Lâm Nhất cùng Huyền Ngọc Tử xuất hiện trước cửa động, mọi người bên trong động đều đứng dậy, có khoảng năm, sáu mươi người.
Vừa đi không bao lâu, bên trong động lại có thêm khoảng ba mươi người, trong đó trẻ có già có, nam có nữa có. Một đám người lo sợ bất an, nỗ lực tìm kiếm vận mệnh của bản thân trên người kẻ khác!
Tuy mọi người rất muốn vây lại hỏi rõ ngọn nguồn nhưng cuối cùng lại dừng nhân xem xét.
Chỉ thấy hai người kia trở về lông tóc không bị tổn hao, lại mang thần sắc khác nhau. Người thanh niên trong đó cử chỉ như thường, giống như chỉ ra ngoài đi dạo một vòng. Mà người trung niên da mặt vàng kia lại tóc tai bù xù, vết máu đầy người, vẫn siết chặt hai quyền trừng đỏ mắt, phát ra sát khí âm hàn khiến kẻ khác sợ hãi!
Hai người trở về tuy ít nhưng lại chiếm hơn ba phần số người ra ngoài, quả thật không dễ!
Không thể nghi ngờ, Huyền Ngọc Tử mới là người có công đầu! Hắn thoạt nhìn tướng mạo xấu xí, thậm chí còn có chút hèn mọn, ai ngờ lại cường đại cùng hung hãn như vậy!
Thì ra tướng mạo của cao nhân lại như thế!
Ánh mắt Lâm Nhất xẹt qua mọi người, khoanh tay đi về chỗ của mình. Râu quai nón Nhĩ Huyền cùng nam tử Ti Bào hơi có chút đánh giá hắn, nhưng lại chú ý tới Huyền Ngọc Tử hơn. Những người khác ở đây cũng như vậy, chậm rãi đi lướt qua hắn.
Tôn trọng cường giả là bản tính vốn có của con người!
Huyền Ngọc Tử dường như vẫn còn chìm đắm trong máu tanh giết chóc, khoái ý cảm thụ cái nhìn chăm chú của mọi người! Mà khi hắn bỗng nhiên phát hiện trước mặt thiếu một người, nhất thời giống như mất đi người tâm phúc, thân thể vốn cứng đờ nhanh chóng mềm nhũn, vội vàng giãy dụa đuổi theo về phía trước, vô cùng thân thiết đưa tay hô hoán:
- Lâm huynh! Chờ tiểu đệ chút…
Sắc mặt dữ tợn biến mất, bỗng nhiên hiện lên nụ cười gian ác.
Thấy tình hình như vậy, mọi người bên trong sơn động đều trố mắt ngạc nhiên.
Nam tử Ti Bào ngồi một mình ở trong góc phòng. Thần sắc hắn kiêu căng cùng lạnh lùng yên lặng quan sát….
Lâm Nhất dừng bước tại một góc ở nhỏ trong sơn động. Sau khi địa bàn bị hai trung niên chiếm cứ, không có ý tứ chuyển chỗ, hắn nhìn quanh quẩn liền muốn tìm một chỗ ngồi khác. Ai ngờ đối phương đột nhiên trốn sang một bên, liên tục gật đầu xin lỗi.
Lâm Nhất rất là lười nhác nằm xuống đất, thảnh thơi đung đưa chân. Ở bên ngoài một trượng là Huyền Ngọc Tử ngồi ngay thẳng, vẫn đang nhìn xung quanh…
Một thời gian sau, tu sĩ bên trong sơn động cũng có người ra ra vào vào. Vừa quen mặt một chút lại nhanh chóng có người xa lạ khác thay thế.
Nguyên Tín kia mỗi lần tới chọn người dường như đều quên mất Lâm Nhất cùng Huyền Ngọc Tử. Bị quên lãng cùng hai người bọn họ còn có nam tử Ti Bào cùng râu quai nón Nhĩ Huyền.
Trong lúc bất tri bất giác liền trôi qua hai tháng. Mỗi lần đều có nhiều người ra, ít người trở về. Tới khi bên trong sơn động lại lần nữa còn dư lại hơn mười người, cũng đã gần một năm.
Lâm Nhất khi thì nằm, khi lại tĩnh tọa yên lặng nhìn nơi của mình. Hắn làm như không thấy tình hình quanh mình, có tai như điếc, chỉ lo nghĩ tâm sự của bản thân. Hắn không biết lúc nào có thể thoát thân, mà từ sau khi trở về từ lần quyết đấu trước, trong đầu của hắn sinh ra một loại xung động mơ hồ.
Nếu tiếp tục đi xuống chỉ có thể mặc người khác định đoạt. Mà muốn tìm được một con đường sống trong tuyệt cảnh lại rất khó. Nhưng bây giờ chưa phải lúc sơn cùng thủy tận, vẫn có thể có một con đường sinh cơ…
Bên ngoài một trượng, Huyền Ngọc Tử vẫn không chịu rời đi nửa bước. Tuy rằng vị Lâm huynh kia không để ý tới hắn, thậm chí chưa từng nhìn, hắn vẫn ở đó. Lần trước có thể sống sót trở về, chẳng lẽ còn không thấy rõ mọi thứ sao?
Huyền Ngọc Tử mang theo dáng vẻ tiều tụy, yên lặng ngồi bên cạnh quan sát. Vị Lâm huynh kia không chỉ có khuôn mặt trẻ tuổi, thân thể cao ngất, tứ chi cao to, còn có thần thái ngang ngạnh không thể kiềm chế cùng với khí thế lay động của sấm gió, đều là thứ khiến kẻ khác cực kỳ hâm mộ…
Một thân ảnh chậm rãi đi tới, dưới chân không một tiếng động.
Huyền Ngọc Tử vừa phát giác liền mang thái độ hung dữ xoay người lại.
Người tới chính là nam tử Ti Bào, dáng dấp anh tuấn, vì sao lại không có chút hăng hái? Chỉ thấy hắn ngừng lại ở ngoài mấy trượng, khẽ vuốt cằm, vẫn mang thần sắc hờ hững cùng chút quái dị mở miệng nói:
- Tại hạ Minh Cơ muốn cùng kết giao với đạo hữu…
Huyền Ngọc Tử ưỡn ngực lên, đưa tay vuốt chòm râu thưa thớt, vẫn có chút rụt rè trả lời:
- Đa tạ đạo hữu nâng đỡ! Chỉ cần ngày sau gặp lại ở nơi đất khách, ta với ngươi thân cận cũng không muộn…
Hắn nói bóng gió, ngươi có thể còn sống đi ra ngoài sao, ta cần gì phải phí công kết giao với một người chết!
Lâm Nhất nằm không nhúc nhích, dường như ngủ mà cũng không phải ngủ.
Nam tử tự xưng Minh Cơ vẫn chưa biết khó mà lui, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Huyền Ngọc Tử, sau đó lại chuyển hướng, tiếp tục nói:
- Lúc trước có nghe nói, vị này chắc là Lâm đạo hữu…
Thần sắc Huyền Ngọc Tử cứng đờ, im lặng không nói gì. Người đối phương muốn kết giao không phải mình? Mà sau khi hắn xấu hổ, lại sinh ra chút sợ hãi. Làm gì? Hiểu rồi, là muốn cướp Lâm huynh của ta!
Minh Cơ tự nói:
- Tai họa bất ngờ phủ xuống, ta và ngươi khó tránh khỏi kiếp nạn này. Không ngại cùng tính toán một chút… dù sao vẫn tốt hơn phó thác cho số phận…
Vóc người hắn gầy, không cao, nói tới nói lui cũng không nhanh không chậm, mà trong thần thái cũng có chút thản nhiên.
Huyền Ngọc Tử không đợi đối phương nói hết, da mặt căng thẳng, biểu cảm không tốt ngắt lời:
- Sinh tử tự có thiên mệnh an bài, nên tự cầu phúc! Lâm huynh nghỉ ngơi quan trọng hơn, xin đừng quấy rầy…
Hắn không nhịn được khoát khoát tay, muốn đuổi người gây ra huyên náo đi.
Đúng lúc đó lại có người lạnh lùng quát:
- Câm miệng!
Huyền Ngọc Tử không cần suy nghĩ liền nói:
- Lâm huynh phân phó bảo ngươi câm miệng…
Chợt thấy có người ngồi dậy, sắc mặt khó coi, hắn vội vàng hạ thấp lưng, ngượng ngùng cười làm lành nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT