Hai chữ “khác biệt” vô cùng đơn giản, trong lòng lại như bị ai gõ nhẹ mà đập thình thịch. Cát Vi Dân trong lúc tâm hoảng ý loạn cũng quên mất chuyện giãy khỏi tay Cao Tân, ngoan ngoãn theo sát cậu ta rẽ vào một khúc đường ngoằn ngoèo, rồi lại xuyên qua một ngõ nhỏ, qua một cánh cổng sắt, lúc định thần lại mới phát hiện dòng người xung quanh đã không còn tăm hơi, hai người đơn độc đứng giữa một cánh đồng hoa hoang tàn vắng vẻ.
Cát Vi Dân ngơ ngác nhìn quanh.
“Đây là nơi nào đây?”
Rõ ràng mới lúc trước vẫn còn là khu phố sầm uất nhất của thành phố, chỉ đi bộ 10′, sao lại như đã bước sang một cõi khác rồi? Trước mắt là cánh đồng bạt ngàn cùng những khoảnh hoa muôn sắc màu, nếu nói là công viên, lại không có một bóng du khách lẫn mái che nghỉ chân, nếu nói là sơn dã, các loại cây hoa cao thấp xen kẽ nhau lại rõ ràng đã được tỉ mẩn chăm bón.
Trên mặt Cao Tân không giấu được vẻ đắc ý, vẻ mặt như đang dâng tặng báu vật.
“Đây là khu nghiên cứu thực vật, đã thành lập nhiều năm, bất quá rất ít người biết.”
Cát Vi Dân lại nhăn mặt.
“Này, sao có thể tùy tiện đi vào khu nghiên cứu của người ta vậy chứ?”
“Không sao, lúc trước tớ đi làm thêm về cũng hay qua chỗ này ngồi một chút. Cảnh sắc rất đẹp đúng không.”
“Vẫn là về thôi, vậy không tốt đâu.”
“Đúng rồi, qua vườn hoa phía trước này sẽ tới một cái gò, tớ dẫn cậu đi xem.”
“Cao Tân, về thôi.”
“A, lại đây lại đây, qua bên này đi.”
Nhìn Cao Tân đứng đằng xa phấn khởi vẫy tay với mình, Cát Vi Dân tuyệt vọng đỡ trán, lại nữa rồi! Tên này có thể ít nhất một lần chịu nghe người khác nói có được không!
“Tiểu Cát, thần người ở đó làm gì, mau đến đây.”
Lúc Cát Vi Dân đang cùng Cao Tân băng ngang qua vườn hoa thì nghe một tiếng ầm thật lớn vang trên đỉnh đầu. Cát Vi Dân đá đá người phía trước xả giận.
“Đã nói với cậu là không được tùy tiện xông vào chỗ của người ta, ngay cả ông trời đều nhìn không vừa mắt!”
Cao Tân cũng không buồn ngoảnh đầu lại, tiếp tục ở phía trước dẫn đường, vừa dùng giọng điệu rất chân thành mà sửa cậu.
“Tiểu Cát, mê tín dị đoan là không tốt đâu.”
Cát Vi Dân tức đến hộc máu. Hai người đến được cái gò kia thì tiếng sấm ngày càng vang rền, mưa đã lác đác rơi. Trong khu nghiên cứu, phóng tầm mắt nhìn, ngoại trừ cây thì chẳng còn gì khác, không có chỗ nào để trú mưa. Hai người chạy vòng quanh cái gò nửa ngày, cuối cùng mới phát hiện một khu nhà kính mà chui vào.
Trong nhà kính có đủ loại thực vật kì quái không rõ tên tuổi, trong không khí oi bức có mùi của phân hóa học. Tóc tai lẫn áo khoác của cả hai đều nhiễu nước tí tách, bộ dáng vô cùng chật vật. Cao Tân vừa tháo khăn choàng vừa tiếc nuối thở dài.
“Thật đáng tiếc, vốn dĩ phong cảnh trên gò đó đẹp vô cùng, tớ rất muốn cho cậu xem.”
Cát Vi Dân đá cậu ta một cái.
“Ai bảo cậu làm bậy, trời phạt đó.”
Qua những tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy cơn mưa ác liệt bên ngoài. Cát Vi Dân ngồi chồm hổm trên nền nhà kính, nước chảy từ tóc xuống mang theo cảm giác lạnh lẽo tận trong xương, hộp bánh kem để dưới đất đã bị đè đến chẳng còn hình dạng, Cát Vi Dân mở ra xem, bên trong là một đống màu sắc lẫn lộn lẫn vào nhau. Vẻ mặt Cao Tân càng thêm chán chường.
“Tớ vốn cố ý chọn loại bán chạy nhất trong tiệm.”
Bị mưa to nhốt trong nhà kính, đói bụng, trước mặt là một cái bánh kem đã biến dạng, thật là một lễ Giáng Sinh chẳng ra sao cả a. Cát Vi Dân thở dài một hơi, Cao Tân ngồi xuống cạnh cậu, mặt cúi gầm, buồn bã nói.
“Xin lỗi cậu.”
Cát Vi Dân nhìn cậu ta một cái, dùng bả vào đẩy vai cậu ta.
“Này, cái bánh kem này hình dạng ban đầu của nó thế nào vậy?”
“A? Ừm, vốn là bánh kem trái cây đó, có ba tầng, một tầng bánh, tiếp theo là chocolate, rồi đến bơ đông lạnh. Trên mặt vốn là có 2 trái dâu… Ừ, chính là cái chỗ bị ép dẹp màu hồng hồng đó đó, còn có hình vẽ ông già Noel nữa kìa… Là cái chỗ sốt bên kia ấy.”
Cát Vi Dân nhếch khóe miệng.
“Nghe có vẻ rất ngon nha, còn cái gò bên kia, trên đó có gì?”
“À, trên đó có vài cây trà, với mấy loại cây tớ không biết nữa, xa xa là những bụi cây có hoa trắng muốt, hoa đó mọc từng tầng từng tầng nhìn đẹp lắm. Bất quá đẹp nhất không phải là cảnh trên đó, chủ yếu là vì cái gò đó khá cao, đứng ở trên đó nhìn xuống, có thể thấy cảnh quanh thành phố, dòng chảy của đèn xe lẫn các loại đèn màu, cảnh đêm vô cùng tuyệt vời đó.”
“Ô, nghe rất được nha.”
Khóe miệng của Cao Tân cũng cong lên.
“Đúng thế, rất đẹp đó. Lần sau có cơ hội tớ lại mang cậu đến đó ngắm.”
“Tốt. Này, Cao Tân.”
“Sao?”
“Chúng ta chia bánh ngọt ra đi.”
“Ừ.”
Nhà kính lạnh cóng, hai người ngồi dưới đất lang thôn hổ yết chén chiếc bánh ngọt đã bẹp dính cả ra, hoàn toàn chẳng có chút không khí Giáng Sinh, lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp dạt dào đến diệu kì.
Cao Tân lấy vài cây nến nhỏ trong ba lô ra, ánh nến vàng nho nhỏ trên mặt đất tạo thành một vòng tròn lấp lánh. Hai người nhìn nhau cười, cùng nói.
“Giáng Sinh vui vẻ!”
Sau đó Cao Tân chồm người qua, hạ một nụ hôn lên mi mắt Cát Vi Dân. Chỉ là khẽ chạm vào rất nhẹ, nhưng so với miệng lưỡi quấn quýt say đắm thì lại càng ấm áp động lòng người hơn.
Cát Vi Dân khép mắt.
Lễ Giáng Sinh… Mọi người đang làm gì nhỉ? Nhóm bạn đang cùng những nữ sinh xinh đẹp của trường ngoại ngữ vui vẻ làm quen, người người đang tận hưởng một bữa tiệc Giáng Sinh thật lớn trong những nhà hàng cơm Tây ấm áp trên những con phố lớn nhộn nhịp, đôi tình nhân dắt tay nhau bước đi trên con phố buôn bán vừa mới lên đèn rực rỡ, trên tay vài cô bé có lẽ vẫn còn cầm cành hoa hồng bạn trai tặng… Nhưng tất cả đều không sánh bằng trong nhà kính cô đơn này, vài ngọn nến sơ sài chiếu sáng nụ hôn nơi mi mắt.
Cao Tân ghé vào lỗ tai cậu, một lời hứa son sắt mà cam đoan.
“Tiểu Cát, sang năm tớ nhất định sẽ cho cậu một lễ Giáng Sinh tuyệt vời nhất.”
Cát Vi Dân mở to mắt.
“Không có sang năm đâu nha.”
“A?”
“Sang năm đừng hy vọng tớ cùng cậu đi tắm mưa.”
“Sang năm sẽ không vậy đâu, lễ Giáng Sinh năm sau sẽ tìm một chỗ cậu muốn đến để ăn mừng ha.”
“Tớ không cần, cậu tự ăn mừng một mình cũng đủ rồi.”
“Không có cậu, sao có thể coi là ăn mừng được chứ.”
“Ai thèm quản cậu chứ.”
“Được, quyết định rồi, sang năm chúng ta phải có một lễ Giáng Sinh tuyệt vời nhất.”
“Đi chết đi! Không nghe tớ nói “không cần” sao?” Cát Vi Dân hung dữ vung nắm đấm tới, người dưới thân bắt đầu “Ui đánh”, “Cha mẹ ơi” mà ma kêu quỷ rống, Cát Vi Dân miệng than thở “Ồn chết đi”, trong lòng lại nghĩ…
Kì thật, đây đã là một lễ Giáng Sinh tuyệt nhất rồi.
~*~*~*~
*khụ khụ* dạo này sa đà vào đọc truyện quá, mà quên mất hổng post truyện ;____; rất xin lỗi các bạn nha *cúi đầu*
p.s: cữ nhớ là đã post chương 44 rồi chứ, hóa ra chưa ah~~~ mình bị đẵng trí rồi :((((((((((((