Sớm nhìn thấy đức hạnh của các sư huynh sư đệ trên thuyền, Mộc Thanh Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói.
Không ai không muốn nghe những lời khen ngợi, ngay cả mỹ nhân cũng vậy! Lan Kỳ Nhi là tiểu cô nương hào phóng cũng thích điều này nên hất cằm về phía bóng lưng của Lâm Nhất, cười nói:
- Người kia trước sau chỉ thấy có một bóng lưng, hiển nhiên là một kẻ không tình nguyện rồi!
- Hừ! Hắn à! Người này nhìn đáng ghét nhưng không phải là người xấu, ngươi đừng chấp nhặt với hắn làm gì!
Mộc Thanh Nhi vốn muốn nhân cơ hội trách mắng Lâm Nhất vài câu, nhưng đảo tròng mắt, lời đến miệng vẫn giữ lại một nửa.
Lâm Nhất có chút lúng túng xoay người lại, chắp tay. Hắn cũng không nhìn Mộc Thanh Nhi cùng Lan Kỳ Nhi, cúi đầu nói:
- Vị tiền bối này nói đùa rồi, tại hạ chỉ là không biết ăn nói, có chỗ đắc tội xin hãy tha lỗi!
Lan Kỳ Nhi cũng không cảm kích mà giả vờ kinh ngạc nói:
- Ta có già như vậy sao? Như vậy đi, ngươi gọi Mộc tỷ tỷ thế nào thì gọi ta như vậy đi!
Nói xong, ánh mắt nàng hiện lên vẻ giảo hoạt, nhìn chằm chằm vào vẻ lúng túng của Lâm Nhất không tha.
Một tu sĩ đặt mình vào trong một đám người phàm lại dương dương đắc ý, có phần khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Nếu như ở trong sư môn, nàng cũng sẽ không để ý tới đệ tử nam tính. Lần này theo sư phụ ra ngoài, khó có được cơ hội ở chung với người phàm cũng khiến cho Lan Kỳ Nhi khôi phục lại thái độ tiểu nữ nhi bình thường. Nàng đột nhiên muốn chọc ghẹo người tu sĩ nhỏ có dáng mạo tầm thường này.
Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, do dự một lát mới nói:
- Nếu vậy, Lan cô nương, tại hạ xin lỗi vì không tiếp chuyện được nữa!
Nói xong một câu, hắn cuối cùng lại xoay người đi xuống lầu.
Lan Kỳ Nhi không ngờ Lâm Nhất nói đi là đi, nàng nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất mỉm cười nói:
- Lan cô nương gì chứ, khó nghe muốn chết, tuổi không lớn lắm lại ra vẻ ông cụ non!
Nàng lắc đầu nói với Mộc Thanh Nhi.
Lâm Nhất thật vất vả mới thoát khỏi Lan Kỳ Nhi, lại là không chỗ nào để đi. Trên thuyền nói một câu thì sợ rằng đều không thoát khỏi tai mắt của đối phương, hắn dứt khoát trở lại trong phòng, lấy ra cờ Tứ Tượng và kích hoạt tất cả trận pháp, trốn vào trong đó.
Hai nữ tử này dường như không phải người có ác ý, cho dù có mưu đồ gây rối thì mình cũng không thể quản được. Cao nhân như vậy hẳn sẽ không làm khó phàm phu tục tử trên thuyền. Có lẽ hai người bọn họ chỉ tiện đường mà thôi! Chỉ mong các nàng sớm ngày rời đi, cảm giác bị người theo dõi thật không dễ chịu gì! Gánh nặng khó hiểu này giống như đá lớn ngàn cân treo trên đỉnh đầu sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào, khiến cho người ta khó có thể chịu được!
Lúc này, Lâm Nhất chưa bao giờ khao khát tu vi tăng trưởng mãnh liệt như vậy. Hắn không thích cảm giác bị cưỡng bức này, hắn muốn khống chế tất cả mọi thứ của mình.
Lâm Nhất trốn ở trong phòng liền ba ngày. Lan Kỳ Nhi cùng tỷ muội Mộc Thanh Nhi ở chung rất vui vẻ, mỗi ngày đều nói tới cảnh biển đã nhìn thấy, nói những chuyện lý thú của nữ hài. Vì vậy, trên tầng lâu đều do ba nữ tử hưởng thụ.
Hoằng An cùng với tất cả đệ tử còn lại ngoan ngoãn tránh xa. Bọn họ cũng biết, Lan Kỳ Nhi chính là tiên tử, trốn xa thì thỏa đáng hơn, đỡ phải tự tìm khó xử.
Mỗi ngày, ba bóng người thướt tha trên tầng lâu lại trở thành phong cảnh đẹp mắt, khiến các đệ tử âm thầm lưu luyến, ngưỡng mộ không thôi! Mọi người vốn tưởng rằng Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên đã tuyệt đẹp vô song, Lan Kỳ Nhi lại chứng minh cho mọi người thấy một vẻ đẹp xuất trần!
