- Ừm. Lão Long ta đêm nay chỉ uống mười vò, không đủ một phần tửu lượng.

Hổ Đầu và Lão Long uống rượu không say, ăn thịt không no, không phải là mưu cầu nước miếng chi dục thôi. Mà trước khi đi săn Lâm Nhất từng có thông báo, hai huynh đệ bấy giờ mới thu liễm không ít. Mà trước mắt náo nhiệt như vậy, từng người thổi phồng một phen ngược lại cũng trợ hứng.

- Hai vị đại ca thật là thần nhân trời giáng. Chỉ có điều rượu vào bụng nhiều, thế nào chịu nổi.

- Hai vị đại ca đều không phải là người phàm, chỉ cần nôn rượu ra, nhất định là ngàn vò không say.

- Nói bậy này. Ba tháng qua, có người nào thấy qua bọn họ ói qua, ụa qua.

- Rượu kia cơm đi nơi nào.

- Hổ Đầu đại ca, lão Long đại ca, chớ không phải là hóa rượu cơm hóa thành khí lực, cho nên mới lợi hại như vậy.

Hán tử hoang dã vốn tính tình thô lỗ, lại chung sống lâu ngày cùng Hổ Đầu, Lão Long, từng chuyện mà nói cười rộ lên làm không cố kỵ.

Lão Long nghe thú vị, cười ha hả vui một chút, nói ra:

- Ai nói chúng ta không chứ, không bằng ói cho hắn nhìn nhìn một chút.

Hắn đứng dậy làm bộ, long căn mong chờ muốn ra, lại bị Hổ Đầu bên cạnh tiến lên kéo, trợn mắt nói:

- Lão đại nói, nhập gia tùy tục, không được khoe khoang trước mắy người.

Hổ Đầu có truyền thừa tổ tiên, lại quản hạt Yêu vực nhiều năm, sớm đã hiểu được đạo nhân tình luân lý. Mặc dù trêu cợt Lão Long, không phải là cảm thấy thú vị thôi. Còn nếu để cho Lâm Nhất biết được hai huynh đệ hắn cố tình làm bậy trước mặt người phàm, không thể thiếu cần phải lần lượt dừng khiển trách.

Lão Long tướng mạo tuổi còn trẻ, rất là anh lãng bất phàm, cử chỉ lỗ mãng, dường như cố ý gây nên. Đứng giữ mấy chục người hán tử 'Không được huyền diệu' giả vờ giải độc, chỉ nghĩ hắn đùa bỡn cùng với Hổ Đầu, không kìm nổi ai ai cũng cất tiếng cười to.

Hổ Đầu nổi hứng, xách theo bình rượu đánh tới Tân Ngô cười nhiều nhất phía trong đám người. Đối phương bị hắn cưỡi ở dưới thân, vội vàng luôn miệng cầu xin tha thứ. Nhưng hắn không quan tâm, cười nói:



- Hay là chuốc say ngươi mới có thú vị.

Thấy thế, bốn phía mọi người đua nhau tránh né, trên ruộng dốc càng thêm náo nhiệt.

Lúc này, Hổ Đầu đột nhiên ngừng lại. Tay hắn cầm lấy bình rượu không nhúc nhích, cả người phảng phất cứng lại rồi. Rượu theo vò miệng ùng ục, ùng ục chảy xuôi, tưới vào đầy mặt đầy người của Tân Ngô, lại vô lực vùng vẫy.

Mọi người bốn phía tất núp ở một bên, vẫn đang cười nhìn không dứt.

Lão Long đã nhận ra Hổ Đầu khác thường, cũng sững sờ tại chỗ.

Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên có ba bóng người xẹt qua bầu trời đêm, từ trên trời giáng xuống, cách đất mấy trượng chậm rãi lập.

Lúc bấy giờ mọi người mới phát hiện, chung quanh lập tức an tĩnh.

Ba bóng người đột nhiên xuất hiện ấy, theo thứ tự là một vị lão giả và hai vị trung niên.

Lão giả râu tóc ngân bạch, nếp nhăn như đao khắc, mũi ưng, thần sắc hơi có vẻ âm trầm.

Người trung niên đều mặc bào bó sát thân mình, hơn nữa diện mạo võ vàng. Mà chỗ bất đồng là một người có hai mắt dài và nhỏ, cũng râu đen phiêu nhiên; một người có hai mắt hẹp và nhỏ, chòm râu trên càm chỉ có thưa thớt mấy sợi.

Không cần suy nghĩ nhiều, đó là tiên nhân. So với Lâm tiên trưởng càng lộ ra cao thâm khó lường.

Đan Cốc Đại Vu lấy ra cốt trượng, từ dưới đất cuống quít bò dậy, đi tới trước vài bước, từ hơn mười trượng cúi người hành lễ trước ba người, bái nói:

- Không biết tiên trưởng giá lâm, có thất lễ, còn xin thứ tội.

Mọi người Di tộc đều sinh lòng sợ hãi, từng người một đứng dậy bái kiến theo. Có đứa trẻ thức tỉnh từ trong giấc ngủ, trưởng bối sợ tới mức lấy tay che miệng, vừa lên tiếng khóc cũng chợt ngừng.

Nhưng có ba người ở đây đón tiếp tiên trưởng giá lâm không được chu đáo. Lão Long, Hổ Đầu, cùng với Tân Ngô dưới mông Hổ Đầu.



Ba vị tiên trưởng trên cao nhìn xuống, khiến cho mọi người Di tộc trên trên sườn núi đều sinh lòng kính sợ. Chỉ thấy trung niên cặp mắt dài nhỏ kia, thoáng hạ thấp người, lên tiếng nói ra:

- Sư tôn. Đám người phàm này trắng đêm chè chén say sưa, xem ra nguyên cớ là săn thú.

Lão tự tay tỏ ý, lập tức lại giương giọng hỏi:

- Bọn ngươi có từng thấy qua những tiên trưởng khác đến?

Đan Cốc Đại Vu mới chịu ứng tiếng, có người giành trước đáp:

- Ha ha. Chưa từng.

Lão hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn lại. Tuy rằng ba tháng không thấy bóng dáng của Lâm tiên trưởng, vì sao lại nói vậy?

Hổ Đầu đã bò dậy từ người Tân Ngô, mang trên mặt cười ngây ngô. Hắn không nói lời gì, một phen xốc Lão Long hãy còn ngồi nghiêm lên, cũng cùng theo mọi người khom người lễ ra mắt, bộ dạng rất là lỗ mãng và không mất quy củ.

Trung niên mắt nhỏ thốt lên kinh ngạc, nói ra:

- Chà? Sư tôn. Không nghĩ trong nơi hoang dã này còn có người có sức mạnh cường tráng như vậy.

Lão giả lướt ánh mắt qua tử thú chất thành đống trên ruộng dốc, từ từ theo tiếng nhìn lại.

Người đệ tử nói chính là hai vị nam tử trẻ tuổi, tướng mạo trang phục không hế khác biệt cùng mọi người chung quanh, chỉ có vẻ cường tráng cao lớn mà thôi. Mà da thú bó sát trên thân người bọn họ thì dơ bẩn không chịu nổi, phía trên còn dính vết máu mới đỏ tươi, hiển nhiên là mới mang săn thú trở về cũng ăn uống thả cửa.

Lão giả quan sát một lát, bỗng nhiên thần sắc cứng lại.

. .

Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play