Cho dù thức đêm tăng ca đến rạng sáng thì hôm sau cũng phải đi làm đúng giờ, cũng như việc khóc cả đêm thì hôm sau ngủ dậy mắt sẽ sưng tấy.
Thế là, Tô Tiểu Tục ngủ dậy đánh răng ngẩng đầu nhìn lên gương, cặp mắt sưng phồng lên quả thật không cách nào mang ra gặp người khác = =
Do ngâm trong nước mắt quá lâu kết hợp với vành mắt đen xì mệt mỏi, sự kết hợp quá tệ, tùy tiện lau mặt rồi nhìn đồng hồ báo thức trong phòng khách thúc giục, lấy khăn nhúng nước lạnh đắp nhẹ lên mắt, vội vàng cầm túi đi làm.
Đến văn phòng, tình hình của những người còn lại không tốt hơn gì cô, trong mắt ai nấy cũng hằn những vệt đỏ uể oải, nhưng lại không thể thư giãn, chi phí hoạt động cuối tuần trước, sắp xếp hoạt động cuối tuần này, vô số công việc đang chờ, duỗi người một cái, sau đó dốc hết sức lực tập trung vào công việc.
Trải qua một tuần đau khổ làm việc kín kẽ như bánh răng, vất vả mới đến chủ nhật, nhiệm vụ cho công ty quảng cáo đã nghĩ ra, hoạt động tuần này và báo tường cũng đã hoàn thành, tin nhắn của tuần sau cũng tốt, phương án tuyên truyền đã chuẩn bị đâu đấy, lại thêm báo tuần báo tháng không đến phiên Tô Tiểu Tục, vì vậy, có được một kỳ nghỉ hiếm có, Tô Tiểu Tục chỉ vùi đầu vào ngủ = =
Sau khi đi làm cô mới hiểu, nghỉ ngơi là một chuyện xa xỉ cỡ nào. Ngày nghỉ lễ không thể nghỉ, bởi đó là lúc dự án bận rộn nhất, nghỉ cuối tuần không thể nghỉ, bởi đó là lúc hoạt động cuối tuần và người đến xem phòng dày đặc, vốn một tháng cũng chỉ còn lại bốn ngày nghỉ, nếu gặp phải tình huống tăng ca - cơ bản là cả nghỉ tháng cũng bỏ.
- Không phải vì bằng cấp của mình quá thấp nên mới gặp phải công việc khổ sở này! Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Tiểu Tục chùm chăn lên đầu nghĩ mơ hồ, ở đây sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy nhiều vô kể, biết đâu bỏ việc đi học nghiên cứu sinh lại có thể cải thiện? Quả nhiên Ninh công tử từ chức ra nước ngoài học là lựa chọn chính xác nhất!
Kỳ thực ngủ một giấc cũng không yên, bởi vì vừa đến sáu giờ, Tô Tiểu Tục đã bị chuông báo sinh học đánh thức.
Ngồi dậy vào nhà vệ sinh, kéo rèm cửa phòng, cô tiếp tục quay về giường ngủ tiếp.
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới giữa trưa, Tô Tiểu Tục vẫn bị tiếng chuông cửa làm ồn.
Cô gãi cái đầu như ổ gà, mặc váy ngủ, chân trần chạy ra cửa nhìn vào mắt mèo xem người ấn chuông, chỉ liếc mắt, tất cả cơn buồn ngủ đều chạy sạch.
- Ai ai ai có thể nói cho cô biết, vì sao người đó lại đứng trước cửa nhà cô!
Có phải người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái Đất rồi không? Hay là ngày tận thế sắp tới!
Nhất định cô vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh! Cô xoa xoa mắt quyết định tiếp tục coi đây là giấc mộng, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên bên tai - thì ra cô thật sự tỉnh rồi = =
“Chào.” Kéo cánh cửa chống trộm ra một khe nhỏ, Tô Tiểu Tục với bộ dạng thảm hại đón bạn học Ninh Triệt mệt mỏi phong trần. Cạnh chân hắn còn có một cái túi va li du lịch, có lẽ vừa không ngủ đủ giấc, sắc mặt nhợt nhạt... Có điều mình hình như cũng không có lập trường thông cảm với hắn, rõ ràng so sánh hai bên, mình mới thảm hại hơn chứ!
Nghĩ như vậy, Ninh Triệt đã rất chủ động kéo cánh cửa chống trộm ra, quen cửa quen nẻo xách va li du lịch đi vào. Khi thấy đôi chân trần của đồng chí Tô Tiểu Tục, đồng lông mày dựng lên thật dọa người, lời mặn lời nhạt nhìn cô, “Em có chắc là đi giày rồi à.”
... Đây có thật là Ninh Triệt ăn nói dịu dàng mấy hôm trước gọi điện cho cô vào lúc nửa đêm không, giấc mơ này của tôi kéo dài bao lâu vậy = =
Tiếp đó, đồng chí Tô Tiểu Tục trực tiếp không nhìn bạn học Ninh Triệt đứng ở cửa, lại quay về chăn ngủ tiếp...
Đến khi cô không ngủ nổi nữa, kỳ nghỉ phép một tấc thời gian một tấc vàng đã chỉ còn lại một cái đuôi nhỏ.
Đi dép mở cửa phòng, Ninh Triệt đại gia không hề coi mình là người ngoài mở ti vi ngoài phòng khách xem. Không đếm xỉa đến hắn, vòng vào nhà bếp, trong lúc kiểm tra thì người bên ngoài phòng khách đã vào từ lúc nào, đứng ở cửa:
“Trong nồi áp suất có chói, khỏi cần tìm thức ăn.”
Một câu nói, Tô Tiểu Tục chỉ còn lại vẻ mặt “=_=”, ngoan ngoãn khom lưng lấy bát thìa trong chạn.
Không biết bữa trưa hay bữa chiều là cháo cà chua thịt băm, có lẽ vì biết Tô Tiểu Tục không thích ăn cháo ngọt nên mới đặc biệt làm cho cô. Cô như người đói đã lâu không được ăn cơm ăn hết hai bát cháo ấm, lại nhìn Ninh Triệt ngồi ở bên cạnh mình, lúc này mới nhớ tới vấn đề cô cần chú ý nhất, “Tại sao anh lại về?”
“Hử?” Bởi vì cô hỏi, Ninh công tử dời sự chú ý từ máy tính sang cô, sau đó nhếch miệng cười, “Em không biết?”
- Nét mặt này quá xấu xa, nụ cười quá mê hoặc điên cuồng như trong mấy tiểu thuyết tình cảm, Tô Tiểu Tục uống cháo, thở ra một hơi, sau đó đàng hoàng gật đầu, “Em là gà mẹ mà.”
“Mới đây có cuộc gặp mặt bạn bè... cho nên anh về.” Khi nói câu này, Ninh công tử không nhìn cô.
... Cho nên nói, giọng điệu do dự và thái độ này của anh rất có vấn đề, hơn nữa nhìn anh thế nào cũng không giống như vì một cuộc gặp mặt bạn bè mà cố ý về nước! Anh coi việc học của mình là gì thế hả!
Những lời phản bác của Tô Tiểu Tục không có nói ra miệng, cô chỉ dùng đầu thay thế móng vuốt cầm bát cháo nhích lại gần vai Ninh Triệt, sau đó nói, “Anh bạn, về cũng tốt.”
“...” Thân thể bạn học Ninh Triệt hơi cứng đờ, “Túc Túc.”
“Hả?”
“Em nên đi gội đầu đi.”
“... = = ++!”
Nói chung, bạn học Ninh Triệt từ quốc gia tư bản chủ nghĩa độc ác trở về, còn như nguyên nhân, Tô Tiểu Tục rất lý trí, không truy đến cùng.
