Ngày thứ chín tách riêng, nick Đại thần vẫn không đăng nhập.
Tô Tiểu Tục một mình đứng trên cầu Hỉ Thước, nhìn thời điểm đăng nhập cuối cùng của Đại thần trong thế lực, cuối cùng cười bấm vào xác nhận ly hôn.
Cũng không buồn như trong tưởng tượng, chỉ có mất mát, từ nay về sau ở Đại Hoang này, Vô Pháp Vô Thiên và Thiên cơ Chích Thiên đứng trên bảng xếp hạng không còn quan hệ gì, nói thẳng ra là, Đại Hoang này rời bỏ anh, đúng là bớt đi rất nhiều ý nghĩa.
Cô đứng ngẩn ra trên cầu, trông thấy không ít cặp đôi cưỡi Trân thú nhặt hoa Hứa Nguyện, nghĩ một lát, cô mở ký gửi lấy toàn bộ hoa Hứa Nguyện trong túi ra bán với giá không đồng cho nam chính đang chạy bôn ba.
Dưới góc trái hiện lên mật ngữ màu tím:
<Người xa lạ> Anh Nhất Định Không Bỏ: cám ơn
<Người xa lạ> Bạn nói với Anh Nhất Định Không Bỏ: không cần khách sáo
Đến khi thấy tiểu Dịch kiếm dắt tay vợ đứng dưới cây Hứa Nguyện cầu nguyện xong, Tô Tiểu Tục cuối cùng cũng công đức viên mãn để cho Hồng Thiêu Vân Lộc đeo bia khắc chiến trường bảy mươi lăm trên lưng thoát ra.
Trò chơi có thể không chơi nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Có lẽ ứng với câu nói tình trường không được như ý nhưng cái khác lại đắc chí, đồng chí Tô Tiểu Tục ở nhà lại bất ngờ nhận được thông báo phỏng vấn.
Địa điểm phỏng vấn tại một tòa nhà ở vùng ngoại ô, chức vụ hoạch định bất động sản.
Bởi vì chưa bao giờ đi xa như thế, Tô Tiểu Tục suy xét mãi, vẫn quyết định bỏ việc tự lái, chuyển sang phương tiện công cộng = =
Sự thực chứng minh, cô vẫn đánh giá thấp hệ thống giao thông của thành phố này, đến khi cô đi qua nửa thành phố tìm đến địa điểm phỏng vấn, đã quá thời gian hẹn nửa tiếng...
May là Giám đốc hoạch định phụ trách phỏng vấn không có khiển trách quá nhiều nữ thanh niên hoàn toàn không đáng tin cậy này, đối phương chỉ cười thoải mái an ủi cô, lần sau đừng để lạc đường.
Có lẽ, muốn lạc đường cũng có chút khó khăn đấy.
Tô Tiểu Tục nhìn tòa kiến trúc duy nhất mang theo ý vị thế ngoại đào nguyên ở vùng ngoại ô hoang vắng, ôm tâm tình thấp thỏm đi vào.
Mặt sàn không nhiễm một hạt bụi, xung quanh trung tâm bán cao ốc là những thảm ruộng suối phun, cây trồng xanh mơn mởn dù trong mùa hè nóng nực. Vào qua cửa an ninh, hơi lạnh bên trong vừa đủ, trong sảnh treo ánh đèn vàng ấm và đặt ghế mây, tuy không phải cuối tuần nhưng vẫn có không ít khách xem phòng đến nghe giới thiệu - thần kỳ, hơn nữa lại tỉ mỉ, đây là cảm giác đầu tiên của Tô Tiểu Tục ở trung tâm mua sắm này.
Nhân viên lễ tân có lẽ phát hiện trang phục của Tô Tiểu Tục không giống khách đến mua phòng, tiến lên hỏi thăm ý đồ cô đến lần này, Tô Tiểu Tục lễ phép bày tỏ cô đến phỏng vấn, người đó liền gọi điện lên lầu, lấy nước cho Tô Tiểu Tục, mời cô tùy tiện.
Cô chọn một góc, cầm cốc quan sát những người mua, thưởng thức hương vị của thức uống, Giám đốc hoạch định phụ trách phỏng vấn hôm nay đi xuống từ lầu hai.
Nói như thế nào đây, quá trình phỏng vấn thuận lợi hơn cô tưởng rất nhiều.
Trước kia cô cũng từng tham gia các kiểu phỏng vấn, giám khảo luôn ra vẻ nghiêm túc ngồi cách cô rất xa đặt câu hỏi cứng nhắc, mà hôm nay, hai người đối mặt, giống như bạn bè trò chuyện, đây là lần đầu tiên cô gặp.
Đối diện là một người đàn ông nhã nhặn đeo kính, ăn nói rất vui tính, sự bất an và lúng túng của Tô Tiểu Tục dần biến mất trong nụ cười của ông ta, sau khi biết sơ qua về tình huống của cô, vị giám khảo cũng giới thiệu trách nhiệm của chức vụ này, cuối cùng, ông ta chỉ hỏi Tô Tiểu Tục hai vấn đề.
