Mạnh Sơn nhìn thấy Lâm Nhất ở đây, khuôn mặt hơi lúng túng, sau đó giả vờ như không nhìn thấy, hắ nhìn xa xa, tò mò hỏi Tiêu đường chủ.

- Đây là chỗ nào? Hình như thuyền đang đi về phía Đông Nam, không biết có phải đúng vậy không?

Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Tiêu đường chủ căng lên, lớn tiếng nói.

- Mặc dù có thể tìm trên biển, nhưng hướng gió lại thay đổi liên tục. Bây giờ đã vào mùa thu rồi. Lâm công tử nói không sai, chúng ta đang đi về phía Đông Nam. Mà phía trước là chỗ nào? Trên bản đồ biển không có đánh dấu. Vì gặp phải cơn lốc nên con thuyền đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có, nên trước mắt chỉ có thể đi theo gió. Còn phương hướng ban đầu, cũng không cách quá xa đâu!

- Tiếp theo cần phải có nơi tiếp tế sao?

Lâm Nhất lại hỏi.

Tiêu đường chủ gật đầu một cái, hắn nhìn thoáng qua chỗ Giang trưởng lão và Mạnh Sơn, thấy hai người không ngăn cản, nên nói tiếp.

- Liên tục đi trên biển một tháng, lương thực và nước uống trên thuyền đã không còn nhiều, cần phải đến chỗ nghỉ chân để tiếp tế. Mà có vài đệ tử bị bệnh vì không hợp khí hậu, cần phải lên bờ để điều trị.

Thấy Mạnh trưởng lão nói có việc muốn nói với Tiêu đường chủ và Giang trưởng lão, Lâm Nhất cũng không tiện làm phiền, mượn cơ hội rời đi, hắn đi theo cầu thang lên phía trên.

Đam người Biện Chấn Đạc nhìn thấy Lâm Nhất thì rất mừng rỡ, dồn dập bước lên hỏi thăm! Mà Hàn Tử Giang đã được nối lại tay cụt xong xuôi, đang điều dưỡng trong phòng của Biện Chân Đạc, bây giờ hắn đã có thể giật ngón tay, nếu như dưỡng thương khoảng ba, năm tháng, có lẽ có thể khỏi hẳn.

Nói chuyện với người Thương Hải Bang một lúc, Lâm Nhất đi về phía boong tàu. Mọi người trên thuyền đều vui cười chào hỏi. Hắn cũng mỉm cười đáp lại, gật đầu ra hiệu, sau đó thong dong rời đi.



- Kính chào Tiểu sư thúc!

Ở mép thuyền, hai người Nguyên Thanh và Nguyên Phong dành trước một bước, để cho Chân Nguyên Tử đi ở phía sau, cười hì hì thi lễ với Lâm Nhất. Lâm Nhất chỉ gật đầu cười một cái, sau đó ôm quyền nói với Chân Nguyên Tử ở xa xa.

- Chào sư huynh, vì sao ba người không ở trên lầu cao, nơi đó có phong cảnh đẹp hơn đây nhiều mà?

Tay Chân Nguyên Tử vuốt râu dài, từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhất, cười vui vẻ.

- Dù phong cảnh đẹp, cũng không đẹp trai bằng khuôn mặt của Lâm sư đệ ta!

Nguyên Thanh cười khà khà nói.

- Vẫn là sư phụ nói chuyện xuôi tai nhất, ở trên biển lâu quá rồi, trên boong thuyền ngược lại đông vui!

- Thật ra trên lầu còn đông vui hơn nhiều, chỉ có sư phụ và sư huynh ta không chịu nổi, nên mới đi về phía boong thuyền!

Nguyên Phong còn sợ Lâm Nhất không tin, nên bĩu môi nhìn về bên trên.

Nguyên Phong ra hiệu cho Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là đám người Hoằng An và Mộc Thanh Nhi, đang rất vui vẻ nói chuyện trên đó, nhưng bọn họ không hẹn mà đều nhìn về phía Lâm Nhất.

- Nói gì thế! Tào lao không.

Chân Nguyên Tử trừng mắt nhìn hai đồ đệ, hừ một tiếng, kéo Lâm Nhất đến mép thuyền, thân thiết nói.



- Đừng quan tâm đến hai thằng nhóc này, ngươi nói cho sư huynh biết một chút, kết quả bế quan thế nào rồi?

... . . .

Đến lúc sương mù bao phủ ngoài khơi, mọi người Phái Thiên Long đã bước lên đất liền. Nhưng đập vào mắt chính là những gò đất và đá ngầm nâu xơ xác, không thấy được cây cối, ngay cả cỏ dại cũng không có, cực kỳ hoang vu.

Nụ cười trên mặt các đệ tử dần dần biến mất, phiêu bạt trên biển đã lâu, sự vui sướng khi nhìn thấy đất liền đã rút xuống như thủy triều, tan biến khỏi trái tim của mỗi người!

Lâm Nhất đi theo mọi người đến bãi cát, thấy cảnh trước mặt cũng mờ mịt, đây là chỗ nào? Hắn nhịn không được nhớ đến Tiêu đường chủ phiêu bạt trên biển đã lâu, cho dù con thuyền có đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, cũng không thoát khỏi tầm kiến thức của người này được.

Tiêu đường chủ sắp xếp ổn thoả mọi việc trên tay, khuôn mặt cứng ngắc như dùng đao khắc cũng không giấu nổi sự âm trầm dưới đáy lòng, đôi mắt hắn nhìn quen gió sương, lẳng lặng đánh giá lục địa xa lạ, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Nam nay Tiêu đường chủ đã hơn năm mươi tuổi, hắn đi vào phái Thiên Long từ lúc còn rất trẻ, trở thành một đệ tử Hổ Sa Đường. Đi biển rất nhiều năm, trải qua mấy chục năm mưa gió, khoảnh khắc sống chết, nhìn quen sóng gió.

Trên con thuyền này, trong số tất cả đệ tử từng đi đến Đại Hạ, chỉ còn lại duy nhất mình Tiêu đường chủ nữa. Mặc dù hắn được thăng chức làm đường chủ, nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác vui sướng khi khổ tận cam lai, mà trong lòng càng trở nên thấp thỏm hơn.

Một đời phiêu bạt trên biển, bây giờ Tiêu đường chủ vẫn cô độc một người, cũng may mắn là không đau không ốm. Nhưng đi nhiều năm như thế, dần dần giống như bèo không chốn nương tựa, làm cho hắn có cảm giác mỏi mệt.

Hắn muốn có ngày mình có thể quay về thôn nhỏ, trở lại nhà của mình, mỗi đêm có thể ngủ ngon giấc, ban ngày trồng hoa trồng quả trước cửa nhà, nhìn mặt trời mọc rồi lặn.

Nhưng mà, chuyến đi này thật không phải dễ dàng, những người già tuổi như hắn, không bị bệnh thì cũng tàn tật, nếu không cũng đã chôn thây ngoài biển rộng. Những đệ tử trẻ tuổi thì không chịu nổi gánh nặng, không yên tâm được. Tuổi già nhưng chí chưa già, con ngựa già Tiêu đường chủ này, lại lần nữa phiêu bạt trên biển rộng mênh mông. Đi càng lúc càng xa nhà, chỉ là cây cổ thụ trước cửa nhà lại càng ngày càng rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play