Một mình Niệm Kim thế đơn lực bạc, đứng ở nơi này, đang không biết phải nói gì cho phải thì Thư Vũ lại lên tiếng: “Niệm Kim, tuy rằng hiện giờ nương nương bị giáng xuống làm cung nữ ở phòng giặt hồ, nhưng nếu việc bà rắp tâm gây chuyện làm tổn hại nương nương truyền ra ngoài, chỉ sợ bà cũng khó giữ được mình. Tôi khuyên bà hãy cứ yên tĩnh hơn chút ít”.

Niệm Kim đau mà không dám kêu, song cũng chẳng còn cách nào khác, buộc lòng phải trừng mắt nhìn những thái giám cung nữ giặt hồ xiêm áo chung quanh vài lần, căm hận nói: “Các ngươi đều trung thực mà làm việc cho ta! Nhìn cái gì hả? Có tin ta sẽ móc mắt hết cái đám các ngươi không hả? “. Những cung nữ thái giám kia không dám nhìn nữa, Niệm Kim dùng ánh mắt thù hằn liếc chúng tôi một cái, sau đó lê chân khập khiễng bỏ đi.

Niệm Kim vừa đi, các cung nữ thái giám đều vây quanh chúng tôi, tới tấp khen Băng Ngưng dũng mãnh như thần, Băng Ngưng nhất thời cũng có chút đắc ý.

Trong mắt Thư Vũ lại có vài phần thần sắc lo âu. Sau cùng cô chậm rãi nói: “Nương nương, nô tỳ tin rằng Niệm Kim sẽ không bỏ qua như vậy. Bà ta nhất định sẽ nghĩ ra cách thức nham hiểm ác độc nào đó để đối phó chúng ta, chúng ta nhất định phải cẩn thận mới được”. Những cung nữ thái giám kia nghe Thư Vũ nói vậy, liền nhao nhao nói ra những cách mà Niệm Kim có thể dùng đến, ví như hạ độc chẳng hạn.

Minh Nguyệt Hân Nhi lại không cho là đúng: “Bà ta làm gì thì việc gì phải sợ? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi”. Tôi cười cười, chuyện đến ngày hôm nay, cũng chỉ có thể làm vậy.

Vốn cho rằng sẽ có rất nhiều phong ba, nhưng những ngày ở phòng giặt hồ lại yên bình bất ngờ. Từ sau khi Niệm Kim phải chịu thiệt thòi, lại không có ý định chỉnh chúng tôi nữa. Thay vào đó, đám Linh Châu, Thuý Vũ, Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Thu Tử đi theo Niệm Kim, lại có phần chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hở ra là châm chọc chúng tôi. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng có mấy lần nói muốn cho bọn chúng biết tay, cuối cùng vẫn bị tôi cản lại.

Cứ như vậy qua một vài ngày, những việc Niệm Kim sai chúng tôi làm bắt đầu nhiều hơn. Tôi từ bé ở trong nhà đã làm việc quen rồi, cũng không cảm thấy gì. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng làm còn tàm tạm, nhưng mấy người Thư Vũ, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử rất ít khi phải đụng tay những việc vất vả như vậy, thường xuyên mệt mỏi khủng khiếp. Hiện giờ đã là mùa đông, thò tay vào trong chậu giặt làm người ta thấy buốt tới tận xương, hơn nữa, làm việc tay chân mấy hôm, trên tay sẽ nứt ra một vài vết nẻ. Tôi thường xuyên giặt một ít hộ họ, nhưng mỗi lần bị Niệm Kim nhìn thấy, nếu Băng Ngưng không ở đó thì thể nào cũng khó tránh khỏi phải ăn roi của Niệm Kim.

Tờ mờ sáng một hôm, sắc trời còn chưa rõ, Niệm Kim đã gọi cả đám người chúng tôi dậy. Bà ta to tiếng nói: “Mau lên, mau lên một chút, đừng có đứa nào đứa nấy ngủ như lợn chết thế”. Bà ta vừa nói vừa lắc lắc cây roi: “Hôm nay có chuyện quan trọng cần các ngươi làm. Nếu làm không tốt, cẩn thận đầu của các ngươi

đấy!”.

Nghe Niệm Kim nói vậy, Băng Ngưng lạnh lùng hỏi: “Niệm Kim cô cô, tóm lại bà có việc gì thế? Mới sáng sớm đã quát người ta, đứng thuỗn ở đây nói nhảm nửa ngày, bà không thấy mệt à?”.

Niệm Kim trừng mắt nhìn Băng Ngưng, lại không dám nói gì nữa, bà ta tiếp lời: “Này này này, mấy kẻ các ngươi đã nghe thấy chưa? Ngày mai là sinh thần của Hoàng hậu nương nương, hôm nay các ngươi nhất định phải giặt sạch sẽ rồi phơi khô phượng bào của nương nương. Nếu xảy ra điều gì sơ suất, coi chừng đầu của các ngươi khó giữ được!”. Niệm Kim nói xong, sai hai cung nữ đưa phượng bào của Hoàng hậu nương nương đến.

Tôi cầm phượng bào lên nhìn xem, chỉ thấy phượng bào dùng vóc màu vàng óng làm thành, trên mặt thêu chín hình chim phượng, còn có mấy đoá mẫu đơn đan cài ở giữa, bên góc áo gắn vô số trân châu quý giá, thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ rực rỡ.

Minh Nguyệt Hân Nhi có phần khinh thường ngó một cái, nói: “Chẳng phải chỉ là một cái áo bào sao? Có cần phải ngạc nhiên thế không, nửa đêm canh ba cũng không cho người khác ngủ à? Thiệt là”.

Tôi nói: “Đây dù sao cũng là chuyện quan trọng, mọi người đừng nên ngủ nữa, trước tiên giặt sạch áo bào cho Hoàng hậu nương nương đi. Nếu như không kịp để ngày mai nàng dùng gấp, chỉ e sẽ lại bị khiển trách”. Minh Nguyệt Hân Nhi nghe tôi nói vậy, lúc này mới lờ đờ uể oải đứng lên, những người khác cũng đứng lên theo, chuẩn bị đi giặt áo bào.

Đúng lúc này, Niệm Kim lại quay trở lại một lần nữa, lớn tiếng kêu lên: “Phải rồi, nãy ta quên một chuyện, mặc dù là áo bào này của Hoàng hậu nương nương rất quan trọng, nhưng cũng không cần phải để cả nhóm các ngươi đến lười biếng đâu. Phượng bào cứ để Cửu Dung và Băng Ngưng giặt, còn những người khác đến múc nước, đổ đầy ao trữ nước cho ta”.

Thường ngày phòng giặt hồ giặt quần áo chỉ dùng nước trong con sông Tiểu Kim

chảy qua phía trước Tử Cấm Thành. Trong phòng giặt hồ có xây một cái ao to, dùng để trữ nước. Bình thường việc trữ nước đều để thái giám làm, cũng có lúc dùng xe chở nước để đi lấy. Hôm qua nước dự trữ trong ao rõ ràng còn đầy, sao hôm nay Niệm Kim lại bảo những người khác đi múc nước chứ? Thật sự là có chút kỳ quái. Hơn nữa vì sao không bảo đám thái giám đi múc nước mà lại bảo mấy người chúng tôi ở đây đi?

Chúng tôi theo Niệm Kim ra ngoài mới phát hiện trong ao chẳng còn bao nhiêu nước. Niệm Kim nói: “Cửu Dung và Băng Ngưng ở trong này giặt phượng bào của nương nương cho sạch sẽ, những người khác đều đi múc nước cho ta, nếu ai làm chậm, cứ cẩn thận cái roi của ta đấy. Hai canh giờ nữa ta đến xem, nếu nước trong ao còn chưa đầy, đến lúc đó ta sẽ không tha cho các ngươi!”. Nói xong, bà ta lại quay về phòng, ngủ tiếp.

Sau khi Niệm Kim đi rồi, tôi và Băng Ngưng tới cạnh cái ao, chuẩn bị giặt phượng bào. Những người khác cũng liên tục đi múc nước.

Tôi và Băng Ngưng vừa mới mở áo bào ra, trong lúc thoáng nhìn thì thấy Hàm Mặc xách theo một thùng nước, nặng nề té ngã trên đất, nước trong thùng chảy đầy đất, ngay cả y phục trên người cô bé cũng ướt. Thư Vũ vội đỡ cô bé lên, nhưng cô bé đã rét đến mức cả người run cầm cập, môi cũng chuyển sang màu xanh tím.

Tôi thở dài, đi lên phía trước, nói: “Hàm Mặc, ngươi mau đi thay quần áo sạch sẽ đi, ngươi làm sao thế?”.

Hàm Mặc suýt chút bật khóc: “Nương nương, nô tỳ… nô tỳ không xách nổi nước, tối hôm qua cơm chiều Niệm Kim cô cô cấp cho, nô tỳ… nô tỳ ăn không no”. Hàm Mặc nói xong cúi đầu xuống thật thấp, hiển nhiên là ngượng ngùng. Tôi gật đầu đồng ý, trong lòng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trước giờ Hàm Mặc luôn ăn khá nhiều cơm, lúc ở Trầm Ngư hiên, mỗi bữa cô bé đều phải ăn ba bát, nhưng giờ ở đây, Niệm Kim chỉ cấp cho mỗi người một bát, cũng khó trách cô bé lại ăn không đủ no.

Tôi vỗ nhẹ bả vai cô bé, nói: “Hàm Mặc, ngươi mau chóng đi thay quần áo sạch sẽ đi, sau đó về đây giặt áo bào, ta và Băng Ngưng đi hỗ trợ xách nước, như vậy sẽ nhanh hơn một chút. Mọi người cũng sẽ không khổ cực như thế này nữa”.

Hàm Mặc do dự nói: “Nương nương, thế… thế sao được… việc nặng nề như thế, sao có thể để người làm…”

Tôi mỉm cười, nói: “Trước kia lúc ta còn ở nhà, có những việc còn nặng nề hơn như thế này, cũng không biết phải làm bao nhiêu nữa. Ngươi cứ nghe lời ta, nhanh đi thay quần áo, rồi giặt sạch phượng bào của Hoàng hậu nương nương. Đúng rồi, phải nhớ một chuyện, lúc giặt phải cẩn thận, ngàn vạn lận đừng làm rụng những châu ngọc hoa lá gì đó, cũng đừng làm rách áo bào. Nếu không, hoàng hậu nương nương trách xuống, chúng ta không gánh vác nổi đâu”.

Hàm Mặc gật đầu, nói: “Nương nương, người yên tâm, nô tỳ sẽ rất cẩn thận. Cảm tạ người”.

Tôi nắm lấy tay cô bé, mỉm cười, rồi gọi Băng Ngưng cùng đi xách nước.

Suốt từ lúc sáng sớm, mặc dù có chút mệt nhọc, nhưng cuối cùng khi sắc trời sáng tỏ, chúng tôi cũng múc đầy nước vào trong ao.

Chờ đến khi mọi người ăn cơm tối, Niệm Kim mới vặn eo bẻ cổ đi đến. Vừa mới vào, bà ta đã hung tợn hỏi: “Phượng bào của Hoàng hậu nương nương, đã giặt xong chưa?”.

Tôi khẽ gật đầu nói: “Đã đem phơi rồi”.

Niệm Kim đưa mắt nhìn tôi đôi cái, nói: “Ta đi ngó xem sao. Phơi lên thì cũng đã phơi lên rồi, nhưng nếu đến sáng mai vẫn chưa khô, Hoàng hậu nương trách xuống, các ngươi cũng không đảm đương nổi đâu. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử, hai người các ngươi phụ trách mang phượng bào và quạt đến cho Hoàng hậu nương nương”. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử vội vàng vâng lời.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đều đi làm việc của mình, không ai ngờ rằng, một hồi giông tố đang nổi lên.

Lúc nửa đêm, cuối cùng thì phượng bào của Hoàng hậu nương nương cũng đã khô. Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Kim lại dặn Tiểu Hợp Tử đưa phượng bào đến cho Minh quý phi.

Trong lòng tôi cảm thấy có phần không ổn, liền hỏi lại: “Đây rõ ràng là phượng bào của Hoàng hậu nương nương, sao lại phải đưa đến chỗ Minh quý phi nương nương?”.

Niệm Kim liếc mắt nhìn tôi, nói: “Ta nói Cửu Dung, ngươi không biết rồi, mặc dù đây là phượng bào của Hoàng hậu nương nương, nhưng hôm nay lại là một ngày đặc biệt, là sinh thần hai mươi ba tuổi của Minh quý phi, Hoàng thượng đặc biệt hạ lệnh cho phép Minh quý phi mặc phượng bào này một ngày”.

Tôi nghe xong, cảm thấy khó mà giải thích nổi, thật sự là không thể tưởng tượng được, vẫn còn loại chuyện hoang đường như thế này cơ đấy. Tôi đưa mắt nhìn Thư Vũ, Thư Vũ khe khẽ nói với tôi: “Nương nương, chuyện như vậy cũng không phải là không thể, dạo trước Minh quý phi từng liên tiếp đòi mặc phượng bào của Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng còn bảo nàng ta làm liều, không chịu nhận lời. Hôm nay không những là sinh thần của Minh quý phi, nô tỳ còn nghe nói biên cương báo nguy, vì Viên đại tướng quân giết Tiêu thống lĩnh nên rất mất lòng quân, hiện giờ người Hoàng thượng có thể dựa vào chỉ có mình Đại tướng quân Minh Thiên Hạc. Hoàng thượng đã hạ lệnh bổ nhiệm ông ta làm đại nguyên soái quân đội, nên lúc này dù Minh quý phi đưa ra yêu cầu không hợp lý thế nào, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nhượng bộ mà thôi”.

Tôi thở dài, tuy rằng Hoàng thượng cao cao tại thượng, tuy rằng Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng kỳ thật không phải lúc nào mọi sự cũng được như ý, trong lòng luôn có những lúc thấy uất ức.

Đợi sau khi Tiểu Hợp Tử trở về, chúng tôi đã ăn cơm xong xuôi, Thư Vũ đặc biệt có lòng để lại cho cậu một bát. Cậu tự đi ăn phần của mình, còn chúng tôi đi làm việc khác.

Thế mà chỉ một lát sau, liền có thái giám Lý công công đi tới như hung thần ác sắt. Hắn lạnh lùng kêu lên: “Niệm Kim, bà ra đây cho ta”.

Niệm Kim bước lên phía trước hỏi: “Lý công công, làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”.

Lý công công kia lạnh lùng hừ hai tiếng, nói: “Niệm Kim, phượng bào do ai giặt? Ai đưa?”.

Niệm Kim vội đáp: “Hồi bẩm công công, phượng bào do Cửu Dung và Băng Ngưng giặt, Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử phơi khô, Tiểu Hợp Tử đưa, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư? Nô tỳ đã dặn đi dặn lại, nhất định không thể để bất kỳ vấn đề gì xảy ra ạ”.

Lý công công nói: “Người đâu, bắt Niệm Kim, còn cả đám Cửu Dung, Băng Ngưng, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử lại cho ta”.

Niệm Kim tựa hồ có chút bất ngờ, nói: “Lý công công, sao lại muốn bắt nô tỳ, nô tỳ đã làm sai chuyện gì?”.

Lý công công nói: “Phượng bào của nương nương lại có thể bị các ngươi lấy kéo cắt một lỗ lớn, không phải các ngươi rắp tâm làm thế thì là gì hả? Giờ Minh nương nương đang giận dữ đi tìm Hoàng thượng và Hoàng hậu để tranh luận đây, đám các ngươi bất bình vì Quý phi nương nương vận phượng bào nên mới cố tình muốn phá hỏng chứ gì”.

Nước mắt nước mũi của Niệm Kim chảy xuống rất nhanh, bà ta kêu lên: “Oan uổng, oan uổng mà, thật sự là oan uổng vô cùng mà. Minh nương nương cũng biết từ trước đến nay nô tỳ trung thành tận tụy với nương nương, sao lại phá hỏng xiêm y chứ? Xiêm y do Cửu Dung và Băng Ngưng giặt, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử phơi, nếu muốn tính sổ thì cũng phải tìm bọn chúng, đúng không ạ?”.

Lý công công nghĩ ngợi, nói: “Được rồi, vậy bắt tất cả đám Cửu Dung, Băng Ngưng, Tiểu Hợp Tử và Hàm Mặc lại, tống vào phòng giam chờ xử lý”.

Thư Vũ vội bảo vệ tôi: “Lý công công, việc này không liên quan tới nương nương… Cửu Dung cô nương. Xiêm y cũng không phải do Cửu Dung và Băng Ngưng giặt, là Hàm Mặc giặt”.

Niệm Kim kêu lên: “Thư Vũ, có phải ngươi ăn roi còn chưa đủ không, rõ ràng là ta dặn Cửu Dung và Băng Ngưng giặt, không phải bọn chúng giặt, không phải bọn chúng phá hỏng thì là ai hả?”.

Thư Vũ thấy Niệm Kim hùng hổ doạ người, cũng nói: “Niệm Kim cô cô, tuy rằng khi đó bà dặn Cửu Dung cô nương và Bạch Ngưng giặt, nhưng chẳng phải bà căn dặn xong thì đi ngủ à? Vì Hàm Mặc ăn cơm chưa no, không xách được nước nên Cửu Dung cô nương và Băng Ngưng liền đi xách nước. Xiêm y là do Hàm Mặc giặt, không mảy may liên quan đến Cửu Dung cô nương. Nếu như thật sự luận tội thì bà cũng không tránh được tội giám sát không tận lực. Chuyện giặt phượng bào của Hoàng hậu nương nương lớn như vậy mà người quản sự như bà lại có thể đi vào phòng ngủ, không ở đây hết lòng quan sát. Nếu như luận tội, tội của bà tuyệt đối cũng sẽ không nhẹ hơn tội của những người khác đâu”.

“Đấy… đấy…” Niệm Kim lẩm bẩm hồi lâu, nói không ra lời, cuối cùng chậm rãi nói: “Lý công công, việc này cũng không liên quan nửa phần đến nô tỳ. Một khi đã vậy, sẽ không trách móc Cửu Dung và Băng Ngưng nữa, làm phiền công công bắt bọn Tiểu Hợp Tử và Hàm Mặc lại, dốc sức tra tấn bọn chúng, trả lại sự công bằng cho Quý phi nương nương mới được”.

Lý công công gật đầu, nói: “Người đâu, bắt Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử lại cho ta, đưa đi!”.

“Khoan đã!” Tôi lên tiếng: “Các người muốn dẫn Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử đi cũng phải có chứng cứ mới được. Tuy rằng xiêm y qua tay bọn họ, nhưng Niệm Kim cô cô cũng từng đến nhìn xiêm y lúc chúng tôi đang ăn cơm, dựa vào đâu mà nhất định nói là Tiểu Hợp Tử và Hàm Mặc làm chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play