...

Lại nói về bốn người Quý Thang, sau khi đánh ngã mấy tên lưu manh thì thật sự chạy về phía bến tàu. Tuy là buổi chiều, trên đường còn có người lui tới, sợ sẽ làm cho người đi đường chú ý nên bọn họ đi về phía trước không xa dã bước chậm lại!

Đi sắp tới bến tàu thì Quý Thang dừng lại.

- Nhị sư huynh, vì sao phải dừng lại?

Diêu Tử nóng lòng nhất, chuyện tối nay đều do hắn gây ra, nếu như mấy tên lưu manh này là đầu sỏ ở đây, chắc chắn sẽ không bỏ qua!

- Nhị sư huynh lo lắng bị người thăm dò nơi đến sao?

La Dung hỏi.

- Không sai, những tên lưu manh ở đây không chỗ nào không vào được, nếu bị chúng biết được nơi chúng ta đi mà không cho thuyền biển rời đi, chẳng phải sẽ liên lụy tới sư môn sao?

Quý Thang dù sao cũng là niên trưởng, nên suy nghĩ cũng nhiều hơn.

- Nhưng chúng ta không quen với nơi này, có thể đi đâu chứ?

Du Tử Tiên cũng sốt ruột.

- Trên bến tàu chắc chắn có người của bọn họ, chúng ta đi vào nhất định là không tránh khỏi, không bằng tùy tiện tìm một nơi tạm tránh. Đợi đêm tới lại đi tới khách sạn hay đi lên trên thuyền biển rồi tính toán tiếp.

Quý Thang đoán không sai. Chỉ là biện pháp này có thể dùng tốt ở trong chốn giang hồ, nơi này còn nguy hiểm hơn trên giang hồ nhiều.

- Lại theo nhị sư huynh nói đi, chỗ ấy hình như là rừng cây...

Bốn người không dám ở lại lâu, vội vàng đi về phía bắc.

- Mấy vị sư huynh trước mắt!



Bốn người Quý Thang thầm giật mình, nhưng lại nghe tiếng kêu có phần quen tai, lập tức bước chậm lại nhìn, thấy là bốn sư đệ đồng môn chạy tới. Hỏi thăm mới biết được mấy người này là do Mạnh trưởng lão phái tới, bảo bọn họ đi lên thuyền biển qua đêm.

Là tạm thời tránh một lát hay nghe theo trưởng lão phân phó đây? Trong lòng bốn người Quý Thang do dự.

- Bọn họ ở đó!

Lại có tiếng kêu vang lên, làm cho mấy người Quý Thang căng thẳng. Theo tiếng kêu nhìn lại, bọn họ chỉ thấy phía xa có bóng người thấp thoáng, còn có người giơ cao ngọn đuốc trong tay, đang chạy về phía bên này.

- Đi vào rừng cây!

Quý Thang khẽ hô một tiếng, chạy về phía trước đầu tiên.

Rừng cây phía bắc cũng chỉ xa hơn mười trượng, trong bóng đêm tối đen chính là một nơi ẩn thân không tệ. Nào ngờ sau khi đám người Quý Thang xông vào trong rừng cây, mới đi được mười trượng lại phát giác phía sau rừng cây chính là một ngọn núi đá giống như bức tường ngăn cản lối đi.

- Hôm nay gặp phải vận xấu rồi!

Du Tử Tiên tức giận đến mức mắng một câu, phàn nàn với Quý Thang:

- Nhị sư huynh, thật sự không ngờ được! Hôm nay chúng ta lại bị một vài tên lưu manh đuổi cho chạy trối chết.

- Ai sợ mấy tên lưu manh này chứ! Chúng ta còn không phải sợ chọc ra chuyện ngoài ý muốn sao?

La Dung bất đắc dĩ cười nói.

- Thật sự muốn giết sạch đám gà đất chó ngói này cho đỡ phiền lòng quá!

Người nói những lời độc ác này chính là Diêu Tử. Đệ tử Thiên Long phái là sợ những tiên nhân kia, nhưng đây là người nào chứ? Một đám cao thủ giang hồ bị lưu manh đuổi cho không có chỗ trốn. Theo Diêu Tử thấy, đây không phải là sỉ nhục thì là gì!

- Không nên oán giận, mặc dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân, tối nay chúng ta cũng thực sự liều lĩnh. Hơn nữa, Mạnh trưởng lão từng căn dặn, trên đảo này có tiên nhân tồn tại, có chút lơ là sẽ gặp phải tai họa ập xuống đầu. Lúc này chỉ đành chu toàn với đám lưu manh một lát, mong tình hình sẽ không quá tệ!

Quý Thang an ủi mấy sư đệ, trong lòng hắn cũng không phải không tức. Nhưng chuyện tối nay vốn là tự chủ trương gây ra, nếu còn bừa bãi nữa mà thật sự xảy ra cạm bẫy, xem như phụ lòng sư môn giáo huấn.

- Bọn họ tới rồi!



Du Tử Tiên khẽ nói một tiếng. Ánh đuốc đã đến trước rừng cây. Có mười mấy bóng người thấp thoáng nhưng không ai dám đi tới, chỉ có tiếng mắng chửi không dứt, còn có tiếng bước chân tới gần.

- Bọn họ càng lúc càng đông, chúng ta xông ra thì dễ, nhưng ở đây xa lạ, cũng không có chỗ nào có thể đi!

La Dung lo lắng, bọn họ muốn thoát khỏi những tên du côn này, còn phải không liên lụy tới sư môn thì quá khó!

- Mà thôi! Có thể nhịn được chuyện gì chứ không thể nhịn được chuyện này! Xem bọn họ rốt cuộc muốn làm thế nào đã!

Quý Thang trầm giọng nói một câu, sau đó dẫn đầu bước nhanh ra ngoài. Một đám du côn lưu manh mà thôi. Ta trốn ngươi, không phải là vì ta sợ ngươi.

Thật ra, tuy có núi cao chặn đường, đám người Quý Thang cũng không phải không có lối đi. Hướng đông có thể đi tới bến tàu, hướng tây có thể chạy đến chợ. Nhưng tránh được đêm nay, ngày mai vẫn phải đi tới bến tàu, cuối cùng vẫn tránh không thoát.

Còn có một nguyên nhân làm cho trong lòng Quý Thang e ngại, bọn họ chạy xa lại mất liên lạc cùng sư môn mất, đó mới là chuyện khéo quá thành vụng.

Khi tám người đi ra khỏi rừng cây, một đám người tay cầm cây đuốc, tay cầm đao vội vàng lùi lại. Chỉ một lát, đối phương đã tập trung tới hai mươi, ba mươi người. Những người này hẳn là thủ hạ của Túc Xa, cũng khó trách ở Tế Hải trấn không người nào dám chọc vào hắn ta.

- Các ngươi cầm vũ khí ép tới là muốn thế nào?

Quý Thang hét to, cộng thêm cơ thể vạm vỡ, hai mắt sáng ngời dưới ánh đuốc trông có vẻ có chút khí thế.

Đám lưu manh kêu gào, sau đó yên lặng, có người kêu lên:

- Các ngươi đã đánh Túc gia còn không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, còn định chờ tới khi nào!

- Đúng vậy! Nhanh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đợi Túc gia đến đây xử lý!

- Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

Những nam tử này mượn người đông thế mạnh nên đều kêu lên, ngược lại cũng có thanh thế không nhỏ.

Ánh mắt Quý Thang liếc qua một lượt, quả nhiên không nhìn thấy Túc Xa kia. Chẳng lẽ người kia thật sự đi tìm viện binh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play