Nhưng mà kỳ thực Ninh Triệt trở về, cũng không có trợ giúp quá lớn với cuộc sống của cô, bởi vì, cô vẫn lặp lại sinh hoạt đau khổ mỗi ngày sáu giờ dậy đi làm chín giờ về nhà.
Với cái tên mặt dày không mời mà đến ở nhà mình, đồng chí Tô Tiểu Tục không chỉ một lần phát biểu như “Vì sao anh nhất định phải ở nhà em hả”, bạn học Ninh Triệt thì hời hợt tỏ ý, “Anh về nước chưa có nói cho bố mẹ với em gái, với lại trong lúc anh đi học bên ngoài phòng anh đã cho thuê rồi ^_^.”
“...” Cô đau khổ đứng ở cửa bếp nhìn cái tên đại gian đại ác chím gáy cướp tổ chim khách không nói gì hồi lâu, người đó chỉ lau tay, sau đó bưng bữa tối đã chuẩn bị xong đi qua cô khẽ cười, “Xin lỗi - đi nhờ em cái, mau vào rửa tay, ăn cơm.”
Tuần thứ hai Ninh Triệt trở về, bạn học Tô Tiểu Tục đã hiểu gặp gỡ bạn bè trong miệng hắn là chuyện thế nào.
Đó là ngôi trường cao trung cũ của Tô Tiểu Tục nhân ngày kỷ niệm thành lập trường tổ chức gặp gỡ bạn bè cỡ lớn, bởi vì cũng không hạn chế lớp học, cho nên về cơ bản học sinh năm đó đều có mặt.
Là người không thích giao lưu với ai ngồi không trong nhà (khụ khụ), điện thoại của Tô Tiểu Tục cũng không giữ lại số của mấy người hồi đó, cho nên tin tức này cũng không có kịp thông báo với cô.
Thật ra thì trường hợp này cô không thích tham gia lắm, gặp gỡ bạn bè rất lâu đều có ấn tượng cái loại, bạn học lâu không gặp khó tránh khỏi việc nói cho nhau nghe về gia đình, thu nhập, công việc, luôn cảm thấy nó mang theo công danh lợi lộc.
Có điều, nhìn vào ba bữa cơm trong suốt một tuần Ninh Triệt làm cho cô (này), cô vẫn quyết định cố mà đi cùng với hắn.
Muốn xin nghỉ thật ra cũng không khó, chỉ cần trước ngày nghỉ hoàn thành công việc của mình, Tô Tiểu Tục lại liên tiếp tăng thêm mấy đêm cuối cùng mới xin được nghỉ thứ bảy, 12 giờ tối hôm trước kết thúc tốt đẹp công việc, đèn phòng cô vừa tắt, đèn phòng bên ngoài cũng tối theo.
Hôm sau là một ngày đẹp trời, xe của Ninh công tử giao cho bố Ninh mẹ Ninh trông giữ trước khi đi nước ngoài, vì vậy hôm nay, hắn chỉ có thể gắng gượng lái con xe rách của Tô Tiểu Tục.
Địa điểm gặp mặt là nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, Tô Tiểu Tục vẫn mặc trang phục thường ngày, giống như là học sinh. Khi đến nhà hàng đã có không ít người, Tô Tiểu Tục đứng phía sau Ninh Triệt, chỉ nhận ra được mấy nhân vật phong vân năm đó trong trường.
Ví dụ như cái người ngồi hút thuốc trong đám người kia chính là lớp trưởng đại nhân ban mũi nhọn năm đó, mà người phụ nữ trong mấy người mặt mày hớn hở thảo luận gì đó là hoa hậu giảng đường không biết được ai bình chọn.
Đa số người ăn mặc rất thành thục, nam thì sơ mi cài nơ quần thường, nữ thì uốn tóc nước hoa giày cao gót, Tô Tiểu Tục nhìn dưới chân đi đôi giày vải màu dâu tây, lại nhìn Ninh Triệt mặc trang phục đơn giản bên cạnh - A, lúc này cô mới bất giác phát hiện, đôi giày vả dưới chân Ninh Triệt giống như là giày tình nhân với cô?
Không cho cô kéo đương sự hỏi cho rõ, người đề xuất gặp mặt đã phát hiện ra hai người, Tô Tiểu Tục vốn cho là người giống người qua đường Giáp như cô nhất định sẽ ít người nhớ tên, vậy mà ngoài dự liệu, cô còn được hoan nghênh hơn những gì cô nghĩ.
Người đề xuất lại nhận ra cô đầu tiên, sau đó mới gọi tên Ninh Triệt.
Nói như thế nào đây, thật ra... cô có chút được sủng ái mà lo sợ.
Quả nhiên bản thân trong mắt mình và trong mắt người khác có sự khác biệt rất lớn, Tô Tiểu Tục vẫn nghĩ khi còn học cao trung mình là một người rất bình thường, không có giỏi giang kinh thế hãi tục, cũng không có khuôn mặt kinh thiên động địa, mà trong miệng người khác, Tô Túc hồi cao trung lại không biết từ lúc nào trở thành... Ách, một băng sơn mỹ nhân giỏi giang và mỹ mạo =_=.
Đích thật hồi cao trung cô viết không ít sản phẩm nhức trứng, chẳng qua nói tài văn thì chẳng có chút xíu nào. Cô cũng không thảo luận khí thế ngất trời với người xung quanh mà cả ngày chỉ hé ra có một bộ mặt, chỉ bởi vì cô lén lút xem manga, chưa tỉnh ngủ mà thôi...
Nói xong lời cuối cùng, người đó còn cảm khái, dáng vẻ mọi người đều thay đổi, cũng chỉ có Tô Tiểu Tục giống như năm đó, ra vẻ trắng trong thuần khiết không nhiễm một hạt bụi.
... Ông Trời, để cô run rẩy cho hết da gà trên người đi! Tiểu Long Nữ trong miệng người này thật sự là Tô Túc bị người khác ghét bỏ năm đó sao!
Qua đoạn tâng bốc theo thông lệ, chủ đề cũng mở ra, Tô Tiểu Tục cũng phát hiện trong đám người có người bạn không gì giấu nhau lúc trước. Đến khi cô bắt chuyện với bọn họ lại phát hiện, thời gian thực sự thay đổi rất nhiều.
Ban đầu nói chuyện còn cảm thấy may mắn, đến sau không biết thế nào nhắc đến chủ đề về công việc. Vốn bạn bè thân quen mở miệng đó là “Có bố mẹ tốt thì công việc chắc chắn cũng sẽ không kém, ha ha ha ha.” Ngữ điệu khoa trương mà kiêu căng, không che giấu được tâm tình quái lạ.
Tô Tiểu Tục cũng không muốn giải thích nhiều, cô chỉ có hơi khó chịu. Thì ra người bên cạnh cũng không phải đều giống như Ninh Tiếu Tiếu hoặc Ninh Triệt có thể thấu hiểu cô, chỉ cần một ánh mắt đã biết được ý của đối phương.
Đến khi cô mệt mỏi với đề tài này ngoảnh đầu lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt Ninh Triệt nhìn về phía này. Bên kia hình như là phát hiện sự kinh ngạc của cô, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa, Tô Tiểu Tục như đứa bé không được tự nhiên quay đầu đi, lại thấy ở lối vào cầu thang đại sảnh lầu hai nhà hàng xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.
Cho dù đã cách nhiều năm, cô chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn. Bạn bè bên cạnh nhìn theo ánh mắt cô, “Ồ, 'sư phụ' của Túc Túc cậu cũng tới?”
Cô cười miễn cưỡng gật đầu nói phải, ánh mắt khi chuyển qua thì người đó đã hòa vào đám người.
Người đó là ác mộng của cô, cũng là cội nguồn của toàn bộ tâm trạng tự ti trong cuộc sống cao trung của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT