Mặc dù khuôn mặt của Tiêu đường chủ đã già nua, nhưng cơ thể vẫn cường tráng mạnh mẽ như cũ. Hắn bước nhanh trên bờ đá ngầm, dẫm mạnh mấy cái, cảm giác chân thực trong đáy lòng nhiều hơn một chút, nhịn không được âm thầm than thở. Sao lại gặp phải nơi không có ngọn cỏ thế này cơ chứ, thức ăn và nước uống trên thuyền không còn nhiều nữa, nếu không bổ sung kịp, sao có thể tiếp tục đi được! Đi thuyền trên biển lâu như thế, gặp được một hòn đảo vốn đã không dễ. Nay lại gặp phải nơi thế này, sao có thể cam tâm được?

Vuốt bộ râu thô ráp, Tiêu đường chủ âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Lâm Nhất bước đến.

- Tiêu đường chủ là người có quyết đoán, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?

Tiêu đường chủ chắp tay nhìn Lâm Nhất, lo lắng nói.

- Không ngờ rằng trên biển còn nơi hoang vu toàn sỏi đá thế này. Đứng trên bờ, thấy đây là một hòn đảo lớn không thấy được phần cuối. Ta muốn bẩm báo với Giang trưởng lão và Mạnh trưởng lão một chút, nên đi điều tra một vòng xem, có lẽ sẽ có phát hiện khác. Nếu không thì phải rời đi luôn, đúng là làm người ta không cam lòng mà!

Suy nghĩ trong lòng Lâm Nhất cũng giống với Tiêu đường chủ, nghe đối phương nói như vậy, hắn rất đồng ý.

Không lâu sau, phái Thiên Long và Thương Hải bang bàn bạc với nhau, sau đó chia người ra làm hai đường, đi dọc theo hai bên bờ hòn đảo tìm kiếm, ba ngày sau, hai bên sẽ tập trung về một chỗ với nhau, tiện đường điều tra địa hình hòn đảo. Nếu như ba ngày sau khó đến gần được nhau, vậy thì cứ đi theo đường cũ quay về.

Lâm Nhất dẫn người điều tra phía bên phải, Mạnh Sơn dẫn người điều tra phía bên trái, Tiêu đường chủ thì dẫn theo mấy đệ tử nữa kiểm tra bờ cát gần đó, Giang trưởng lão ở lại bảo vệ con thuyền không bị sóng đánh trôi.

Hoằng An cũng muốn dẫn người đi giúp một phần sức lực, nhưng bị Giang trưởng lão dùng lý do thân phận hắn tôn quý để từ chối, có lẽ là sợ hắn gặp chuyện thì liên lụy đến mọi người.

Trời đã tối, mọi người trở nên bận rộn, từng cây đuốc được đốt lên, lương khô và túi nước mang theo không còn nhiều, hai đội ngũ đi dọc theo bờ biển, biến mất trong chiều tà.

Cũng khó trách mọi người phải vội vàng như thế, mỗi ngày trên biển muốn phát điên rồi, nên khi vất vả lắm mới được lên bờ, mà hòn đảo lại hoang vắng đến mức làm người ta thất vọng, thức ăn và nước uống sắp hết làm cho người ta cảm giác được nguy cơ, không bằng đi điều tra sớm một chút, tìm thêm chút thức ăn và nước uống, nên sợ là không có người có thể yên tâm ngủ ngon được.

Vốn dĩ Lâm Nhất muốn đi một mình, nhưng người trên thuyền không biết rõ tình hình trên đảo, hắn sợ mọi người xảy ra chuyện, không yên lòng nên mới đi theo mọi người.



Một vầng trăng tròn nhô lên, bóng đêm mông lung, tia sáng của cây đuốc chiếu sáng rực rỡ, đường dưới chân cũng không khó đi lắm.

Đi dọc theo bãi biển, đoàn người cứ đi về phía trước, tất nhiên đi đầu là các đệ tử Thương Hải Bang, còn đám người Lâm Nhất đi ở phía sau.

Đệ tử Thương Hải Bang cộng thêm Lê Thải Y là mười ba người, hơn nữa còn có thầy trò Chân Nguyên Tử và Lâm Nhất, chuyến đi này có tổng cộng mười bảy người. Đoàn người đi trên bờ biển hoang vu, nhưng vừa đi lại vừa nói cười.

- Không biết hòn đảo này rộng bao nhiêu đây, ba ngày đi có hết không, cũng không biết nữa! Lâm công tử, ngươi thấy thế nào?

Biện Chân Đạc bước lên, sóng vai đi cùng một chỗ với Lâm Nhất.

- Chỉ cần người không sao là được, đi ba ngày cũng không có vấn đề. Người đang đi trên bờ biển, nhưng lại dùng thần thức kiểm tra mười dặm xung quanh, Lâm Nhất nghe Biện Chấn Đạc hỏi, hắn thuận miệng đáp.

Chân Nguyên Tử cũng bước lên, nói.

- Mặc dù cách này hơi ngốc, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ. Trên thuyền có nhiều người, đồ ăn thức uống mà hết thì không đi xa được, chỉ mong chuyến đi này thu hoạch được gì đó!

- Đạo trưởng nói đúng, nếu như không tìm được thức ăn và nước uống trên đảo, vậy thì phiền phức to rồi. Đi dọc theo con đường, lão phu đã ăn ngán hải sản rồi!

Biện Chấn Đạc nhanh chân bước đi, cười ha ha nói.

- Đi trên bờ biển, ánh mắt không nhìn xa được trong đêm, ngươi và ta có nên rời khỏi bãi biển, đi vào bên trong không?



Chân Nguyên Tử hỏi.

Biện Chấn Đạc cũng tán thành.

- Đạo trưởng nói rất có lý, chúng ta đi như vậy, chỉ có thể nhìn thấy dưới chân, không thấy được chỗ xa, nếu như bỏ lỡ nguồn nước hoặc là chỗ ở của người, chẳng phải rất hối hận sao?

- Ta có thể thấy được mọi thứ trong mấy dặm, mọi người cứ đi về phía trước là được!

Lâm Nhất không dừng bước, lên tiếng an ủi mọi người.

Biện Chấn Đạc nghe vậy, vui vẻ nói.

- Ta nhiều chuyện rồi, sao lại quên một cao nhân như Lâm công tử được chứ, tội lỗi quá!

Hắn nói làm mọi người cười vang.

Tất cả mọi người ở lâu trên thuyền nên bị áp lực, nay lại được đi dưới ánh trăng, ai cũng có hứng thú dạt dào, cười nói đi về phía trước.

Mọi người đi như vậy khoảng hai canh giờ, trăng đã lên cao, phía trước không còn đường nữa, càng đi càng có nhiều đá ngầm và khe núi, ngăn cản bước chân của mọi người.

Lâm Nhất đi đến bên cạnh vách đá, nhìn ngọn sóng đánh ầm ầm bên dưới, sau đó nói với mọi người.

- Muốn đi qua bãi đã ngầm này phải leo lên trên đá. Cả đoàn người chúng ta đi đến đây đã mệt hết rồi, nên nghỉ ngơi trước, đợi trời sáng rồi đi tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play