Thư Vũ thở dài: “Nương nương, chuyện trong cung vốn không thể nói rõ ràng. Cũng như một toà Tử Cấm Thành này, bên trong có bao nhiêu oan hồn, ai nói cho rõ được? Tết trung thu năm ngoái, Hoàng thượng dẫn theo các phi tần đến lâm uyển ngắm trăng, có vị chiêu nghi chính tam phẩm họ Thượng Quan chỉ vì mặc xiêm y giống Minh quý phi, hôm sau đã chết một cách không rõ ràng. Cũng từng có người bẩm báo việc này trước mặt Hoàng thượng, nhưng kết quả vẫn là sống chết mặc bay. Từ ngày Minh quý phi có quyền có thế trở đi, ai nấy trong cung đều cảm thấy bất an, chỉ e không cẩn thận một cái là một ngày nào đó đến mạng
cũng chẳng còn”.
Tôi có điều nghi vấn, hỏi: “Nếu là như vậy, vì sao Quách hiền phi được Hoàng thượng sủng ái và cả Đỗ tiểu thư mới được tấn phong làm mỹ nhân kia, lại không phải chịu sự trách móc và hãm hại của Minh quý phi?”.
Thư Vũ mỉm cười, nói: “Nương nương, sao Minh quý phi lại không muốn làm hại bọn họ chứ? Chẳng qua vì bọn họ đều là người được sủng ái nồng hậu, nếu Minh quý phi làm việc quá quyết tuyệt, đến nỗi Hoàng thượng không thể nhẫn nhịn được nữa, đối với Minh quý phi cũng chẳng hay ho gì. Nhưng nếu có một ngày Quách hiền phi và Đỗ mỹ nhân thất sủng, chỉ e cuộc sống của các cô ấy cũng không dễ chịu gì đâu. Nô tỳ còn nhớ nhiều năm về trước Hoàng thượng sủng ái một vị thái y tòng bát phẩm họ Mạc. Vị thái y kia ca hát đánh đàn vô cùng xuất sắc, nhất là nghe từ khúc do nàng hát thì quả thật làm cho người ta có cảm giác “dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày chưa dứt vẫn hoài còn nghe[1]”. Lúc ấy Hoàng thượng tình cờ nghe được tiếng hát của nàng, thành thử chết mê chết mệt nàng. Chỉ trong vòng một ngày đã tấn thăng nàng từ thái y lên thục dung tòng tứ phẩm, rồi chẳng bao lâu sau lại tấn thăng làm nguyệt tần. Sự ân sủng của nàng năm đó so với Quách hiền phi và Đỗ mỹ nhân hôm nay chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng Thượng Quan thái y được tấn phong làm nguyệt tần chưa được bao lâu, không hiểu vì sao bị người ta hạ độc làm mất tiếng. Hoàng thượng vốn yêu là yêu giọng nói của nàng nên mới năm lần bảy lượt tấn thăng cho nàng. Đến khi nàng biến thành người câm, ban đầu Hoàng thượng còn cảm thấy thương xót, nhưng đến lúc sau cuối cũng trở nên ghét bỏ. Lúc này, Minh quý phi không hề để lỡ thời cơ, liền hãm hại Nguyệt tần, cuối cùng còn biếm nàng vào lãnh cung. Nghe nói Nguyệt tần chết hơn nửa tháng mới được người ta phát hiện ra, thi thể đã bị lũ kiến cắn thành nghìn lỗ vạn động, không còn nhận ra được nữa. Có điều, nô tỳ nhận thấy sự sủng ái của Minh quý phi cũng sẽ không vượt quá ba năm nữa, nương nương…”.
[1] Nguyên văn “Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt”: Dư âm vương vấn trên xà nhà, ba ngày sau tưởng chừng còn chưa tắt.
Lấy từ tích: Chuyện kể triều Chu thời Chiến quốc, có một người con gái tên là Hàn Nga, người Cao Ly đến nước Tề. Lúc đi ngang qua Ung Môn, do hết lộ phí nên nàng phải hát rong cầu thực ở cửa tây nam thành Lâm Truy của nước Tề. Giọng hát của nàng véo von lay động lòng người khiến ai nghe rồi đều nhớ mãi không quên nên mới được ca tụng là “Dư âm nhiễu lương, tam nhật bất tuyệt”.
Tôi nghe Thư Vũ nói nhiều như vậy, chỉ thờ ơ: “Xưa nay chỉ thấy người mới cười, ai đâu nghe người xưa khóc. Có lẽ, vốn là như thế”.
Thư Vũ lại nhìn tôi, nói: “Nương nương, nô tỳ…”.
Tôi đặt bát xuống, nắm tay Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, một phen khổ tâm của cô, ta hiểu. Chỉ là ta tiến cung cũng không phải vì những điều đó. Cô cũng đã biết tâm ý của ta. Ta chỉ muốn được bình an sống cả đời trong này, không muốn dính tới những thị phi bên ngoài. Bằng không, ta cũng sẽ không giả vờ mắc bệnh như thế”. Tôi nghe Thư Vũ nói với mình những lời đó, sao trong lòng lại không rõ ý của cô chứ. Từ lúc tôi ra ngoài trở về, cô thấy mạng che mặt của tôi không còn nữa, biết chuyện tôi không mắc bệnh đậu mùa đã bị vạch trần, nhưng tôi vẫn bình an, đương nhiên là có người bênh vực, hoặc không thì chính Hoàng thượng đã tha cho tôi một lần. Cô liền cho rằng Hoàng thượng vẫn còn chút tình nghĩa với tôi. Lại thấy đám thái giám cung nữ càng coi khinh tôi hơn nên mới khuyến khích tôi tranh sủng. Cô nói chuyện của Thượng Quan thái y chính là vì muốn cho tôi biết, trước kia ở trong cung mà muốn có được sự sủng ái của Hoàng thượng cũng là điều không thể vì có Minh quý phi cản đường. Nhưng thế lực của Minh quý phi chỉ e không quá ba năm nữa sẽ sụp đổ, thế nên giờ muốn giành được sự sủng ái của Hoàng thượng quả tình cũng dễ dàng hơn, không có nhiều mối lo về sau như trong dĩ vãng.
Thư Vũ thấy tôi tâm đã quyết, cũng không khuyên nhủ nhiều nữa, cô thở dài: “Nô tỳ cũng chỉ không muốn nương nương luôn bị lấn lướt mà thôi. Kỳ thật với sự thông minh tài trí của nương, trong hoàng cung này, nếu muốn kiếm được cho mình một chỗ ngồi vốn cũng không phải việc gì khó khăn. Giờ nương nương không có chí nguyện đó, nô tỳ cũng không khuyên nhiều nữa. Có điều, bất luận ra sao, nương nương không có lòng hại người cũng phải hết sức phòng người mới được. Tranh đấu trong cung thật sự là phức tạp nhiễu nhương, chỉ sợ một lần bất cẩn cũng sẽ khiến kẻ khác ghen ghét hãm hại không chừng”.
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Lời cô cô nói, ta đều ghi nhớ rồi. Có một chuyện, ta nên nói với cô cô một tiếng. Hôm nay ta đã bị Hoàng thượng giáng làm tuyển thị thứ cửu phẩm rồi, cùng lắm thì ngày mai chiếu lệnh cũng sẽ truyền đến đây. Chỉ e sau này ta không thể tiếp tục ở lại trong Trầm Ngư hiên nữa, cô cô cũng chưa chắc đã có thể tiếp tục theo ta”.
Thư Vũ nghe xong lời tôi, kinh hãi hỏi: “Đây là chuyện từ lúc nào?”.
Tôi nói: “Cô cô chắc hẳn cũng đoán được rồi, Hoàng thượng đã phát hiện ra việc ta giả vờ nhiễm bệnh đậu mùa, long tâm đại nộ, may mà…”. Tôi không muốn nói chuyện giữa tôi và Tiết vương gia ra, nên bảo: “May mà Hoàng hậu nương nương cầu tình, Hoàng thượng mới không xử tử ta, chỉ giáng ta xuống làm tuyển thị”.
Thư Vũ giúp tôi đổi một tư thế thoải mái hơn, ngồi dựa ở trên giường, nói: “Nương nương, bất kể người bị hạ xuống phẩm cấp gì, dù sao cũng cần phải có kẻ hầu hạ. Đến lúc đó nhét cho mấy công công ở Kính Sự phòng mấy lượng bạc, Thư Vũ vẫn có thể đi theo người”.
Trong lòng tôi cảm thấy được an ủi, nói: “Thế thì tốt quá”.
Suy đoán của tôi quả nhiên không sai, mới rạng sáng ngày hôm sau đã có thái giám đến hạ chiếu, lệnh giáng tôi làm tuyển thị thứ cửu phẩm, nhưng vẫn ở lại Trầm Ngư hiên, thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không giảm bớt, đãi ngộ vẫn ngang hàng với quý nhân.
Thư Vũ vui mừng nói: “Nương nương, theo nô tỳ thấy, dù Hoàng thượng có hơi giận người, nhưng lại không thật lòng trách móc, bằng không cũng sẽ không giáng phẩm cấp của nương nương mà đãi ngộ lại không giảm bớt. Nương nương, hôm nay bất kể ra sao, người cũng phải đích thân đến tạ ơn Hoàng thượng mới được”.
Tôi lắc đầu: “Thư Vũ, ta không muốn gặp Hoàng thượng. Hơn nữa nếu ta thật sự đến đó, khó tránh khiến cho các phi tần khác ghen ghét. Ta cứ ở trong này sống những ngày yên ổn của mình vậy”. Thư Vũ lại khuyên hồi lâu, thấy tôi vẫn không nghe, chẳng còn cách nào khác đành phải để tuỳ ý tôi.
Sau khi phẩm cấp của tôi bị giáng xuống, nơi đây lại càng vắng vẻ hơn. Mạnh tiệp dư có đôi khi cũng đến ngó qua, nhưng không phải làm ra vẻ thương hại mà là lên mặt dạy đời.
Các nô tài ở chỗ tôi lại càng không ra gì. Đừng nói là bọn họ thường làm trái lời Thư Vũ, kể cả khi tôi đích thân nói, bọn họ vẫn còn thích thì nghe không thích thì thôi. Lúc tôi nóng nảy giục giã thì họ nói: “Tỷ muội chúng ta đang ở chỗ thế nào, đang hầu hạ nương nương cao quý biết bao, mà chúng ta lại bị tống đến đây, ngày nào cũng phải sống cuộc sống thế này”. Có lần Minh Nguyệt Hân Nhi cáu lên, cãi nhau với Thuý Vũ nửa ngày, Thuý Vũ thì dù đứng trước mặt tôi vẫn mắng mỏ Minh Nguyệt Hân Nhi không nể nang gì. Tôi thấy vậy, trong lòng có phần không thoải mái, nhưng tôi chỉ một lòng cầu mong cuộc sống yên bình, cho nên cũng mặc kệ.
Minh Nguyệt Hân Nhi đến khóc lóc kể lể, tôi lại nói với con bé: “Minh Nguyệt Hân Nhi, giờ đã khác xưa rồi, có thể nhịn được thì cứ nhịn đi. Đám nô tài trong cung gió chiều nào xoay chiều đó quen rồi, cứ mặc kệ bọn họ”. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi không chịu che chở, tủi thân chảy nước mắt.
Thư Vũ kín đáo nói với tôi: “Nương nương, nô tỳ lặng lẽ quan sát đám người dưới, cảm thấy Tiểu Hợp Tử và Hàm Mặc tốt hơn, khác với đám còn lại”.
Tôi nói: “Nếu là như vậy, sau này có việc thì cứ căn dặn bọ họ làm đi. Còn về phần những kẻ khác, có thể bớt sai khiến thì bớt sai khiến đi, để tránh bọn họ lại làm phiền lòng”.
Thư Vũ thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi”.
Tôi bị giáng làm tuyển thị còn chưa được mấy ngày, lại có thái giám đến đây truyền đạt mệnh lệnh của Hoàng thượng, nói tôi có ân không biết cảm tạ, coi thường Hoàng thượng, đặc biệt giáng xuống làm cung nữ của phòng giặt hồ. Kẻ dưới bên cạnh tôi cũng cùng đi theo làm trong phòng giặt hồ.
Mệnh lệnh truyền xuống, chỉ trong chốc lát đã làm chỗ tôi lật trời. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng hết sức bất bình, Thư Vũ âm thầm thở dài vì ban đầu tôi không chịu nghe lời cô đi tạ ơn Hoàng thượng, Hàm Mặc ngồi một bên đưa mắt quan sát, Tiểu Hợp Tử đứng cạnh Hàm Mặc không nói không rằng, Tiểu Thu Tử và Tiểu Đỗ Tử liên tục than phiền, Thuý Vũ và Linh Châu thì trực tiếp nói kháy, oán trách không ngừng.
Thư Vũ nói: “Chuyện đến ngày hôm nay, oán trách thì có ích gì? Mọi người chuẩn bị một chút rồi đến phòng giặt hồ đi”.
Linh Châu hừ lạnh một tiếng nói: “Sớm đã không muốn đến đây hầu hạ Cửu Dung rồi, quả nhiên hôm nay lại bị cô ta liên luỵ phải đến phòng giặt hồ làm việc khổ nhọc, thật sự là xui xẻo quá mà”.
Thư Vũ quở mắng: “Linh Châu, ngươi nói chuyện thì phải chú ý một chút, sao có thể nói nương nương như thế?”.
“Nương nương?”. Linh Châu xếch ngược lông mày lên: “Tỷ nói Cửu Dung sao? Cô ta là nương nương gì chứ? Chẳng lẽ tỷ không nghe thấy chiếu lệnh của Hoàng thượng? Cô ta đã bị huỷ bỏ tất cả phẩm cấp, bị bắt buộc xuống phòng giặt hồ làm cung nữ giặt hồ y phục rồi. Nếu là lúc bình thường, nói ra thì bản thân tôi còn tốt hơn cô ta đấy, ít nhất tôi cũng từng hầu hạ chiêu nghi nương nương chính tam phẩm”.
“Chứ còn gì nữa? Tốt xấu gì tôi cũng từng hầu hạ quý tần nương nương đây, giờ thì hay rồi, bị Cửu Dung liên lụy đến nông nỗi này. Cửu Dung, cô quả nhiên là hại người rất nặng đấy. Mình mình xúi quẩy thì thôi, khi không lại đắc tội Hoàng thượng, làm hại tỷ muội chúng tôi bị liên lụy”, Thuý Vũ cùng hùa theo nói.
Thư Vũ tức giận chỉ tay vào mấy cô ả, không thốt nên lời. Hàm Mặc bước lên phía trước nói: “Tất cả mọi người bớt tranh cãi đi. Nương nương cũng đâu muốn vậy, nhưng nếu đã thế này, chúng ta cứ làm chuyện chúng ta nên làm thôi”.
Thuý Vũ trừng mắt liếc Hàm Mặc một cái: “Hàm Mặc, cô rốt cục là tỷ muội của ai, cô đi theo ai? Sao lại có thể nói giúp Cửu Dung, cô mắc bệnh à?”.
“Tôi…” Hàm Mặc ngập ngừng, ấp úng nói: “Tuy rằng chúng ta là tỷ muội tốt, nhưng thường ngày các cô không cho tôi làm việc cho nương nương thì thôi, tôi cũng nghe các cô. Hiện giờ nương nương lâm nạn, chúng ta thân là nô tỳ, sao có thể thấy người gặp nguy mà giậu đổ bìm leo chứ? Nương nương cũng đã rất khó chịu rồi, chúng ta cũng đừng khiến người đã rét vì tuyết lại giá vì sương nữa. Bất kể thế nào, tôi cũng đứng về phía của nương nương”. Hàm Mặc càng về sau càng kiên quyết hơn.
Tiểu Hợp Tử cũng đứng sang bên tôi: “Tôi cũng thế, tôi giống Hàm Mặc, tôi muốn bảo vệ nương nương, các cô không được nói thế nữa”.
Tiểu Đỗ Tử nói: “Tiểu Hợp Tử, cậu thật không biết cân nhắc. Nếu cậu muốn đi theo Cửu Dung thì cứ đi đi. Nhìn dáng dấp không tiền đồ của cậu thế này, bảo chúng tôi làm sao mà nói với cậu được!”.
Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Thu Tử, Thúy Vũ, Linh Châu, ngươi một lời, ta một câu, bắt đầu liên tục mắng Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử. Mặc dù là mắng bọn họ, nhưng trên thực tế lại là chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, những câu chửi rủa đều hướng về tôi.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng vừa mới thu dọn xong một ít y phục thì có quản sự của phòng giặt hồ đến lĩnh người. Thường Thường chạy đến kéo tay Minh Nguyệt Hân Nhi, vô cùng bịn rịn. Lâm lương nhân đã lâu không lộ diện ở chỗ tôi, hiện giờ đương nhiên trốn được bao xa thì sẽ trốn bấy xa, Mạnh tiệp dư tựa vào cửa nhìn chúng tôi rời đi, không nói câu nào.
Lúc ra khỏi Trầm Ngư hiên, tôi rất bình tĩnh. Những mái ngói xanh dưới ánh mặt trời sáng trong không lẫn chút tạp sắc. Đi trong Tử Cấm Thành to nhường này, tôi đã gần như không cảm nhận được sự hiện hữu của mình. Giữa lúc vô thức, tôi lại nhớ quê nhà. Cha tôi, ông vẫn khoẻ chứ?
Bất tri bất giác đã đến phòng giặt hồ. Những người chúng tôi được phân đi làm việc cho một lão cung nữ tên là Niệm Kim, những người khác gọi bà ta là Niệm Kim cô cô. Lão cung nữ kia ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người hơi mập mạp, lúc nhìn người khác, trong mắt luôn mang theo chút tối tăm, trong tay còn cầm một cái roi da, hơi một tí là cho mấy thái giám và cung nữ mà bà ta cảm thấy không chịu khó làm việc vài roi.
Quản sự chỉ chỉ tôi, nói với Niệm Kim: “Niệm Kim, đây vốn là Lãnh quý nhân, hiện tại đã bị giáng xuống là cung nữ giặt hồ ở phòng giặt hồ chúng ta rồi, sau này bà phải hết lòng chăm nom cô ấy mới được”. Những người khác cũng gọi quản sự này là Lý công công, mặc dù miệng hắn nói với Niệm Kim là phải hết lòng chăm nom tôi, nhưng giọng điệu nói chuyện hình như lại không phải thế.
Niệm Kim ngâm nga đôi tiếng, nói: “Lý công công, làm việc dưới trướng Niệm Kim cô cô này, lấy đâu ra kẻ nào dám không trung thực? Nếu ai dám không trung thực, cứ xem ta có đập chết không”. Lúc Niệm Kim nói chuyện, gương mặt lộ vẻ hung thần ác sát, thoạt nhìn có mấy phần dự tợn.
Lý công công kia lại dặn dò vài câu nữa rồi rời đi. Niệm Kim cầm cái roi da vút qua vút lại trước mặt chúng tôi, nói: “Ta mặc kệ các ngươi từ đâu đến, cũng không quan tâm trong các ngươi có ai trước kia từng làm nương nương quý nhân gì hết, các ngươi phải hiểu rõ rằng, đó đều đã là chuyện trước đây rồi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi đi theo Niệm Kim cô cô phải dốc lòng làm việc. Kẻ nào không trung thực làm việc, ta sẽ đánh cho không đứng dậy được thì thôi. Nếu có ai không phục, vậy thì cứ thử xem”.
Minh Nguyệt Hân Nhi dù nói rất khẽ, nhưng vẫn lọt vào tai bà ta, bà ta trừng mắt liếc nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi một cái: “Ngươi ra đây cho ta, ngươi vừa nói gì hả? Ngươi nói lại một lần nữa cho ta thử xem!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi giậm chân, bước lên phía trước, nói: “Ta nói ngươi là lão ác bà đấy, sao hả? Ngươi vốn là một lão ác bà!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa dứt lời, chỉ nghe “bốp” một tiếng, mu bàn tay con bé đã trúng một roi da rất mạnh. Hôm nay là ngày đầu đông, quần áo mặc trên người tương đối dày nên Niệm Kim kia đặc biệt chọn chỗ lộ thịt ra mà đánh, hơn nữa xuống tay rất nặng, lòng dạ cũng cực kỳ độc địa.
“Minh Nguyệt Hân Nhi!” Tôi và Băng Ngưng đồng thanh kêu lên, chia nhau đến hai bên Minh Nguyệt Hân Nhi, chỉ thấy trên mu bàn tay của Minh Nguyệt Hân Nhi đã in hằn một vệt rớm máu. Minh Nguyệt Hân Nhi uất ức vô cùng, nước mắt ngân ngấn, nhưng cứng cỏi không để rơi xuống.
Niệm Kim có phần đắc ý nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi. Thuý Vũ, Linh Châu, Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Thu Tử, thấy thế, vội vàng mắng Minh Nguyệt Hân Nhi, nói Minh Nguyệt Hân Nhi không biết điều. Sau đó, mấy kẻ đó liền nhất tề đứng sau lưng Niệm Kim. Đám cung nữ thái giám giặt đồ xách nước bên cạnh thấy thế cũng đứng xem náo nhiệt.
Niệm Kim hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nói Quý nhân nương nương gì kia, xem ra đám nô tài do ngươi dạy dỗ chẳng ra gì cả, bằng không sao lại đổi chủ nhanh đến thế chứ. Nếu không thì, chính là ngươi chẳng ra gì, đám nô tài của ngươi cũng không coi ngươi ra gì”.
“Bà nói gì hả?” Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to lên.
Niệm Kim lại vung roi, hung dữ đánh về phía Minh Nguyệt Hân Nhi. Tôi sao nhẫn tâm để Minh Nguyệt Hân Nhi chịu đòn, liền chắn roi của bà ta lại. Cây roi liền đánh vào cổ và trên lưng tôi, chạm đến chỗ có da thịt liền cảm thấy đau đớn nóng rát.
“Nương nương!”
“Tỷ tỷ!”
Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi, Thư Vũ, Hàm Mặc, Tiểu Hợp Tử đều chạy lại gần.
Thư Vũ chỉ vào Niệm Kim nói: “Niệm Kim cô cô, người như tôi và bà không phải mới vào cung được một hai năm, chẳng lẽ bà không biết chuyện trong cung sao? Hẳn là bà nhớ Kỳ phi nương nương của Tiên hoàng chứ? Kỳ phi nương nương từng bị biếm vào lãnh cung, nhưng đến cuối cùng lại vẫn được hưởng sự sủng ái sâu nặng của Tiên đế gia, thịnh sủng có một không hai. Cho nên, bà đừng có ở đây dùng mắt chó nhìn người, chuyện của các nương nương trong cung, ai có thể nói chắc được? Hôm nay có lẽ nhất thời thế bại, nói không chừng ngày mai sẽ lại bay lên cành cao làm phượng hoàng thì sao. Bà đừng làm điều tuyệt tình quá, không giữ lại một đường lui cho mình!”.
Thư Vũ nói đến là hùng hổ, nhưng Niệm Kim vẫn trưng ra dáng vẻ không hề sợ hãi, bà ta lạnh lùng: “Muốn trở mình ư? Ngươi tưởng rằng chuyện dễ dàng thế sao? Đừng có ở đây nằm mơ giữa ban ngày nữa. Ta không giữ lại đường lui đấy, các ngươi có thể làm gì hả?”. Nói xong, Niệm Kim lại giơ roi lên, vút xuống mặt tôi, vừa đánh vừa nói: “Giờ ta sẽ phá huỷ gương mặt này của cô ta, để xem cô ta có thể trở mình như thế nào?”.
Băng Ngưng thấy thế, rốt cục không nhịn được nữa, cô bé túm lấy roi của Niệm Kim, ném mạnh xuống đất, sau đó bay lên một cước, đạp Niệm Kim ngã xuống đất. Những người ở đây có lẽ bị Niệm Kim ăn hiếp quá lâu, thấy bà ta bị đạp xuống đất, đều che miệng len lén cười, cũng không có ai tiến lên đỡ bà ta dậy. Nhưng đám Linh Châu, Thuý Vũ lại thừa cơ xun xoe, mau mắn tiến đến kéo thân hình đồ sộ của Niệm Kim lên.
Cú đá này của Băng Ngưng quả thật không nhẹ, mất một hồi lâu mà Niệm Kim vẫn chưa trở lại bình thường được, sắc mặt vẫn xanh mét.
Bà ta chỉ vào mấy chúng tôi, mắng chửi: “Một đám cẩu vật không được chết tử tế các ngươi! Ngay cả Niệm Kim cô cô ta cũng dám đánh, ta thấy các ngươi sống lâu quá hoá sốt ruột rồi. Chờ ta thượng tấu lên quản sự của phòng giặt hồ, để xem các ngươi làm thế nào?”.
Băng Ngưng trừng mắt bà ta một cái, bà ta sợ tới mức run bần bật, sau đó để bốn người Linh Châu, Thuý Vũ dìu đi.
Thư Vũ nhìn theo bóng lưng bà ta, thở dài thườn thượt: “Việc này lại phiền toái rồi đây”.
Băng Ngưng không phục nói: “Thế có gì mà phiền, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, muội không tin bọn chúng có thể làm gì được chúng ta!”.
Các cung nữ trong phòng giặt hồ cũng khá tốt bụng, bọn họ thấy tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi bị thương, lập tức có người lấy thuốc mỡ đến cho chúng tôi thoa. Các nàng sôi nổi nói: “Phiền toái lần này của mọi người sẽ lớn đấy. Ai cũng biết Niệm Kim cô cô ngang ngược thô bạo nhất, lần này mọi người lại dám đánh bà ta, chỉ sợ bà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mọi người đâu”.
“Phải đấy, phải đấy, tôi nhớ có một lần có người cãi nhau một hồi với Niệm Kim cô cô, hôm sau liền bị biến thành người câm. Nghe nói là bị Niệm Kim cô cô hạ độc cho câm luôn.”
“Còn nữa, mấy cô có nhớ Kim Hoa không? Chỉ vì tên cô ấy trùng với một chữ trong tên Niệm Kim cô cô mà lại không chịu sửa, Niệm Kim cô cô liền không ưa cô ấy. Có một lần Niệm Kim cô cô bắt cô ấy tự liếm ngón chân mình, cô ấy không chịu, Niệm Kim cô cô bèn đánh cho cô ấy mình đầy thương tích, còn không cho cô ấy ăn cơm. Một cô nương đang sống yên lành liền vậy cứ thế chết đói”.
“Còn nữa nhé…”
Các nàng cô một lời tôi một câu, nói không ngừng nghỉ. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, ngay trong hoàng cung, một lão cung nữ quản sự của phòng giặt hồ lại có thể nắm quyền sinh quyền sát đối với sự sống chết của người khác.
Một lát sau, Niệm Kim đã trở lại, sau lưng bà ta còn có bốn năm thái giám cao to vạm vỡ đi theo. Đám cung nữ, tiểu thái giám trong phòng giặt hồ vốn đang nói chuyện không ngơi miệng, nhìn thấy những kẻ đó, nhất thời tựa như người câm, không dám ho he câu nào nữa, cứ thế làm việc của mình.
Niệm Kim dẫn những kẻ đó đi đến, tiếp theo chỉ ngón tay vào chúng tôi, bốn kẻ kia không nói không rằng, tựa như hung thần ác sát nhào đến đây.
Băng Ngưng đưa mắt nhìn tôi, hỏi tôi là có thể động thủ hay không. Tôi vốn không muốn gây khó dễ cho bất cứ ai trong cung, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào khác. Huống chi, vừa rồi những cung nữ kia kể chuyện Niệm Kim đã làm nhục cung nhân thế nào, thật sự có phần làm người ta đau lòng. Cho nên, tôi gật đầu, nói: “Đừng gây ra án mạng là được”.
Băng Ngưng nghe thế mừng rỡ kêu to: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội biết rồi”. Nói xong thì nhào lên đón đầu mấy kẻ kia, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đá cho mỗi kẻ một cái, bọn thái giám thoạt nhìn cao to vạm vỡ này ngã ào ào xuống đất, kêu ầm lên.
Mấy đá của Băng Ngưng đã giải quyết xong đám người nọ, nhưng chưa chịu dừng lại, cô bé lại nhảy đến trước mặt Niệm Kim, ra sức đá bà ta một cước, đá cho bà ta bay ra thật xa, nặng nề ngã vật xuống.
Băng Ngưng vỗ tay, nói: “Lão ác bà Niệm Kim, ta còn tưởng ngươi tìm nhân vật lợi hại nào đến chứ. Kết quả chỉ tìm được một đám ăn hại thôi! Muốn đấu với Băng Ngưng ta, còn kém xa lắm!”.
Niệm Kim ối trời hồi lâu, vất vả lắm mới đứng lên được, chỉ vào Băng Ngưng, mắng to: “Con nha đầu thối, ngươi cứ chờ đấy cho ta! Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Ngươi…”. Bà ta còn chưa dứt lời, Băng Ngưng đã hung tợn trừng mắt nhìn bà ta một cái, làm ra vẻ muốn đánh tiếp, bà ta bị doạ chết khiếp, lời còn chưa nói ra đã phải nuốt xuống.
Mấy tên thái giám kia từ dưới đất đứng lên, đều tiến về phía trước trách móc Niệm Kim không nói cho rõ về võ công của Băng Ngưng. Trách móc xong thì tập tà tập tễnh bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT