Phía bắc Tề Vân thành có một sân viện tường cao.

Đây là phủ đệ của thành chủ Tề Vân thành, chính là nơi có địa thế cao nhất bên trong thành, không chỉ có thể quan sát toàn thành, còn có thể nhìn về biển lớn phía xa.

Cách phủ thành chủ không xa có một sân viện riêng. Đó chính là chỗ ở quản lý của phủ thành chủ, nơi đó cũng là tường cao cửa sau, hoàn cảnh không tầm thường.

Tại một gian phòng yên tĩnh trong viện, một người béo mập đang ngồi xếp bằng, trước mặt còn bày đủ rượu thịt, đang ăn uống vui vẻ. Bên cạnh hắn ta còn có hai nữ tử đang ân cần tiếp thức ăn, trong mắt lộ vẻ xuân tình.

Người béo mập này có ba bốn mươi tuổi, trên mặt đầy ngấn mỡ, lông mi dài mắt lớn cũng có khí thế uy nghiêm. Người này chính là quản lý của phủ thành chủ được người gọi là Xuất Vân Tử.

Lúc này Xuất Vân Tử có tu vi Luyện Khí tầng năm. Theo mọi người truyền lại, năm đó hắn bái lạy sư phụ bước vào đạo này, sư phụ đến từ một tiên môn nhỏ của Đại Hạ, vì vi phạm môn quy nên bị đuổi, trên đường nhìn thấy tay ăn chơi là Xuất Vân Tử mới tạm thời nảy ra ý định thu hắn làm đệ tử.

Xuất Vân Tử theo sư phụ sống mấy năm rất tiêu dao, ăn uống chơi gái đánh cược, giả danh lừa bịp, chuyện gì xấu cũng từng làm qua. Không ngờ tiệc vui chóng tàn, trong một lần tranh đấu với người khác, sư phụ đã bỏ mạng. Đồ đệ may mắn thoát khỏi nguy cơ, rút kinh nghiệm xương máu lại làm việc cực nhọc để nâng cao tu vi của bản thân.

Không có sư phụ, Xuất Vân Tử, không thể làm gì khác hơn là một mình tu hành, làm tán tu bình thường trong giới tu tiên, nhưng cũng tự do tự tại. Tuy nhiên ở trong Đại Hạ có rất nhiều cao thủ tu vi như hắn ta thì chỉ có chút lơ là sẽ mất tính mạng. Tính tình gian ngoan của hắn không thay đổi, còn muốn sống những ngày tháng ung dung tự tại nên chạy tới hải ngoại, đi tới Bắc Tề quốc không có nhiều tu sĩ.

Không lâu sau, Xuất Vân Tử lại dựa vào ba phần bản lĩnh, bảy phần nói khoác để trở thành quản lý của Tề Vân thành.

Thân là cao nhân bên trong Tề Vân thành, Xuất Vân Tử tất nhiên được thành chủ hậu đãi. Vàng bạc mỹ nữ không thiếu, còn độc chiếm một sân viện làm chỗ tu luyện và hưởng lạc. Chỉ là hắn ta vẫn không chịu ngồi yên, thu một đám du côn trong thành tới làm đệ tử ký danh.

Những đệ tử ký danh này biết được thân phận tôn quý của Vân Tử, vì cầu được che chở nên thường vơ vét một ít trân bảo kỳ lạ cổ quái cùng mỹ nữ đưa tới, cố gắng làm vừa lòng hắn ta. Có Xuất Vân Tử ở phía sau làm chỗ dựa, bản tính những người này khó thuần, ở trong thành không chuyện ác nào không làm, chuyện xấu đều làm hết.

Xuất Vân Tử được đút rượu ngon tới bên miệng, thích thú xoa nhẹ vòng eo của thị nữ bên cạnh rước tới một tiếng xuýt xoa, hắn ta đắc ý cười ha hả, từng ngấn mỡ cũng run rẩy theo.

Điều khiến người ta khó có thể tưởng tượng được là một kẻ ham mê tửu sắc như thế lại là người trong tiên đạo.

Lúc này, một nam tử từ bên ngoài chạy tới, đó chính là người đã cướp đi thanh đoản kiếm của Mộc Thanh Nhi. Hắn vội vàng tiến sân, đi tới trước phòng thì co đầu rụt cổ, nhưng cũng không dám tiến vào trong, đứng ở cửa kêu lên:



- Sư phụ! Đồ nhi Tịch Bát tới thăm sư phụ!

- Thằng ranh con nhà ngươi cũng thật hiếu thuận, lại đưa tới thứ tốt gì vậy? Nhanh cầm vào đây!

Xuất Vân Tử lau bàn tay đầy mỡ lên trên người thị nữ, mí mắt cũng không nâng lên, hừ một tiếng. Nữ tử kia nhìn vết tay bẩn trên quần áo mà trong lòng thầm buồn, cũng không dám để lộ ra mặt, còn phải miễn cưỡng dựa vào.

Nam tử ngoài cửa tự xưng Tịch Bát nghe tiếng liền giống như một con thỏ linh hoạt, thoáng cái đã vọt vào phòng, chạy tới trước người Xuất Vân Tử và cúi đầu khom lưng cười nói:

- Sư phụ đúng là mắt sáng như đuốc, có chuyện gì cũng không thể giấu được ngài!

Nói xong, hắn cúi người cầm thanh đoản kiếm trong tay dâng lên.

- Pháp khí hạ phẩm à?

Ánh mắt Xuất Vân Tử liền sáng ngời, giơ tay nhận lấy thanh đoản kiếm, lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

- Vật này cũng không tệ lắm, ngươi lấy đâu ra thế?

Trên gương mặt mập mạp của Xuất Vân Tử lộ rõ nụ cười, tất nhiên không thể gạt được ánh mắt của Tịch Bát. Trong lòng hắn vui vẻ cúi đầu nhìn ngón tay, vội vàng lấy lòng nói:

- Đây là nhờ bảo bối sư phụ cho ta dùng tốt thôi! Không ngờ một cái nhẫn bình thường lại thật sự có thể tìm được bảo bối!

Xuất Vân Tử hừ một tiếng, đắc ý nói:

- Nhẫn bình thường? Ngươi biết cái gì chứ! Đó là Tầm Linh Giới của ta, chính là bảo bối tiên gia đấy. Nếu không phải đám ranh con các ngươi toàn tìm một ít vật tầm thường đến làm ta buồn bực, ta còn luyến tiếc khi cho ngươi mượn dùng!

- Lão nhân gia đúng là thần tiên sống! Hôm nay nếu không phải có Ẩn Thân phù của ngài lộ ra thần uy, sợ rằng đồ nhi lại ngã rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play