Cô có sợ chịu khổ không? Cô có sợ tăng ca không?
Tô Tiểu Tục lắc đầu, người đó chỉ cười, lặp lại, “Thật sự không sợ?”
“Vâng.”
“Tốt lắm, thứ Hai cô mang theo báo cáo kiểm tra sức khỏe đến công ty nhận chức, sau đó qua bên này chính thức nhận chức. Tôi dẫn cô đi gặp đồng nghiệp mới.”
Cô kinh ngạc, cuối cũng vẫn như cô vợ nhỏ đi theo người phỏng vấn lên dạo qua lầu hai, mãi đến khi ra bên ngoài trung tâm bán cao ốc cảm nhận những cơn gió nóng thổi tới, Tô Tiểu Tục mới phản ứng được, cô đã được tuyển dụng = =
Sau này ngẫm lại, thật ra đôi lúc hiện thực bận rộn thật sự có thể làm tê liệt rất nhiều thứ.
Bởi vì nơi làm cách quá xa nhà, cho nên mỗi ngày cô phải dậy từ sáu giờ sáng, sau đó ngồi xe buýt, chuyển sang xe điện ngầm, rồi lại lên xe buýt đi làm.
Cũng không phải không muốn lái xe, nhưng khổ nỗi tiền xăng cũng gặp khó khăn, sau sự kiện Tô Tiểu Tục trong nửa tiếng lái xe buồn chán suýt ngủ quên, cô thanh thản làm một người đi nhờ xe.
Vì chỗ làm quá xa, công trình đồng bộ xung quanh gần như không có, chỗ ăn cơm duy nhất cách trung tâm mua bán hai trạm đi đường, bữa trưa trở thành vấn đề, đôi lúc buổi sáng quay về viết kế hoạch, viết viết... phát hiện ra đã quá giờ cơm.
Có lẽ đó là khoảng thời gian thảm thiết nhất từ trước đến nay của bạn học Tô Tiểu Tục, thậm chí ngay cả lúc thi tốt nghiệp trung học, cô cũng không thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần như thế.
Sau một tháng đi làm ở đó, Tô Tiểu Tục cảm thụ sâu sắc ý nghĩa của hai câu hỏi mà vị giám khảo phỏng vấn đó hỏi.
Mỗi tuần đều phải tổ chức hoạt động, cần phải viết kế hoạch hoạt động. Mỗi đầu đều phải thông báo lên trang web, mỗi tuần đều phải gửi tin nhắn lên thị trường, mỗi tuần đều phải chuẩn bị vật liệu cho hoạt động cuối tuần, gửi công trình, viết hoạt động.
Tất cả công việc gần như đều trở thành thao tác máy móc, thường thường thứ tư cần lập phương án hoạt động, thứ ba thức khuya viết đến ba giờ sáng, hôm sau họp, bị phủ quyết toàn bộ, quay về viết lại. Thường thường thứ tư phải thông báo tin nhắn, nội dung tin ngắn thứ ba lại vẫn không qua xét duyệt. Cũng không phải tinh thần sa sút biếng nhác, mà là hoàn toàn vội đến mức không kịp suy nghĩ, không kịp chỉnh sửa, không kịp văn hoa, chỉ có thể cố gắng như vịt nhồi bắt tay hoàn thành nhiệm vụ, miễn để ngày mai vội vàng không nhấc nổi mắt lên.
Tăng ca đến đêm khuya biến thành chuyện thường, bình thường một đám người một giờ sáng xách máy tính đi trên con đường tối đen, nếu vô tình bắt gặp phiên giao dịch, dứt khoát tăng ca cả đêm, liên tục bảy mươi hai tiếng đồng hồ không nhắm mắt, mệt mỏi thì úp mặt trên bàn nghỉ một lát, hoặc mở trang tuyên truyền và sách mô hình ngủ lên sàn nhà.
Đau dạ dày, thiếu ngủ, lo lắng, kèm theo tăng cả cả đêm, cơm trưa kéo dãi mãi gần như chiếm hết toàn bộ cuộc sống của cô, cũng tốt, cô hoàn toàn không có cơ hội hoài niệm Chích Thiên, hoài niệm Thiên Hạ Nhị kia.
Một ngày kia là dự án cho một vị lãnh đạo kết hôn, cũng bởi quá bận, hôn lễ kéo dài đến một năm. Dự án đám cưới cũng mời đến nhà hàng xung quanh, mở sáu bàn, một bữa phàm ăn tục uống.
Tô Tiểu Tục cũng không quá thích tham gia trường hợp náo nhiệt này, thế nhưng cô cũng biết, có một số việc không tránh khỏi. Đến khi đám người ăn uống no đủ chơi đã, đã sớm qua mười hai giờ.
Hôm sau khẳng định không thể in nghỉ, còn phải như thường ngày sáu giờ dậy đi làm, mà từ điểm ăn uống về nhà, Tô Tiểu Tục đã mất hai tiếng rưỡi.
