viên Chấn Đông, cũng có thê tử của mình là Hoàng Yên Mạch. Thế nên tôi giãy giũa theo bản năng. Nhưng hai tay Viên Chấn Đông còn ôm chặt hơn, cứng rắn như thép, tôi không tài nào giãy ra được.

“Hình Phong ca, đừng như vậy….” Tôi nói, nhưng Viên Chấn Đông vốn không hề để ý xem tôi đang nói gì. Huynh ấy chỉ nói: “Dung Nhi, bao năm không gặp, cuối cùng ta vẫn có thể ôm muội vào lòng. Ta cảm thấy thật ấm áp, nếu muốn ta chết đi ngay lập tức, ta cũng không tiếc”.

Từ trước đến nay tôi vẫn là một người vô cùng lý trí, giờ này khắc này, đầu óc tôi đã tỉnh táo lại. Tôi nói: “Hình Phong ca, xin huynh buông ra, muội đã là thê tử của người khác rồi”. Huynh ấy vẫn ôm chặt lấy tôi không hề đếm xỉa. Dưới tình huống cấp bách, tôi rút cây trâm trên đầu xuống, đâm vào lồng ngực Viên Chấn Đông. Cây trâm quét qua lồng ngực của huynh ấy, máu tươi lập tức chảy ra, chói mắt kinh tâm. Tôi vốn chỉ muốn giãy giụa khỏi cái ôm của huynh ấy, chứ tuyệt nhiên chưa từng nghĩ rằng, cây trâm của tôi vốn làm bằng bạc, vừa to vừa dài, đâm vào ngực huynh ấy, lại đâm rất sâu.

Đau đớn làm Viên Chấn Đông đột ngột ngây ra, tôi thừa dịp đó thoát khỏi vòng ôm của huynh ấy. Tôi nhìn vết máu còn không ngừng chảy trên ngực huynh ấy, nói: “Hình Phong ca….”.

Huynh ấy bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười mà nước mắt chảy đầy má, huynh ấy nói: “Đây là vết sẹo thứ ba mươi bảy. Ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Dung Nhi, vết sẹo thứ ba mươi bảy này lại do muội để lại cho ta. Dung Nhi… ha ha ha….”.

Tôi nhất thời vô cùng lúng túng, cảm thấy trong lòng vừa khó chịu, vừa khổ sở, rơi nước mắt nói: “Hình Phong ca, để muội băng bó lại giúp huynh”.

Nhưng huynh ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi, nói: “Vết thương ở đây có thể băng bó, thế còn vết thương ở chỗ này của ta thì sao?”. Huynh ấy vừa nói vừa chỉ vào ngực mình: “Dung Nhi, muội biết không? Muội là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng ta. Vết sẹo đó sẽ làm bạn với ta cả đời, mãi mãi không thể lành lại. Dung Nhi, vì sao muội phải đối xử với ta như thế? Vì sao muội phải đối xử với ta như thê?”. Câu nói sau cùng, huynh ấy ngửa mặt lên trời mà thét, cơ hồ khàn cả giọng.

Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi, mệt mỏi tột bậc, trống rỗng không nói nên lời. Tôi chỉ thấy mình sống trên đời mười bảy mười tám năm nay mà chưa từng có cảm giác khó chịu nhường ấy. Loại cảm giác này là đau từ tâm tường, đau đến mức không thiết sống nữa, chỉ hận mình không thể chết đi ngay lập tức, không cần phải sống trên thế gian này để tơ vương đầy nợ đớn đau khôn xiết thế này.

Tôi và Viên Chấn Đông cứ lẳng lặng đối diện nhau như vậy. Không biết bao lâu sau, cuối cùng huynh ấy nói: “Xin lỗi,là ta…thất lễ”. Lúc huynh ấy nói những lời này, trên mặt đã dần khôi phục vẻ bình tĩnh và nhũn nhặn như bình thường, tựa hồ lúc vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tôi cười nói: “Bộ dạng mới nãy của huynh dọa muội sợ phát khiếp. Muooijj băng bó cho huynh trước nhé”.

Huynh ấy có phần ngượng ngập: “Được”. Tiếp theo, tôi lấy khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau máu của huynh ấy đi.

Tôi lại nói: “Căn dặn hạ nhân mang thuốc trị thương đến đây đi”. Huynh ấy còn đang nín lặng nhìn tôi, ánh mắt vô cùng chân thành, chợt nghe thấy thế, vội nói theo bản năng: “Được”, sau đó lập tức chữa lại: “Không cần đâu, đây cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Trước kia ta bị thương trên chiến trường mới là vết thương thực sự”. Tôi thấy huynh ấy khăng khăng như thế, đành phải gật đầu, chậm rãi lau sạch sẽ vết máu cho huynh ấy. Cung may, cuối cùng máu đã ngừng chảy.

Huynh ấy đột nhiên kéo tay tôi nói: “Dung Nhi, ta mong mỏi biết mấy, ngày ngày muội có thể bầu bạn bên ta, đối xử với ta như hiện giờ”. Tôi cố gắng giãy ra khỏi tay huynh ấy, nói: “Đừng như thế, trước tiên huynh hãy mặc y phục vào đã, thế này mà để người khác nhìn thấy thì không hay”. Huynh ấy cười vào tiếng. mặc y phục lại chỉnh tề rồi nói: “Dung Nhi, mấy năm không gặp, muội vẫn khỏe chứ? Ta luôn cảm thấy muội không còn giống như trước kia nữa”.

Tôi nhất thời cũng cảm thán đôi phần: “Hình Phong ca, năm tháng thay đổi, há chỉ có mình muội? Chẳng phải huynh cũng đã khác trước kia rồi đó ư?”. Huynh ấy ngẩng đầu nhìn lên trên, thủng thẳng nói: “Bất kể ta khác trước kia thế nào, chỉ riêng tấm lòng dành cho muội là chưa từng thay đổi”.

Tôi nói: “Hình Phong ca, những chuyện này đều đã là quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa. Hiện giờ, huynh có một thê tử hiền đức xinh đẹp, muội cũng đã gả cho người khác. Chuyện của chúng ta đã trót qua thật rồi”. Lúc tôi nói những lời này, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Thật vậy, tất thảy đều đã qua đi, vĩnh viễn qua đi rồi.

Vẻ mặt Viên Chấn Đông vẫn có chút khờ khạo, huynh ấy ngơ ngác hỏi: “Đã trôi qua rồi sao? Chẳng phải ta vẫn gặp lại được muội đấy ư? Dung Nhi, mấy năm nay muội sống không tốt, đúng không? Ta đều đã nghe nói rồi, ban đầu Thẩm gia lấy muội , trong lòng ta vẫn tiếp tục yêu muội, chỉ cần Thẩm Hồng đối xử tốt với muội, ta cũng sẽ không tơ tưởng gì nữa. Nhưng theo ta được biết, hai năm qua muội ở Thẩm gia quả tình không sung sướng. Còn cả Thẩm Hồng nữa, hắn cũng không biết quý trọng muội”.

Tôi khẽ mỉm cười, vẻ mặt thờ ơ nói: “Hình Phong ca, lời người ngoài nói vốn không tin được. Hai năm qua quả thật muội sống rất tốt, người của Thẩm gi, bao gồm cả Thẩm Hồng cũng đều đối xử với muội rất tốt, muội đã thật sự thỏa lòng rồi”.

Viên Chấn Đông nhìn tôi không chớp mắt, hồi lâu sau lên tiếng: “Dung Nhi, tuy rằng ta biết, có lẽ bất luận ta làm gì đi chăng nữa, muội cũng sẽ không trở về bên cạnh ta, nhưng vì muội, ta lại có thể làm bất cứ điều gì, Dung Nhi, muội biết không? Vì muội, ta thật sự sẽ làm bất cứ điều gì”.

