Bến tàu Tế Hải trấn ở phía đông của Bắc Tế đảo, trên khe núi cách bến tàu về phía tây hơn mười dặm có một dãy kiến trúc. Nơi này là biệt viện của Tế Hải tông. Trong bóng đêm, trước cửa viện thậm chí không có một cái đèn lồng, xung quanh tối đen như mực.

Trong biệt viện có một quản sự kỳ Trúc Cơ, còn có mấy đệ tử kỳ Luyện Khí. Mấy người này chịu trách nhiệm quản lý Tế Hải trấn cùng với khu vực gần biển. Người không phận sự và không được cho phép thì không được tới đây, ngay cả con chó cũng không vào được.

Lúc này, một mặt trăng non vừa mới lên, trên con đường nhỏ trong khe núi xuất hiện hai bóng người mông lung, chỉ trong giây lát bọn họ lại đến trước một cửa viện. Trang phục của hai người không chỉnh tề, thở hổn hển, nhìn cửa viện đóng chặt nhưng không sốt ruột.

Đi ở phía trước chính là Túc Xa, hắn tránh khỏi sự bàn tay của đám người đang đỡ mình, móc từ trong người ra một tấm lệnh bài.

Một đường chạy tới đây làm hai chân hắn ta mệt mỏi như muốn nhũn ra, hắn bình tĩnh đi tới trước cửa viện, Túc Xa sử dụng lệnh bài trong tay rạch một cái vào trong không trung...

Trong ánh sáng ẩn hiện, cửa viện không người lại tự mở ra.

- Ở chỗ này chờ ta!

Túc Xa quay đầu lại phân phó một tiếng, rồi vội vội vàng vàng đi vào. Người phía sau gật đầu, lấm lét nhìn xung quanh nhưng không dám lên tiếng.

- Đại ca! Đại ca à! Tiểu đệ có chuyện tìm đại ca!

Tiến vào cửa viện, giọng nói kèm theo tiếng khóc của Túc Xa vang lên.

Phía sau bức tường ở cửa viện là một viện nhỏ, trong phòng có đèn sáng. Theo Túc Xa la lên, cửa một gian phòng được mở ra, một người trung niên cường tráng đi ra. Hắn ta có dáng vẻ chừng bốn mươi tuổi, mặt mày có phần tương tự với Túc Xa.

- Xảy ra chuyện gì?

Người kia hẳn là đại ca của Túc Xa.

Túc Xa đến gần, trên mặt còn chưa khô vết máu làm cho người kia bị dọa giật mình, hỏi vội:

- Chẳng lẽ trời tối đi đường bị trượt ngã sao?

- Đại ca à! Đại ca phải làm chủ cho ta đấy! Ta bị người ta đánh!



Túc Xa giả vờ khóc hai tiếng nói, lại thêm mắm thêm muối nói mình oan ức thế nào, lại bị đánh như thế nào.

Nghe Túc Xa nói xong, người kia đứng ở dưới mái hiên không nói một tiếng nào. Nhưng cho dù không có ánh sáng nên không nhìn thấy rõ gương mặt, Túc Xa cũng hiểu được đại ca đang tức giận.

Đại ca của Túc Xa tên là Túc Mã, trong nhà vốn là sơn thôn bình thường, dưới cơ duyên xảo hợp, người này còn nhỏ đã được tuyển vào Tế Hải tông, vất vả tu luyện mấy chục năm, bây giờ cũng có tu vi Luyện Khí tầng bảy.

Túc Mã cho rằng có mình chiếu cố, từ nay về sau người nhà có thể sống cuộc sống tốt, không ngờ cha mẹ lại sớm qua đời, để lại có huynh đệ nhỏ tuổi này. Một người phàm cũng chỉ sống mấy chục năm, huynh đệ này của mình chính là lo lắng duy nhất của mình ở trong phàm tục, vì không muốn trong lòng có tiếc nuối, để cho Túc Xa ăn ngon uống tốt cả đời đã trở thành tâm nguyện của người đại ca như hắn ta.

Bây giờ lại có người dám đánh huynh đệ của mình, vậy còn giỏi tới mức nào nữa?

- Người đánh ngươi từ đâu tới? Lại chạy đi đâu?

Túc Mã tức giận hỏi.

Đã biết đại ca thương ta mà! Túc Xa âm thầm đắc ý, vội nói:

- Ta đã bảo đám huynh đệ thủ hạ đuổi theo, chắc mấy người kia muốn đi tới bến tàu, bọn họ không chạy thoát được đâu.

- Được rồi, chuyện này do đại ca làm chủ cho ngươi!

Túc Mã vung tay lên, quay đầu kêu:

- Cát Nạp, Lưu Đạt, đi theo ta!

- Tới đây! Tới đây!

Theo tiếng la của Túc Mã, phòng bên cạnh có hai nam tử đi ra, một hơn hai mươi tuổi gọi là Cát Nạp, một người hơn ba mươi tuổi gọi là Lưu Đạt, hai người đều là sư huynh đệ đồng môn của Túc Mã.

- Sư huynh, muộn thế này còn muốn đi ra làm việc sao?

Người hỏi là Lưu Đạt, vóc dáng hắn không cao lại có vẻ chắc nịch, trên gương mặt tròn trịa tươi cười.

Một người trẻ tuổi khác là Cát Nạp có dáng người hơi khô gầy, cũng cười nói:



- Cũng đúng, đã muộn thế này còn muốn đi ra ngoài sao? Ta nói sư này huynh, chúng ta có cần thông báo với Thư quản sự một tiếng về chuyện này không?

Vẻ mặt Túc Mã khó coi, hắn không tin hai người này không nghe được những lời huynh đệ mình mới nói. Thế nào? Hóa ra người bị đánh không phải huynh đệ của ngươi nên có mấy người phàm dám dương oai ở trên Bắc Tế đảo, chuyện nhỏ như vậy còn phải nói cho Thư quản sự nghe sao? Đây không phải là muốn nhìn thấy ta bị chê cười à?

- Lời của sư huynh lại không có ai nghe sao?

Túc Mã trầm mặt xuống. Thật ra sư huynh đệ bọn họ tổng cộng có năm người, ngoại trừ Cát Nạp tu vi tầng bốn và Lưu Đạt tầng năm, còn có hai người ở phía sau lần lượt là tu vi Luyện Khí tầng bảy và tầng tám.

Túc Mã tự hiểu lấy mình, biết không thể sai khiến được hai người kia.

- Sao có thể chứ? Tiểu đệ chỉ nghe lệnh sư huynh!

Cát Nạp vội vàng liên tục xua tay, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, danh tiếng huynh đệ của ngươi không tốt lắm, không chừng lại bắt nạt người nào đó nhưng không chiếm được lợi liền tới tố cáo, chúng ta có thân phận gì chứ? Cũng không thể dây dưa cùng người phàm đi!

Lưu Đạt liếc mắt nhìn Túc Xa lộ vẻ đáng thương, trong lòng cố nén xuống sự chán ghét, cũng phụ họa nói:

- Cũng được, chúng ta liền đi theo sư huynh một chuyến!

Túc Xa có tiếng xấu ở bên ngoài, trong lòng mấy vị sư huynh canh gác Tế Hải trấn đều biết rõ, chỉ là ngại mặt mũi của Túc Mã nên mới mắt nhắm mắt mở, xem như không phát hiện. Chuyện trong đám người phàm thì cứ tùy hắn ầm ĩ đi! Chỉ là ngươi không thể lấy những chuyện hư hỏng đó làm chậm trễ chuyện tu hành của ta chứ!

Về phần vì sao Túc Mã phải kéo Lưu Đạt cùng Cát Nạp, trong lòng hai người bọn họ hiểu rất rõ. Cái này gọi là một người làm là chuyện tư, ba người làm là chuyện công! Sư môn sớm có quy định, đệ tử trong môn không được tự tiện giết người phàm. Dù sao các đệ tử cũng đến từ phàm tục, trong tộc nhân nhà ai mà không có người phàm?

Huynh đệ Túc Mã bị người ta đánh, bản thân Túc Mã lại có thể tìm người lý luận, người phàm còn không sợ tiên nhân sao? Nếu gọi theo đồng môn, chuyến này công bố ra ngoài chính là việc chung. Lưu Đạt cùng Cát Nạp lại hiểu được vị sư huynh này đã có ý muốn giết người, đây là muốn kéo người theo làm chứng. Có người vô cớ sinh sự ở Bắc Tế đảo, còn là người bên ngoài, cho dù có giết, sư môn cũng sẽ không nói gì.

Nhưng còn có một Thư quản sự ở đây! Đó là tiền bối kỳ Trúc Cơ đấy. Nếu như ông ta biết được chuyện này mà còn che giấu mới là lạ, sợ rằng các sư huynh đệ sẽ bị trách phạt. Tuy nhiên, tiền bối này thường ở phía sau tu luyện, trên cơ bản không để ý tới chuyện phàm tục.

Túc Mã thấy hai sư đệ nghe lời thì trong lòng thấy hưởng thụ, hắn nắm lấy cánh tay Túc Xa nói:

- Đi, để đại ca báo thù cho ngươi đi!

Rơi vào đường cùng, Lưu Đạt nhìn Cát Nạp lặng lẽ gật đầu, lúc này mới yên lòng, đi theo Túc Mã về phía trước như không có việc gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play