Nữ tử trẻ tuổi kia biết người trước mắt này đã có lời nói chọc giận sư phụ của mình.

Sư phụ nhìn như ôn hòa nhưng làm người cương trực, yêu ghét rõ ràng. Đặc biệt là không thích những kẻ miệng lưỡi trơn tru, đầu óc giảo hoạt.

- Ngươi rõ ràng là tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể nói xem như là người giang hồ được! Nghĩ một đằng nói một nẻo! Tuổi còn trẻ không lo học chuyện đàng hoàng!

Giọng điệu của nữ tử trẻ tuổi giống như đang dạy dỗ người khác, chỉ là núm đồng tiền trên gò má hiện ra, hai mắt lo lanh ánh nước trông vẫn rất xinh đẹp. Nàng rõ ràng đang nói chuyện giúp sư phụ, muốn sư phụ vui lòng.

Dường như thật sự không thích cách làm người của Lâm Nhất, nữ tử kia không để ý tới hắn nữa, quay sang quan sát thuyền biển trước mắt.

Không biết Lâm Nhất làm sao lại đắc tội đối phương, Giang trưởng lão đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

- Ta vốn chính là đệ tử môn phái trong giang hồ, ở trong lúc vô ý mới bước vào con đường tu luyện lại không được tính là người giang hồ sao? Tại hạ không hề nói những lời cuồng vọng!

Lâm Nhất cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói.

- Kỳ nhi không cần nhiều lời, sư phụ đi nghỉ ngơi đây!

Nữ tử kia dường như không còn nhẫn nại được nữa, đi thẳng vào trong khoang. Nữ tử trẻ tuổi cũng vội vàng đi vào theo, lúc này Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão mới liếc mắt nhìn nhau, thầm thở dài một hơi.

Giang trưởng lão đi căn dặn lái thuyền, Lâm Nhất âm thầm nhếch mép, lén nhìn khoang bên cạnh. Ai có thể ngờ được cách một vách tường lại có một cao thủ làm cho người ta khiếp sợ. Hắn lắc đầu, dứt khoát bỏ đi.

- Lâm Nhất, hai nữ tử này làm gì vậy? Chẳng lẽ đúng là tiên tử hay sao mà khiến cho Giang trưởng lão cũng sợ hãi thành như vậy chứ?

Trên lâu thuyền, Mộc Thanh Nhi nhìn thấy Lâm Nhất theo cầu thang đi tới thì không nén được tò mò tiến lên hỏi. Chủ tớ Hoằng An cũng ở đây, nghi ngờ nhìn lại.

Mộc Thanh Nhi không biết sâu cạn nói chuyện như vậy làm Lâm Nhất khiếp sợ tới mức sống lưng ớn lạnh! Trên thuyền có động tĩnh nhỏ thế nào đi nữa, có thể tránh được tai mắt của hai người kia sao? Nói lén sau lưng người ta đã là không phải, đây không phải là tự gây phiền toái à? Hắn vội vàng xua tay, nghiêm mặt, giả vờ không vui nói:



- Mộc cô nương, không nên nói sau lưng người khác, như vậy là không tốt!

Nhìn Lâm Nhất đột nhiên biến sắc, Mộc Thanh Nhi sửng sốt và trề môi, bực bội nói:

- Ta không phải chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi sao, không ngờ ngay cả ngươi cũng sợ thành như vậy. Người ta xinh đẹp như vậy, thật không biết có gì phải sợ chứ?

Rắn độc còn có đủ mọi màu sắc! Nàng cũng không sợ sao? Lâm Nhất dứt khoát quay lưng lại, ra vẻ nhìn ra xa.

- Nàng nói ta sao? Ai sợ ta chứ?

Một giọng nói dễ nghe vang lên sau lưng Lâm Nhất. Nữ tử trẻ tuổi váy trắng kia đã ra khỏi lầu từ bao giờ.

- Muội tử, ta nói muội đấy! Muội là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp!

Mộc Thanh Nhi tươi cười tiến ra đón.

Trên gò má của nữ tử trẻ tuổi lại hiện ra núm đồng tiền, trong mắt đầy ý cười quan sát Mộc Thanh Nhi, nói:

- Muội tử? Chẳng lẽ nàng muốn ta gọi nàng một tiếng tỷ tỷ sao? Ha ha, thú vị thật!

Mộc Thanh Nhi cười nói:

- Muội không lớn hơn ta! Gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng được!

Nữ tử kia thản nhiên cười đầy vẻ phong tình. Người trên tầng lầu đều rung động trước vẻ đẹp của nàng. Mấy người Hoằng An đã vậy, ngay cả hai nàng Mộc Thanh Nhi cùng Từ Tử Huyên cũng bị phong thái của nàng thu hút. Đây là một vẻ dẹp không dính bụi trần, như ráng chiều tuyệt đẹp lại xa vời làm cho người ta hướng về!

- Được! Không biết nên xưng hô tỷ tỷ như thế nào!



Nữ tử kia ngược lại cũng hào phóng, kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Thanh Nhi cười hỏi.

- Ta là Mộc Thanh Nhi, đây là sư tỷ của ta Từ Tử Huyên. Còn không biết muội tử tên gì?

Mộc Thanh Nhi vui vẻ khi thấy đối phương hiền hoà như vậy, cũng có ý muốn thân thiết với nàng.

- Tử Huyên ra mắt vị cô nương này!

Từ Tử Huyên ôm quyền thi lễ rất có chừng mực.

- Tại hạ Hoằng An, ra mắt cô nương!

Hoằng An giống như tỉnh táo lại, vội vàng không để mất thời cơ lại gần.

Nữ tử kia vén sợi tóc bị gió biển thổi bay, nhìn Từ Tử Huyên khẽ gật đầu. Về phần Hoằng An, nàng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi xem như không thấy.

- Ta là Lan Kỳ Nhi, các ngươi đi Đại Hạ làm gì vậy?

Mộc Thanh Nhi chẳng qua chỉ là một nữ tử mười mấy tuổi, không mấy trải đời, thấy đối phương nói tên họ thì lại thân thiết khoác khuỷu tay của đối phương, vừa cười vừa nói:

- A! Tên muội tử thật dễ nghe! Lần này chúng ta đi Đại Hạ du lịch, không biết muội đi đâu?

- Ta cũng là theo sư phụ ra ngoài du lịch, thuận đường lên thuyền này đi nhờ, không biết trong lòng các ngươi có tình nguyện không?

Lan Kỳ Nhi nói.

- Làm sao lại không chứ? Muội tử xinh đẹp như tiên, đúng là mỹ nhân khó gặp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play