Tịch Bát vội vàng nịnh nọt. Thấy Xuất Vân Tử rất hưởng thụ, hắn lại thuận gậy bò lên, cẩn thận nói:

- Sư phụ à, người xem có nên cho đồ nhi thêm một ít linh đan thần dược, bùa hộ mệnh không! Nếu không, lần sau gặp phải tình huống khó giải quyết, sợ là đồ nhi sẽ không còn gặp lại sư phụ nữa.

Xuất Vân Tử buộc lại cái túi bên thắt lưng, hắn ta có chút khoe khoang ném thanh đoản kiếm trong tay ra, nó lập tức bay vào bên thắt lưng và không thấy nữa. Hai nữ tử cùng Tịch Bát thấy vậy thì nét mặt đầy tôn kính.

Có lẽ nghĩ tới điều gì, Xuất Vân Tử bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Ánh mắt hắn ta liếc qua, gương mặt béo phì trầm xuống hỏi:

- Vật ấy rốt cuộc đến từ đâu? Bên trong Tề Vân thành còn có người dám gây khó dễ cho các ngươi sao?

Tịch Bát không dám che giấu, vội vàng kể mình đi dạo trên đường, trong lúc vô ý phát hiện chiếc nhẫn trên tay lóe sáng, hắn nhanh chóng phát hiện ra thanh đoản kiếm này, lại cướp vào tay thế nào.

Thật ra, Tịch Bát cũng biết lần này chỉ là do mù quáng gặp phải vận may lớn.

Hôm nay, Tịch Bát cùng một đám du côn đi ở trên đường, trong lúc vô ý phát giác chiếc nhẫn trên ngón tay phát sáng. Nhớ tới lời sư phụ Xuất Vân Tử từng nói qua, chiếc nhẫn này gặp bảo bối sẽ như thế. Vì vậy, hắn lại để ý khắp nơi và phát hiện có mấy người trẻ tuổi lạ mắt là đáng nghi nhất.

Tịch Bát liền muốn dụ mấy người đó vào ngõ cụt, lại cẩn thận truy tìm. Mộc Thanh Nhi làm nữ tử đã trở thành đối tượng hắn ra tay. Chỉ không ngờ đối phương có võ công cao như vậy, cuối cùng vẫn phải mượn bùa hộ mệnh ẩn thân, lúc này mới chạy trốn ra ngoài.

Sau khi Đã lừa gạt mấy người bên ngoài này, Tịch Bát nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay càng sáng hơn thì suy đoán thanh đoản kiếm trên tay là bảo vật, lại chạy tới mong được nhận thưởng. Sư phụ Xuất Vân Tử này chính là cao nhân, tùy tiện cho ra một ít bùa hộ mệnh hoặc đan dược gì đó đều là bảo vật rất hiếm thấy, suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta thấy hưng phấn! Ẩn Thân phù này rất kỳ lạ, có thể làm cho cơ thể tàng hình, quả thật là vũ khí sắc bén để làm xằng làm bậy.

Những kẻ xấu này lật trời đảo đất ở trong thành, có lẽ có thể tìm kiếm ra một vài thứ tốt. Ý định bao đầu của Xuất Vân Tử cho Tịch Bát chiếc Tầm Linh Giới là như thế. Khi nhìn thấy thanh đoản kiếm pháp khí này, hắn ta còn tưởng là Tịch Bát đào ở góc tường nào đó ra, nào ngờ đúng là cướp được.

Vì thế, Xuất Vân Tử cũng sợ dẫn đồng đạo tới đây. Tuy nhiên Tịch Bát có thể ung dung chạy trốn, có thể thấy được đối phương cũng không có gì đáng lo. Vì vậy, trong lòng hắn ta chỉ hơi lo lắng cũng lập tức tiêu tan, không quên dạy dỗ đồ đệ tới:

- Hừ! Chẳng qua là một vài người giang hồ mà thôi, lúc đó ngươi chẳng phải đã luyện qua mấy năm công phu quyền cước sao? Người giang hồ bình thường cũng không làm gì được ngươi!

Tịch Bát thầm nghĩ, ta ngoại trừ chạy nhanh ra thì đều là công phu do tổ sư gia truyền, nào dám thật sự đánh với người. Hắn đảo tròng mắt, có chút ít tiếc hận nói:

- Chút bản lĩnh tầm thường của đồ nhi lại tính là gì chứ? Nhưng hai nữ tử kia thật sự đẹp đến động lòng người!



Xuất Vân Tử cơm nước no nê, vỗ nhẹ vào cái bụng căng phồng, nhìn hai nữ tử xinh đẹp bên người mà trong lòng chợt có lửa bốc lên, hắn ta không nhịn được phất tay, nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ công lao hôm nay, ngươi về điều tra rõ ràng chỗ ở của nữ tử kia rồi báo lên. Nếu thật sự giống như lời ngươi nói, ta sẽ có thưởng thêm. Mau cút đi!

Thấy sư phụ nổi hứng, mặc dù không có được lợi ích thực tế nhưng Tịch Bát vẫn thức thời cười nói:

- Vậy không quấy rầy sư phụ tĩnh tu, ta đám huynh đệ của ta còn nằm ở trên đường, đồ nhi xin cáo lui!

- Lăn! Mau cút đi!

Trong miệng Xuất Vân Tử la hét, trên tay đã kéo hai mỹ nhân vào trong lòng.

Hai nữ tử kêu khẽ, Tịch Bát vội vàng lau nước bọt, thu lại ánh mắt tham lam và cười hì hì chạy ra ngoài.

- Ha ha! Những nữ tử phàm tục các nàng đúng là có phúc khí, đợi lát nữa bản tiên trưởng sẽ độ các ngươi thành tiên!

Xuất Vân Tử cười lớn đầy phóng đãng, lại kéo áo bào trên người xuống, lộ ra cơ thể béo mập và nhào về phía hai nữ tử.

- Vị đạo hữu này vẫn chờ trả đồ cho ta xong hãy vui vẻ cũng không muộn đi!

Nhưng vào lúc này, trong phòng có tiếng một nam tử khác nói chuyện.

- Ha ha! Ta có thể nợ ngươi thứ gì chứ? Tiên trưởng ta không kịp đợi nữa rồi!

Xuất Vân Tử cười dâm đãng đè lên người một nữ tử, đang muốn giở trò, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, lập tức nhảy dựng lên. Cơ thể béo mập của hắn ta lại không hề có vẻ nặng nề. Hắn ta nghiêng đầu nhìn xung quanh, lại thấy Tịch Bát đã hôn mê bất tỉnh nằm ở trong đình viện, không khỏi kinh sợ kêu lên thành tiếng:

- Ngươi là ai? Đi ra cho ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play