Một trng niên râu rậm thoáng sợ run lên, lập tức giậm chân một cái, hung hăng mắng:

- Ta phun nước bọt. Mẹ nó! Đúng là xui.

Hắn không dám không vâng lời, vẫn cắn răng nghiến lợi sải bước đi ra ngoài.

Bảy ngày trước, người này đã từng bị Nguyên Tín Tử gọi một lần, may mắn thay một mình về tới trong động, trên người mang đầy vết máu. Tình hình ra ngoài cụ thể như thế nào, hắn vẫn giữ kín như bưng, một chữ cũng không ói ra. Ai ngờ bảy ngày sau vận may lại hàng lâm lần nữa. Hãy còn không biết vận may này là may mắn, hay là vận rủi.

Tên của hắn thật ra thì dễ nhớ, Nhĩ Huyền, hẳn là vị yêu tu, đã từng có Tiên Quân hậu kỳ cảnh giới. Mặc dù hắn không quá cao nhưng tỏ ra cực kỳ cường tráng, đi trên đường oai phong lẫm lẫm. Thuận theo bị điểm còn có sáu người khác, thần tình bộ dáng đều có khác biệt, đều không ngoại lệ là cố kỵ nặng nề và không thể không nghe theo phân phó. Trước mắt thân hãm chuồng hơn nữa pháp lực bị phong, thân phân không khác gì như cá nằm trên thớt, thử hỏi ai dám kháng mệnh?

Lâm Nhất nằm ở trong góc, yên lặng đánh giá người trung niên chỗ động khẩu. Nguyên Tín Tử, môn phái nào, lai lịch ra sao, đều không biết gì cả. Ngọc bài màu đen bên hông hắn có lẽ có cổ quái.

- Chớ có lề mề. Nếu không chớ trách lão phu vô tình.

Tu vi cao chút ít, lớn tuổi một chút, yêu thích cậy già lên mặt cũng tự cho mình là lão phu, dường như không như thế, không đủ để chứng tỏ thân phận trưởng bối của mình. Mà tu sĩ trong sơn động có vị nào tuổi tác không trên mấy ngàn, vạn năm? Dĩ nhiên, Lâm mỗ là người ngoại lệ.

Lâm Nhất men theo tiếng của Nguyên Tín Tử nhìn lại, thì ra là có người đã rơi ở phía sau. Đó là một nam nhân khoảng hai ba chục tuổi, da mặt trắng trẻo, dưới hàm là chòm râu lơ phơ, vóc người có chút anh tuấn, phải có tu vi Tiên Quân trung kỳ trở lên. Hắn mặc ti bào hiếm thấy, quả nhiên là một tử đệ của đại hộ nhân gia. Qua cử chỉ trù trừ, trong thần sắc của hắn hình như có uấn nộ, rồi lại quát mắng ép buộc di chuyển bước chân.

Không bao lâu công phu, bảy người lần lượt đi ra ngoài. Hào quang loé lên, đoàn người theo Nguyên Tín Tử kia đã mất đi thân ảnh.

Trong sơn động yên lặng một lát, dần dần có chút động tĩnh. Có người ngồi xuống, có người than thở, có người đi đi lại lại khắp nơi.

Lâm Nhất từ từ nhắm hai mắt lại như đang ngủ vậy, có tiếng bước chân nhè nhẹ đến tới, theo đó là tiếng vang lên:

- Bảy người đi theo ấy, khả năng quay lại là bao nhiêu? Giờ này thân hãm nhà tù, lại kêu trời không ứng, gọi đất chẳng linh, ta và ngươi chỉ có tự cầu phúc rồi vậy.

Ta và ngươi? Đây là không có chuyện gì rồi kiếm cớ nói sao, ai nhận ra được ai chứ a. Lâm Nhất hãy còn giả vờ ngủ, thờ ơ đối với hết thảy chung quanh mình. Mà người tới lại từ từ ngồi xuống, dẫn giọng điệu lấy lòng, nhỏ giọng cười nói:



- Ha ha. Nửa tháng nay, đạo hữu trong động gần như thay hết một đợt, mà vị đạo hữu này lại không tổn hao chút nào, thực khiến người ta mơ ước không dứt a.

Tiếng cười kia ngay tại bên tai, hơn nữa khí tức rõ ràng.

Lâm Nhất bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy tránh né. Mà một bên chính là vách động, đã mất đi chỗ trốn tránh. Hắn nhíu mày lại, mới chịu thi triển thủ đoạn rời đi, rồi lại dựa thân thể thoáng sửng sốt. Người tới là trung niên râu ngắn, không ngờ lại nằm trên đất, cũng nghiêng người, vẻ mặt còn mang theo nụ cười mập mờ không rõ.

Trước mắt bao người, đại nam tử song song mà nằm như vậy?

Lâm Nhất chỉ cảm thấy choáng váng, một trận hàn khí thản nhiên dựng lên, vén vạt áo giơ chân lên. Không đợi hắn đá bay người đó ra ngoài, đối phương rất có nhãn quang, cực kỳ thức thời hoạt động cái mông, giơ tay lên nhẹ thở dài, tỏ ý an tâm chớ vội, lập tức lại nhỏ giọng lại cười nói:

- Vị đạo hữu này lâm nguy không sợ hơn nữa bình thản ung dung, chắc chắn có biện pháp bảo vệ tánh mạng biện pháp. Huyền Ngọc Tử Thiên Hoang, chuyên tới để kết giao một phen. Bất kể sau này như thế nào, trước mắt thật không phải là một cuộc duyên phận.

Thiên Hoang Huyền Ngọc Tử? Thiên Hoang.

Lâm Nhất thế tại nhất định ra một đá lại miễn cưỡng nhịn xuống, đưa mắt quan sát, không kìm khóe miệng lại nhếch lên.

Huyền Ngọc Tử là trung niên lông mày nhỏ nhắn, da mặt vàng, râu ngắn, một bộ áo vải, cả người khá sạch sẽ. Hắn thật thà ngoan ngoãn nằm trên đất, ánh mắt sâu kín, quả nhiên ra dáng ta cần ta cứ lấy.

Có thể thấy, người này phát giác Lâm mỗ đến nay bình yên vô sự, liền đầu cơ trục lợi đi theo né đến đây. Biểu hiện thiện ý như thế thật mới mẻ a.

Bất quá, Thiên Hoang này có đúng là Thiên Hoang đã biết kia hay không.

. .

Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play