Nghe xong những lời Viên Chấn Đông nói, tôi lại cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, đôi mắt đồ như muốn rơi lệ. Tuy rằng huynh ấy đã có thể tử, nhưng vẫn say đắm tôi, song “sứ quân đã có vợ, La Phu đã theo chồng”, cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ có thể nói với huynh ấy một câu: “Trả chàng ngọc sáng đôi dòng lệ, hận không gặp gỡ thưở chưa chồng”.

Tôi thật sự không muốn tiếp tục tơ vương với huynh ấy nữa, bởi sợ rằng nếu tiếp tục, bản thân tôi cũng sẽ trở nên mềm lòng, sẽ cầm lòng không đặng mà tình cũ tìm về với huynh ấy. Thế nên tôi nói: “Hình Phong ca, hôm nay muội thật sự muốn cầu xin huynh việc của Lão phu nhân. Cái chết của Mai Nhiêu Phi tuy có liên quan tới Lão phu nhân, nhưng cũng là do bản thân nàng ta sai trước, Lão phu nhân chỉ đuổi nàng ta ra khỏi Thẩm gia chứ không hề bức tử nàng ta. Dù gì Lão phu nhân cũng là nghĩa mẫu của huynh, muội hy vọng huynh có thể giúp bà, xin Đỗ đại nhân Đỗ Diên Sùng mở lưới phóng sinh. Muội biết, chỉ cần huynh chịu ra mặt, nhất định Độ đại nhân sẽ nể tình”.

Viên Chấn Đông nghe tôi nói xong thì như chấn động, huynh ấy thì thào lặp lại: “Dung Nhi, quả nhiên muội đã khác xưa rồi”. Sau đó, huynh ấy lại nhìn tôi chằm chằm, nói: “Lần này muội đến chỗ ta, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này thôi? Chẳng lẽ không còn việc gì khác?”. Tôi cúi đầu thật sâu, khẽ gật đầu.

Sắc mặt huynh ấy chắc hẳn trở nên hết sức khó coi. Huynh ấy nói: “Dung Nhi, nếu muội đã có lời, ta nhất định sẽ giúp muội. Có điều, tuy ta thân là Trấn quan đại tướng quân, thế nhưng Đỗ Diên Sùng thẩm án, dù sao vẫn phải lấp kín miệng lưỡi gièm pha của thiên hạ. Cho nên, ta chỉ có thể làm hết sức mình, giúp Lão phu nhân thoát tội thôi. Về phần Đỗ Diên Sùng có chịu giúp hay không, ta không thể bảo đảm”.

Tôi nghe huynh ấy nói vậy thì đáp: “Đa tạ, Hình Phong ca chịu giúp đỡ đã là vô cùng hiếm có rồi. Lần trước Đỗ Diên Sùng bảo sao nghe vậy với Tiết vương gia, từ đó có thể đoán được tính tình của lão. Muội đoán, chỉ cần Hình Phong ca mở lời, Đỗ Diên Sùng chắc hắn sẽ vâng theo”.

Viên Chấn Đông liếc mắt nhìn tôi, sắc mặt lại càng thêm khó coi, hỏi: “Dung Nhi, ta nghe được kha khá tin đồn về muội và vị Tiểu Lang Tiết vương gia kia trên đường phố Duy huyện, lẽ nào hai người rất thân quen sao?”. Tôi lắc đầu, hờ hững nói: “Chỉ là gặp qua vài lần, có quen biết thôi,

chứ chưa phải là quen thân”. Viên Chấn Đông nói: “Ồ? Ra là thế à?”. Tôi cười cười, không nói năng gì. Chuyện trò thêm dăm câu nữa, liền vội vội vàng vàng cáo từ với Viên Chấn Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play