Cô đi một mình trên con phố hiu hắt, đường xe bên trái thậm chí không thấy bóng một chiếc xe. Đèn đường mờ vàng không thấy rõ, Tô Tiểu Tục cầm điện thoại di động, cố gắng hít sâu, cười tự nói với mình, phải mỉm cười.
Thế giới này không có gì là không nhịn được, bảy mươi hai tiếng đồng hồ tăng ca cũng tốt, ba tiếng ngủ cũng tốt, năm tiếng làm việc cũng tốt, công việc mãi mãi không dứt cũng tốt.
Tất cả đều sẽ trôi qua, tất cả đều sẽ thay đổi.
Giống như chiếc hộp Pandora, trải qua tất cả vận hạn, cuối cùng sẽ giữ lại hy vọng.
Bởi vì sợ nửa đường gặp cướp, Tô Tiểu Tục vẫn cầm điện thoại lên chim cánh cụt, tán dóc với Ninh Tiếu Tiếu nữ vương. Đầu đề câu chuyện cũng không quan trọng, quan trọng là có người biết tình huống của cô, cho dù xảy ra tình huống đột ngột nào, cô cũng có thể phản ứng đầu tiên.
Có lẽ cũng phát giác cô muộn như thế còn chưa ngủ không đúng lắm, Ninh nữ vương rất nhạy bén hỏi một câu: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tô Tiểu Tục nhìn ánh trăng bị màn sương che chắn trong bóng đêm mờ nhạt cười, “Tớ tăng ca đang trên đường về.”
“F***!!!!!!!” Bên kia nổ tung, điện thoại lập tức gọi tới, nhận lấy câu nói đầu tiên, “Con mẹ nó hai giờ sáng cậu nói cho tớ cậu vừa tăng ca xong? Bây giờ còn chưa về nhà?!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tô Tiểu Tục không tim không phổi trả lời, chợt nghe đầu bên kia vang lên âm thanh mơ hồ hỏi, “Ai còn chưa về nhà?”
“Lát nói với anh.” Giọng Ninh nữ vương thay đổi, nháy mắt đổi thành quát mắng, Tô Tiểu Tục cuối cùng cũng tìm thấy chút cảm giác sống trong buổi tối thê lương này, lấy hết dũng khí cầm điện thoại, vừa cười đáp lại, vừa tiếp tục đi.
Vất vả lắm mới tiễn Ninh nữ vương, nhà cũng gần tới. Đến ngã tư trước Tô Tiểu Tục phải qua một đường hầm rất tối, nếu là ban ngày, cô nhất định không sợ, mà giữa đêm khuya im ắng chỉ có tiếng ve kêu này, cô vẫn do dự đứng ở lối vào đường hầm.
Ngoài dự liệu, điện thoại kêu vang, Tô Tiểu Tục nghĩ có phải Ninh nữ vương có căn dặn gì không, cầm điện thoại xem số gọi đến, lại là số lạ.
“A lô, xin chào, xin hỏi ai đó?”
“Anh là Ninh Triệt, Túc Túc, em về nhà chưa?”
... Nói đến cũng lạ, nói chuyện với Ninh Tiếu Tiếu lúc trước Tô Tiểu Tục vẫn cười, nhưng không biết vì sao, khi nghe giọng Ninh Triệt, nước mắt cô liền rơi. Cô cố gắng đè nén âm thanh nghẹn ngào, mỉm cười như trước, “Ai da, sắp tới rồi.” Bước thật nhanh, vượt qua bóng tối.
Kỳ thực đường hầm kia cũng không coi là ngắn, thường ít nhất cũng phải mất một phút mới qua, có lẽ có điện thoại của Ninh Triệt xoa dịu, Tô Tiểu Tục thậm chí cũng không để ý đi qua cái đường hầm kia mất bao lâu. Giọng nói của Ninh Triệt của hơi khàn, giống như không ngủ ngon, có điều vẫn toát lên niềm vui sướng, nói những lời dí dỏm trêu cô.
Cô lau nước mắt, lại bị Ninh Triệt chọc cười, sau đó nước mắt lại rơi, dáng vẻ vừa khóc vừa cười thật chẳng ra sao. Cũng may bóng đêm dày, bốn bề vắng lặng, không ai thấy, cũng không cần để ý.
Cuộc điện thoại kéo dài đến khi cô tới nhà, mở cửa, vào bếp chuẩn bị cơm. Ninh Triệt an ủi cô ăn chút gì đó, cuối cùng vẫn không yên lòng dặn dò, tắm rồi ngủ sẽ được yên giấc.
Cô đáp lại, cuối cùng không quên chặn họng hắn, “Anh giống như mẹ em...”
Ninh Triệt: ...
Tô Tiểu Tục: “^_^ ngủ ngon.”
“Ừ, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Anh cũng vậy.”
... Bạn học Tô Tiểu Tục, có phải bạn đã quên thời gian rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT