.. .

Xa xa hơn mười dặm, Thái Sơ thần mạch lại có một tòa trận pháp khác, cũng khổng lồ giống như cái trước, nhưng phạm vi chung quanh chỉ có bốn, năm trượng, bốn phía pháp lực yếu ớt, tỏ ra cực kỳ bí ẩn sâu trong lòng đất.

Trận pháp này có manh mối gì, có ích lợi chỗ nào?

Trong hai mắt Lâm Nhất huyễn đồng lập lòe, giây lát sau quan sát tòa trận pháp bí ẩn này một lần trước sau.

Phía bên phải trận pháp có một đạo môn hộ hơn trượng, nửa khép nửa mở. Có thể chỉ làm cấm chế che giấu đơn sơ. Nhưng thái sơ khí trong đó quá mức dày đặc, khiến cho tình hình mơ hồ có thể thấy được, rồi lại nhất thời không phân biệt cứu cảnh.

Hồng Hoang cấm chế chi pháp so với Tiên vực mạnh hơn không chỉ một bậc. Còn nếu cần phải khai mở một đạo môn hộ đơn giản như thế, có thể ứng phó có thừa. Trong đó hẳn không có tu sĩ, ngại gì tìm tòi đầu mối hay không?

Lâm Nhất lòng ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được liền muốn phá cửa mà vào. Nhưng khi hắn từ từ tới gần tòa trận pháp kia, lại không nhịn được chần chờ.

Trời mới biết kế tiếp sẽ sanh ra biến cố đến bực nào, nếu không ngại, chẳng lẽ không muốn nếm khổ quả? Nếu trong đó có giấu Truyền Tống Trận Pháp tiên nhân lưu lại tất càng thêm không ổn, từ nay về sau, Thiên Ngu sẽ không còn là một viên Cô Tinh vắng vẻ. Dưới đất bất cứ lúc nào cũng sẽ hiện ra vô số tiên đạo cao thủ, không thể nào đề phòng, làm sao khiến người chờ ở đây, hơn nữa đừng nói đến phát tài lớn.

Lâm Nhất suy đi nghĩ lại, tâm thần càng thêm khó an. Bản thân mình dẫn Hổ Đầu, Lão Long và Tiên Nô thảnh thơi nhạc tai trên mặt đất, ai ngờ dưới đất không chỉ có chôn thần mạch, còn cất tai họa ngầm khó lường.

Như thế, quyết liệt không được, ngày hôm nay nhất định phải hiểu rõ.

Lâm Nhất không trì hoãn nữa, xoay người chạy thẳng tới hướng Di sơn. Không bao lâu đã tới sâu trong lòng đất Di tộc vạn trượng, giây lát ở chỗ cũ đào ra một mật thất hơn trượng, giơ tay lên vuốt long quyển vòng thạch trên cổ tay rồi đặt dưới đất, truyền âm phân phó:

- Nô nhi. Ngươi ở chỗ này bế quan. Vi sư quay trở về trước, ngươi và Hổ Đầu, Lão Long không thể khinh cử vọng động.

Nói xong, hắn thiểm độn mà đi.

Tiên Nô nhận lấy triệu hoán, nhất thời không kiềm chế được, từ trong long quyển lượn lờ ra, nhìn quanh với thần sắc không hiểu.

Mật thất nhỏ hẹp như vậy, dùng để bế quan ngược lại cũng u tĩnh. Trên đỉnh đầu chính là chỗ Di tộc. Tại sao sư phụ bỏ mình?



Tiên Nô lẳng lặng lẻ loi trong bóng đêm, trong lòng mơ hồ lo lắng. Địa phương như mãng hoang xem ra không ngoài suy đoán. Sư phụ đã nói sẽ không bỏ nô nhi lại. Nàng ta tự an ủi một phen, cảm thấy bình thường trở lại, cười một tiếng rồi nhanh nhẹn trốn vào long quyển.

. .

- Ha ha. Hổ Đầu đã về rồi. Lão đại. Người đâu.

- Lão đại không thấy.

- Bất kể hắn, còn có thể mất đi hay sao? Lần này săn thú, đảo mắt đã qua ba tháng. Huynh đệ ta ngươi lúc này nhất định phải ăn uống no say.

- Ha ha. Uống rượu ăn thịt.

Hai thân ảnh to lớn vạm vỡ chui vào trong nhà cỏ, tìm người không thấy, ngược lại không hề để ý kết bạn mà đi.

Ánh hoàng hôn vàng vọt, ruộng dốc trên khe núi đã dấy lên lửa trại thật sớm.

Các tộc nhân Di tộc đang bận rộn, lần lượt lột da, róc xương, chặt thịt dị thú săn bắt làm món ngon dạ tiệc. Mà không xa, dị thú chất đống vẫn có hơn trăm đầu, dẫn tới bốn phía nam nữ lão ấu mỗi người nét mặt buông lỏng. Thấy hai vị nam nhân cường tráng đến, mọi người vội vàng ngừng lại, không trốn lánh sợ hãi nữa mà nét mặt tươi cười vây quanh nghênh đón.

Đan Cốc Đại Vu chống cốt trượng, vẻ mặt tươi cười. Lão vượt qua đám người, rất hiền hoà hô:

- Hai vị chính là người đầu công, tạm uống rượu này.

Một đám hán tử đầy mặt phong trần theo đến đây, đều ôm bình rượu trong ngực. Tân Ngô chạy bộ tới gần, thần tình khâm phục nói ra:

- Hai vò rượu đón tiếp này chính là kính ý trên dưới hạp tộc ta. Còn xin Hổ Đầu đại ca, lão Long đại ca mau uống trước.

Từng chung sống với hai vị ác nhân được ba tháng, ngoại trừ cường đại và hung hãn quen thuộc ra, lại thấy được hào sảng không phải bình thường. Giờ này hắn và mọi người đều thành tâm phục tùng, dĩ nhiên coi Hổ Đầu, Lão Long là huynh đệ đồng tộc.



Hổ Đầu và Lão Long tìm không thấy Lâm Nhất, căn bản không để ở trong lòng. Khi hai người quay trở về sườn núi, đột nhiên đối mặt trước tình huống náo nhiệt như vậy, vẫn chưa có điều bất ngờ, mà song song ưỡn ngực lên, rất là dễ chịu cười nói ha hả, nhận lấy bình rượu, không khách khí chút nào liền ngẩng đầu uống. Bốn phía dâng lên tiếng hoan hô.

Bóng đêm rơi xuống, trên ruộng dốc lại giống như ban ngày.

Lửa trại hừng hực, người người nhốn nháo. Mùi rượu thịt và tiếng cười nói, ung dung phiêu đãng trong gió núi.

Trong đám người, Hổ Đầu và Lão Long thoải mái vô cùng. Theo Lão Long nói, mùi rượu kính có chút khác biệt.

Lần này đi ra ngoài săn thú, Hổ Đầu và Lão Long dẫn các hán tử Di tộc thỏa thích chạy nhanh tại Man Hoang chi địa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trong vòng ba tháng, thiếu chút nữa thuận lợi đuổi tận giết tuyệt dị thú trong đất Di tộc trưởng rồi vậy. Trước sự đắc ý của hai huynh đệ, phải thừa dịp thế càn quét Thiên Ngu.

Bất quá, nếu thật giết sạch dị thú rồi, không khác diệt nguyên khô. Càn quét Thiên Ngu, thế tất yếu xảy ra tranh đấu cùng với tộc quần khác. Cũng may có đám người Tân Ngô khổ khổ khuyên bảo, hai huynh đệ bấy giờ mới tận hứng mà về.

Giữa nam nhân, chỉ có cùng nhau trải qua sinh tử sát phạt và tắm trong nhiệt huyết mới đủ để trở thành huynh đệ. Kết quả là, sau một cuộc săn thú, Hổ Đầu, Lão Long và các hán tử Di tộc chung sống với nhau thật vui, song phương rất là dung hiệp.

Bóng đêm dần sâu, ruộng dốc trước khe núi vẫn sáng rực ánh lửa trại.

Mỗi khi săn thú trở về chính là một ngày hội của hạp tộc trên dưới. Hơn nữa lúc này thu hoạch rất phong phú, không một ai thương vong, các tộc nhân tự nhiên muốn tận tình vui mừng một phen.

Bọn nhỏ mệt mỏi, ôm miếng thịt trong tay, rúc vào trong lòng trưởng bối, ngực đã ra phập phồng buồn ngủ.

Các lão nhân canh giữ bên đống lửa, ước mơ cho thu hoạch năm sau.

Chúng phụ nhân thì nhìn nam nhân nhà mình xa xa, ai cũng xôn xao nụ cười trên nét mặt thư thái.

Đan Cốc Đại Vu ngồi một mình một bóng mà thần sắc di nhiên.

Các hán tử trong tộc vây quanh Hổ Đầu và Lão Long đang nói đùa không ngừng.

- Cho dù dọn tới toàn bộ số rượu cất trữ trong tộc, đều không lấp đầy 10 phần tửu lượng của Hổ Đầu ta. Mà lão đại nhà ta nói, bọn ngươi chưng cất rượu không dễ, mệnh huynh đệ ta nếm lướt qua, không được uống thả cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play