Nếu như nói tỷ muội Mộc Thanh Nhi là xuân lan thu cúc với hương thơm thanh nhã, Lan Kỳ Nhi liền là bông hoa lan siêu phàm tuyệt thế, Nếu như tỷ muội Mộc Thanh Nhi là khúc hát trầm làm ấm áp say lòng người, Lan Kỳ Nhi lại giống như tiếng trời ngâm khẽ, rung động lòng người.
Ngày thứ tư sau khi rời khỏi Kiến Công đảo, Lâm Nhất co đầu rụt cổ vẫn bất đắc dĩ đi ra khỏi khoang. Nguyên nhân không có gì khác, trên mặt biển xảy ra tình huống làm cho người ta có dự cảm không tốt!
Đã nhiều ngày nay, Giang trưởng lão bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, hắn không thể trốn không gặp người giống như Lâm Nhất. Người chủ nhà quản lý trên thuyền vẫn là lão già đầu bạc ông.
Mỗi ngày Giang trưởng lão thức dậy thật sớm đều phải đi tới phòng bên cạnh chào hỏi hai nữ tử, lại hỏi thăm xem có gì cần dặn dò không. Sau đó, ông lại ở trên sàn thuyền canh gác, rất sợ các đệ tử nói lời nào không để ý mà mạo phạm tới đối phương.
Nhìn Lâm Nhất không chịu ló đầu ra, Giang trưởng lão cũng bất đắc dĩ, chắc là người trẻ tuổi mặt mỏng, mình vẫn nên tha thứ một chút. Chỉ cần hầu hạ tốt hai nữ tử này thì khổ cực một chút cũng đáng giá!
Sáng sớm hôm nay, Giang trưởng lão lại đi tới chào hỏi hai nữ tử! Có lẽ nể mặt Giang trưởng lão đã lớn tuổi rồi, Lan Kỳ Nhi cùng sư phụ cũng không làm khó dễ ông, truyền âm nói ông không cần khách sáo, cứ tùy tiện.
Mà lúc này Giang trưởng lão mới đứng thẳng, tìm về vài phần uy nghiêm của trưởng lão thái thượng, căn dặn đám người Tiêu đường chủ đi thuyền cẩn thận.
Sáng sớm thời tiết tốt, một mặt trời mới đã ló ra chiếu muôn ánh sáng rực rỡ, gió biển thổi vào khiến cho người ta vui vẻ thoải mái! Nhưng tiệc vui chóng tàn, trong lúc Giang trưởng lão vuốt chòm râu bạc, nhìn ra mặt biển phía xa, đột nhiên thấy có một chiếc thuyền biển từ phía tây đến. Ông tinh mắt liền thấy nó đang đi về phía thuyền của mình.
Thấy tình trạng khác thường như vậy, Giang trưởng lão thầm nghĩ, biển rộng lại chưa từng gặp phải thuyền nào đi như thế. Chuyện khác thường tất có âm mưu!
Giang trưởng lão vội vàng gọi Tiêu đường chủ cùng Mạnh Sơn tới thương lượng cách đối phó.
Thuyền của đối phương nhỏ hơn thuyền của Thiên Long phái cũng nhanh hơn nhiều, không bao lâu đã tới gần. Trên sàn thuyền có khoảng mười một nam tử cường tráng đang đứng. Trong đó có hai người với dáng vẻ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, đúng là tu sĩ Luyện Khí kỳ, mặc dù tu vi chỉ mới tầng bốn nhưng vẫn khiến cho Giang trưởng lão lo lắng.
- Người đối diện nghe đây! Trong vùng biển ngàn dặm này đều thuộc về Tư Đồ gia ta. Tất cả đội thuyền đi ngang qua đây đều phải nghe theo sự điều động của chúng ta, do Tư Đồ gia ta bảo vệ qua khu vực này. Các ngươi nhanh chóng thu buồm dừng thuyền!
Trên thuyền kia có người kêu lớn.
- Đối phương có ý đồ không rõ, thuyền này không dừng được đâu!
Vẻ mặt Tiêu đường chủ rầu rỉ nói. Mạnh Sơn thấy tình thế không tốt đã lệnh cho các đệ tử lấy ra binh khí đề phòng.
Giang trưởng lão thấy đối phương có ý định không tốt, lại sợ hãi hai tu sĩ Luyện Khí kỳ của đối phương nên khủng hoảng, vội vàng truyền âm cho Lâm Nhất.
Tu sĩ thường thích yên tĩnh tu luôn nhưng luôn phải lưu một thần thức ở bên ngoài, để tránh bất trắc. Ai ngờ Lâm Nhất ở trong phòng lại đóng chặt trận pháp, không có một chút động tĩnh nào.
Rơi vào đường cùng, Giang trưởng lão không thể làm gì khác hơn là vội vàng đi tới trước phòng của Lâm Nhất gọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT