Lâm Nhất không có lệnh bài, còn chưa bị chỉ trích, mà được hai người trung niên kia tỏ ý ra hiệu, liền men theo một thông đạo đi ra ngoài. Hắn vốn định hỏi thăm mấy câu, nhưng lại không thể không cất đi nghi ngờ mà nghe lệnh hành sự. Chỉ vì sau khi ra khỏi trận pháp, thân hình cả người nặng nề hơn nữa pháp lực trì trệ. Nếu như có gì ngoài ý muốn thật khó có thể ứng đối.
Nơi này không chỉ có một vị cao thủ Động Thiên. Kế tiếp như thế nào, chỉ có gặp thời ứng biến.
Ngoài ra trong huyệt động to lớn, chung quanh chằng chịt hơn mười cái truyền tống trận. Có người lúc xuất trận đã không thấy nhân hình, chỉ có một đoàn huyết vụ lóe ra. Đó là do truyền tống đường dài, bị hụt pháp lực, bị giới tử hư không bạo thân thể, kết quả cực kỳ thê thảm.
Lâm Nhất bị người dẫn tới sơn động trước mắt, chớp mắt hơn ba tháng đã trôi qua. Hắn biết mình bị nhốt. Về phần nguyên do thì nhất thời không thể nào biết được.
Trong ba tháng ở đây, tu sĩ trong động có tiến có ra. Sau ba lần bốn lượt, hơn trăm người giờ này chỉ còn lại hơn 30 vị. Những người khác đi nơi nào, không có ai phân trần. Không nhiều người quay trở về đều bị sát khí dẫn đầy người, dường như ngày tận thế tới vậy, đều là bộ dáng âm trầm lạnh như băng khiến người không dám tùy tiện tới gần.
Lâm Nhất một mình nấp trong góc sơn động, không người hỏi thăm, ngược lại cũng được thanh tĩnh. Khi hắn biết rằng tạm thời khó có thể thoát thân, cũng không nhàn rỗi mà là vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng chạm ngón tay trái trên càn khôn giới tử.
Nô nhi bế quan dưới đất, nếu muốn tu tới Phạm Thiên cảnh giới hãy còn tu một thời gian nữa. Tiểu nha đầu nghe lời, hơn nữa cực kỳ nhạy bén, không lo an nguy, không cần lo lắng cho nàng.
Đầu hổ và Lão Long sau khi nghe ý của mình đã cải trang ăn mặc, dung nhập vào Di tộc, thời gian ngắn nay mai dự liệu cũng không sao. Chỉ cần là có rượu có cơm, không biết hai vị này còn nhớ lão đại hay không?
Bất quá, chuyện xấu duy nhất chính là con đường Cửu Thiên. Không có ai nhìn chằm chằm cũng thời khắc lưu ý, một khi Hồng Hoang có cao thủ tìm thấy, trước tình hình không hề phòng bị, hai huynh đệ ấy khó tránh khỏi sẽ tiết lộ hành tích. Chỉ mong bản thân mình sớm ngày ly khai, chỉ mong ba người hắn đều bình yên vô sự.
Nếu như có gì ngoài ý muốn, chỉ có thể trách chính Lâm mỗ rồi. Đều nói cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, kì thực cẩn thận quá mức có đôi khi ngược lại càng thêm loạn. Mà hơn ngàn năm, trước mặt Lâm mỗ chưa từng có con đường bằng phẳng? Không có. Nếu đã như vậy, cứ nhìn chuyến đi Hồng Hoang lần này, xem tình hình như thế nào.
Giờ này khắc này, Lâm Nhất chỉ có thể mong muốn mọi chuyện đều tốt đẹp. Hãy còn không biết có người đã tìm tới Cửu Thiên môn hộ, cũng có nhiều suy đoán từ trong dấu vết, lại mở ra một tấm lưới vô hình, chỉ vì hắn vượt biên mà đến con cá cũng chém tận giết tuyệt. Còn đầu hổ và Lão Long là vong mệnh thiên nhai. Tiên Nô một thân một mình, tiền đồ chưa biết.
Lâm Nhất hãy còn nằm ngữa, nâng một bàn tay lên nhẹ nhàng đánh vào vách đá bên cạnh. Giây lát sau bắn ra một luồng thần thức tự nhiên quay trở về.
Sâu nơi vách đá hiện đầy cấm chế tầng tầng lớp lớp, không ngờ lại khó tìm thấy khe hở. Mà không chỉ có ở đây, dưới đất lớn như vậy đều là trận pháp cấm cố, cũng có người lo liệu. Một nơi lao tù như thế có thể gọi là phòng thủ kiên cố.
Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, lập tức nhập thần thức vào trong càn khôn giới tử trên ngón tay. Trong đó không có long hài trăm trượng, một nơi lớn hơn rất nhiều nhưng cũng rất lộn xộn, tích lũy hơn ngàn năm, linh linh toái toái, đều là gia sản a.
Nhưng Lâm Nhất chỉ lưu ý tới bốn bóng người ngồi nghiêm trong càn khôn giới, đó chính là bốn tôn tiên hài khôi lỗi do Ngô Dung lưu lại. Hắn một mực không rãnh để ý tới, giờ này cuối cùng đã có nhàn rỗi. Tốn thời gian ba tháng, trước tình hình thần không biết quỷ không hay, cuối cùng rồi cũng hoàn tất tế luyện.
Bốn tôn khôi lỗi này chính là sát chiêu của Hoàng bà bà bàng thân. Hắn không chỉ có tu vi Tiên Quân sơ kỳ, mà còn có phân thân chi thuật. Nhưng từ một thay đổi thành ba, quả nhiên là thần kỳ. Mà dựa vào thượng năng khoe oai nhất thời tại Tiên vực, giờ này cao thủ khắp cả Hồng Hoang, thực không thấm vào đâu.
Chỉ tiếc sau một cuộc Thiên kiếp, ba tôn hợp làm một thể. Tu vi thăng tiến lên rồi, lại không trợ thủ. Tạm thời những tiên hài khôi lỗi cho đủ số, thời điểm mấu chốt có lẽ có ít công dụng.
Lâm Nhất gối đầu lên cánh tay, cánh tay còn lại nấp trong tay áo, lặng lẽ móc ra một viên ngọc giản. Đây chính là khôi lỗi pháp môn do Hoàng bà bà luyện chế, ắt không phải là đến từ chân truyền. Trong đó thứ ghi lại thiếu ba ít bốn, cũng thêm nhiều thứ thể ngộ của cá nhân. Mà nàng ta sau khi tinh luyện, xem ra cũng thực dụng.
Ban đầu sau khi thủ hạ Ngô Dung trọng tố nhục thân, khối huyền băng kia hãy còn còn dư lại hơn năm mươi di hài tiên nhân. Nếu như tăng thêm luyện chế, cũng lần lượt sung làm tùy tùng thiếp thân cho Tiên Nô, đầu hổ và Lão Long, ít nhất ở nơi Hồng Hoang hung hiểm khó lường này có thể có thêm mấy phần thủ đoạn bảo mệnh. Mà bên trong ngọc giản có lưu lại một đoạn chú giải của Hoàng bà bà: tu vi luyện chế khôi lỗi, chỉ có người luyện chế ba thành, vân vân.
Nói như thế, mấy Động Thiên sơ kỳ khôi lỗi Cửu Mục kia hẳn là do Cửu Huyền luyện chế. Lão gia hỏa đó thật nhọc lòng vì Tam Hoàng kinh.
Lâm Nhất ghi nhớ kỹ phương pháp luyện chế, cũng tính toán lại mấy lần, lập tức thu hồi ngọc giản. Trong khi tiếp nhận thể ngộ Thái Tố kinh và Động Huyền kinh, cửa động ngoài trăm trượng đã có động tĩnh. Hắn rụt vào trong góc, chỉ để tâm nằm xuống, ngược lại dùng mắt liếc ngang.
Theo một trận quang mang lóe lên, cấm chế ngăn cửa động đã bị mở ra. Một trung niên chậm rãi hiện thân.
Mấy chục vị tu sĩ trong động đua nhau bò dậy, ai ai cũng thần sắc lo sợ.
Trung niên nhân kia mang dáng dấp gầy, hai gò má xệ xuống, thần tình âm lãnh, quanh thân lộ ra uy thế Động Thiên sơ kỳ, bên hông hắn có treo một khối ngọc bài xanh đen. Hắn đứng vững trước động khẩu, uy thế bức người, hiển nhiên không bị cấm chế có hạn mà tu vi trong người. Trong khi ánh mắt lướt qua bốn phía, tu sĩ nơi đây đều phải cúi đầu lảng tránh. So sánh lẫn nhau thật khác biệt trời vực, khiến người ta không có cách nào đối mặt.
Ngày tháng lâu rồi, thấy cũng nhiều, Lâm Nhất được biết tục danh của vị Động Thiên cao thủ này từ miệng của người khác. Nguyên Tín Tử, một vị ma tu. Cứ cách mỗi bảy ngày là hắn tới động yêu cầu bảy người ra đi. Mà người quay trở về lại lác đác không có mấy. Cho nên thời khắc người này hiện thân đã mang đến khủng hoảng, không khác một cuộc tai nạn từ trên trời giáng xuống khiến mọi người sợ hết hồn hết vía.
Nguyên Tín Tử nghỉ chân một lát, giơ ngón tay lên tùy ý chọn vài người, phân phó:
- Ngươi, ngươi, ngươi. Còn ngươi nữa, đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT