Ở trên thạch đài bên cạnh huyết động, có người vẫn luôn chú ý cử động của Lâm Nhất. Thấy hắn rốt cục bắt đầu giết chóc, người trung niên gọi là Tam Thủy cùng Nguyên Tín Tử nhìn nhau cười một tiếng….

Lúc Lâm Nhất giết một người, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Phụ nhân kia đã hóa thành máu loãng chảy về phía huyết đàm, mà Huyền Ngọc Tử vẫn còn đang không ngừng ca tụng. Tư thế hung ác cùng thần sắc dữ tợn của hắn dường như khác xa so với lúc trước!

Vào lúc này, hai người khác phe mình đã dần dần chống đỡ không nổi.

Hán tử mặt đen liên tục bị thương, giống như tỉnh lại từ trong giết chóc. Hắn không dám tái chiến, xoay người bỏ chạy. Mà người này cũng không may mắn như Huyền Ngọc Tử, ai ngờ vừa lúc chạy tới động khẩu lại phát sinh dị biến, một hỏa diễm màu đen phóng tới, bóng người chạy thục mạng thoáng chốc hóa thành tro! Sau đó có thanh âm lạnh lùng truyền khắp bốn phía:

- Người lâm trận sợ chiến, giết không tha!

Năm người Tam Thủy cùng Nguyên Tín Tử ở trên thạch đài cũng không phải chỉ xem náo nhiệt mà là có ý giám sát và đốc thúc tác chiến!

Tâm thần lão giả loạn một cái, năm người đối phương thừa cơ điên cuồng tấn công. Đối mặt tuy không phải pháp thuật thần thông nhưng lại là côn bảng búa giống như cuồng phong chém lung tung, đều là từng chiêu trí mạng!

Lâm Nhất thấy thế liền thoáng chần chờ.

Hắn không có quan hệ với lão giả kia, vô cùng xa lạ. Nhưng đều là người một phương, cứu người mới là cứu mình!

Nhưng tiến hay lùi đều do người khác khống chế, di chuyển chính là sinh tử không rõ, làm sao có thể hao tổn quá nhiều!



Lâm Nhất khẽ thở dài, mang theo búa liền muốn tiến lên.

Một đạo nhân ảnh đột nhiên từ phía sau nhảy ra, vội vàng ngăn cản lối đi.

Chỉ thấy Huyền Ngọc Tử cầm một cây gậy máu trong tay, hai mắt phiếm hồng, mang theo sát khí, thở gấp gáp nói:

- Không thể cứu hắn! Người chết càng nhiều, càng có lợi cho việc ngưng luyện huyết sát! Chỉ có như vậy ta mới có thể sớm ngày thoát thân...

Lời còn chưa dứt, phía ngoài trăm trượng đột nhiên truyền tới một tiếng hét thảm. Lão giả kia gặp phải một đám địch thủ khó giải quyết, thoáng cái đã có huyết quang vẩy ra.

Lúc năm người kia đắc thủ, không hề ngừng lại, chạy thẳng về phía hai người đối thủ còn sót lại.

Đuôi lông mày Lâm Nhất khẽ nâng nhìn về phía Huyền Ngọc Tử cản đường. Tuy sát ý của đối phương không giảm, nhưng lại rất nghiêm túc với tính mạng mình, thân hình lóe lên, lần thứ hai trốn phía sau hắn, còn không quên huy động thiết bổng kêu gào:

- Lâm huynh! Ta và ngươi liều chết đánh một trận!

Huyệt động mở rộng thật ra chỉ là một lồng giam mà thôi! Muốn ở trong đó thỏa thích trằn trọc xê dịch sợ rằng chỉ là một hồi phí công giãy giụa. Mà ngoan cố chống cự, huống chi là người sống sờ sờ…

Trong chớp mắt năm người nhào tới bên cạnh. Hai người Tiên Quân hậu kỳ, ba cao thủ Kim tiên, đều mang theo sát khí đầy người phóng tới!

Lâm Nhất yên lạng đứng, ấn ký mi tâm khẽ nhảy lên. Khoảng cách hai bên cũng chỉ hơn mười trượng, trong hai mắt hắn ngay lập tức lóe lên huyết quang, ngay sau đó chợt nhảy lên nghênh đón về phía trước. Mà một thân ở trên đường đột nhiên vặn vẹo vài cái, như giao long nổi trên mặt nước, thuận thế tránh thoát công kích, sau đó cầm búa bén trong tay đánh tới.



Trong nháy mắt thần sắc năm người kia khẽ đổi. Vừa rồi hình như có huyết quang chói mắt đâm thẳng vào sâu trong thần hồn, khiến người ta nhất thời mờ mịt…

Cái này không cho phép chậm chạp, Lâm Nhất đi ngang qua bên cạnh năm người. Sau đó âm thanh “phác phác” nhẹ vang lên, hai lão giả Tiên Quân hậu kỳ đã bị chém ngang. Hắn tiếp tục đi tới trước mấy trượng, đột nhiên rơi xuống đất, ầm ầm một tiếng bỏ lại búa bén, chợt chậm rãi xoay người khẽ đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm tới mi tâm…

Quả nhiên Huyền Ngọc Tử lần thứ hai điên cuồng lên. Trong nháy mắt hai vị lão giả phơi thây tại chỗ, ba người còn sót lại đang trố mắt nhìn. Hữu ky khả thừa, đương thống hạ sát thủ! Hắn không hề chậm trễ, nhanh chóng vọt tới, thiết bổng liên tục đập loạn. Trong tiếng nổ vang “Ầm ầm”, thịt bay tán loạn văng khắp nơi, một luồng lũ huyết theo địa thế tụ về một chỗ!

Một lát sau Huyền Ngọc Tử vẫn điên cuồng đập gậy. Hắn giống như có mối thù không đội trời chung với đối thủ, chỉ một mực trút xuống cây gậy sắt trong cừu hận ngập trời cùng sát khí điên cuồng. Mà thi hài trên mặt đất từ lâu đã hoàn toàn không có…

- Đủ rồi!

Một tiếng gào to truyền tới, Huyền Ngọc Tử đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cả người run mạnh, lúc này mới chậm rãi ngừng lại. Mà hắn vẫn còn siết chặc thiết bổng, trên mặt, đầu cổ và toàn thân để lộ ra vết máu. Vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt rời rạc, vẫn còn chút dư âm thú tính…

Tam Thủy lăng không tới, mang theo dáng vẻ tươi cười suy ngẫm cười nói:

- Thắng lợi lần này của các ngươi thật đáng mừng! Thắng liên tiếp ba trận, sẽ có ban thưởng khác, ha ha..

Vòng sắt trên đỉnh đầu hắn khôi phục nguyên trạng, trên thạch đài hơn trăm trượng vờn quanh hỏa quang hắc sắc không thấy rõ bóng dáng.

Sắc mặt đám người Nguyên Tín Tử cũng trở nên khó lường.

Tam Thủy đưa tay điểm một cái, cấm chế biến mất, cửa vào mở rộng. Hắn nhìn về phía Lâm Nhất vài lần, chân không chạm đất thản nhiên rời đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play