Trăng treo đã lâu, lúc nửa đêm. Trong thung lũng, Lâm Nhất dạo bước chầm chậm.

Chỗ này mặc dù thảo mộc tươi tốt, thời tiết giống hệt như xuân thu, nhưng không thấy chim hót tiếng côn trùng rên rỉ quen thuộc, trong yên lặng khác thường, chỉ có gió đêm mang theo vài phần dã tính chậm rãi thổi tới, thản nhiên thấm vào tim gan khiến người ta sinh lòng mơ hồ và xao động.

Một người đi lại trong màn đêm hoang dã, tắm mãi trong giá tuyên cổ đã lâu. Chợt hoảng hốt cảm thấy, mọi thứ đã trải qua dường như đã bị vứt lại rất xa ở phía sau lưng. Phía trước lại có tinh hỏa đang lan tràn, có nhiệt huyết đang sôi trào.

Giờ khắc này, bàng nhược tâm đầu đang reo hò, nếu như thiên địa hô hoán: Bước lên hành trình, liền nhất định đuổi theo vĩnh hằng.

Lâm Nhất không ngừng bước, ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh trăng xuyên qua gió mạnh tinh vân, đến từ xa vời bên ngoài. Nó hẳn là xoay chung quanh một ngôi sao Bát Hoang tinh vực, men theo quỹ tích cố hữu đang xoay tròn vãng phục. Trong khi rơi xuống chính là thời điểm sớm tối luân phiên.

Bất quá, trong thần thức, xa xa vẫn là tinh vân dầy đặc mà Hỗn Độn không rõ. Ánh mắt quét qua lại Âm Dương rõ ràng. Bởi vậy có thể thấy được thiên địa cấm chế huyền diệu vô cùng.

Một vị nắm rõ vạn dặm những điều cần lưu ý, hoặc có thể đã mất đi bổn ý đạo pháp tự nhiên.

Thần thức dĩ nhiên cường đại, có đôi khi hãy còn không bằng một đôi mắt phàm thấy rõ. Tiên như thế nào, phàm thì sao chứ?

Lâm Nhất thản nhiên đăm chiêu, chậm rãi dừng lại.

Bốn phía thảo mộc dây mây, đá vụn bụi đất nhìn như tầm thường, nhưng đều ẩn chứa Ngũ Hành chi đạo. Trong đó có phong sương ấm lạnh, có âm dương luân hồi, có thiên đạo thừa phụ, có vạn pháp tự nhiên.

Lâm Nhất xoay người. Trên vách đá dựng đứng bên ngoài mấy trăm dặm, vị Di tộc tộc trưởng kia lần nữa biến thành một tảng đá, đắm chìm trong suy nghĩ và cảnh giới mà chỉ có lão mới có.

Sau khi Lệnh Khâu tộc trưởng nuốt khối thịt khô khét vào bụng, cuối cùng từ một ẩn sĩ không ăn khói lửa đã trở về một người phàm đói bụng khó nhịn. Đã có tinh thần, liền thỏa thích tâm tình một phen. Lão tự cho là được ích lợi không nhỏ, cũng liên tục nói lời cảm tạ, nhưng không hề biết Lâm tiên trưởng trước mặt cũng không dám làm.

Pháp thuật thần thông vốn tồn tại giữa thiên địa. Câu nói này biểu lộ ra khá là đột ngột nhưng lại ngụ ý sâu xa, vừa khéo lại xuất phát từ trong miệng của một lão giả hoang dã.



Đối với chuyện này, không phải là Lâm Nhất không dám nghĩ tới, mà là chưa bao giờ từng suy nghĩ qua. Giờ này hắn có điều hiểu rõ, nhiều nghi ngờ dần dần phân giải.

Pháp thuật thần thông không ngoài ngũ hành biến hóa. Thí dụ như gió nổi lên mưa rơi xuống, Lôi Điện chi hỏa, …, trước mắt người thường quả nhiên là thần kỳ mà quỷ dị khó lường. Mà có nhân thể xét thiên cơ, mượn cho mình sử dụng. Có người cải đạo hành chi, hiểu được toại mộc lấy lửa, rèn thạch luyện kim rất nhiều thủ đoạn mưu sinh dùng để phồn diễn sinh sống. Lâu ngày chày tháng, cường giả mạnh hơn, dần dần tiên, phàm cả hai cùng tồn tại. Nếu như xưa nay có tiên, kẻ đến sau giