Những ngày bận bịu rối tung rối mù trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã là giữa tháng 12. Thời hạn một tháng của Imagine Cup cuối cùng cũng đã kết thúc. Thành tích của G&G vẫn ngất ngưỡng đầu bảng, lúc sau nhờ có Cát Vi Dân hy sinh nhan sắc thì lại càng tăng nhanh như tên lửa, không chút khó khăn mà dũng mãnh đoạt lấy giải nhất Imagine Cup.

Lúc nhận cúp từ tay thầy hiệu trưởng vẫn không cảm thấy gì, chỉ khi nhìn đến chi phiếu tiền thưởng thì tay Cát Vi Dân bắt đầu run lên. Cái này, cái này hình như còn nhiều hơn tiền lương một tháng của cả cha Cát lẫn mẹ Cát nữa a!

Cát Vi Dân kích động đến mức từng ngón tay siết chặt lấy tờ chi phiếu kia, đầu lưỡi líu cả lại.

“Tớ, chúng ta làm gì với nó bây giờ?”

Cao Tân cười đến không chừa chút mặt mũi cho Cát Vi Dân.

“Tiểu Cát, cậu đừng có làm như mấy người nghèo khổ chưa từng thấy qua tiền thế chứ.”

“Câm miệng!”

Tuy rằng thẻ ngân hàng cậu giữ dùm Cao Tân đã đột phá qua bảy con số rồi, mỗi tháng cha Cát mẹ Cát chu cấp cho cũng đủ dư dả sinh hoạt phí, nhưng cái này dù sao cũng là Cát Vi Dân lần đầu tiên tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiền là hai người cùng nhau kiếm được, Cát Vi Dân nhất thời cũng không biết nên làm gì với nó, cứ mỗi ngày lấy ra sờ qua sờ lại nhìn tới nhìn lui, chỉ còn thiếu nước dán nó lên tường luôn mà thôi. Cao Tân thẳng thừng cho ý kiến.

“Tiểu Cát, cậu đổi tên thành Cát Lãng Thai* đi.”

Cát Vi Dân cũng trực tiếp dùng tay chân nói chuyện với cậu ta.

*Cát Lãng Thai: Grandet, một nhân vật trong tiểu thuyết của Balzac. Nhân vật Grandet là một lão tư sản ranh ma giàu có, nổi tiếng yêu tiền hơn mạng và yêu vàng hơn cuộc sống. -> Cát Yêu Tiền =))*

Đợi đến khi sự kích động của Cát Vi Dân với Imagine Cup hạ xuống thì đã là cuối tháng 12. Thời tiết tháng 12 bắt đầu trở lạnh, cửa sổ phòng học lúc nào cũng đóng chặt, sinh viên lơ đãng cầm bút chép bài trong bầu không khí ấm áp vui vẻ. Vị giáo sư đang giảng giải biểu thức vi phân và tích phân trên bục tuổi vẫn còn trẻ, rất thức thời mà quơ tay.

“Lễ Giáng Sinh, tan học sớm! Chúc các bạn chơi lễ vui vẻ!”

Vừa dứt lời, bọn sinh viên gào ầm lên hoan hô rồi đẩy cửa phòng học, ầm ĩ lao ra ngoài như lũ khỉ, giáo sư lắc đầu bất đắc dĩ, vẫn chỉ là mấy đứa nhóc mà thôi.

Cát Vi Dân bị bạn cùng phòng và mấy tên trong lớp giữ chặt hai tay kéo ra chơi game bên ngoài trường, xong rồi lại chạy đi hát karaoke, náo loạn cả một ngày, gần chạng vạng mới thoát thân được. Thoát ra rồi, đi dọc theo con đường trung tâm thành phố náo nhiệt nhất, rẽ sang hai ngõ, đến phố ăn uống. Ông già Noel cao cao râu bạc mũ đỏ cười tươi như hoa đứng trước quán cafe phát tờ rơi, cúi người chào đón dòng người qua lại.

“Merry Christmas!”

Cát Vi Dân nhướn mày nhìn ông già Noel kia cười, nói.

“Merry Christmas!”

Nụ cười rực rỡ của ông già Noel, dưới chòm râu bạc vĩ đại vẫn có thể nhận ra được.

“Tiểu Cát, sao cậu lại đến đây?”

“Bị người ta kéo tới. Cậu phải làm đến mấy giờ?”

“Nửa tiếng nữa là xong. Cậu đứng ở góc đường bên kia chờ tớ một chút.” Cao Tân nghĩ nghĩ một hồi lại tháo găng tay lông thỏ đang mang đưa qua. “Mang vào, đừng để lạnh.”

Găng tay vẫn còn mang hơi ấm của người, Cát Vi Dân túm lấy bộ tóc giả trắng bóng dưới cái nón ông già Noel đỏ chói, dứt khoát đem bao tay nhét lại vào túi áo khoác màu đỏ của cậu ta, rồi nhanh chóng nhảy ra xa mấy thước.

“Tớ không lạnh, cậu cứ giữ đi.”

Nửa tiếng sau Cao Tân đúng giờ mà chạy đến góc đường, trong tay là một hộp bánh kem nho nhỏ, kéo Cát Vi Dân đi ngược hướng đám đông rộn ràng, vừa đi vừa hỏi.

“Ngày lạnh thế này, sao lại bị kéo ra đến đây?”

Cát Vi Dân đảo mắt.

“Còn không phải là lấy cớ chúc mừng Giáng Sinh sao! Hừ, một đám già đầu, Giáng Sinh có cái gì mà chúc mừng chứ.”

Những ngày lễ lãng mạn như Giáng Sinh này, đối với những kẻ tỉnh táo thì không có chút ý nghĩa. Kì thật mấy cậu bạn kéo cậu đi cũng là có dụng ý khác, sớm đã lên kế hoạch sẵn sàng, thừa dịp Giáng Sinh lẻn đến khoa ngoại ngữ của học viện nữ sinh kia trong thành phố “quan hệ hữu nghị”. Cát Vi Dân thừa dịp rảnh tay một chút mới kịp đào thoát, y như mấy tên tội phạm.

Cao Tân đã cởi bộ trang phục ông già Noel ra, vóc người cao cao mặc áo khoác dài màu đen, quấn khăn choàng trắng tinh, mang theo vẻ phong tình nhàn nhã nhìn chằm chằm Cát Vi Dân, nhếch nụ cười biếng nhác, không hiểu sao lại khiến tim người ta đập loạn cả lên. Cát Vi Dân nghe cậu ta thản nhiên nói.

“Bọn họ cũng không phải khá giả mấy. Nhưng chúng ta thì khác, lễ Giáng Sinh vẫn là ăn mừng lớn một chút.”

Rồi trên con đường lớn đầy người đến người đi nhẹ nhàng cầm lấy một bàn tay, Cao Tân nói.

“Tớ dẫn cậu đến chỗ này.”

~*~*~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play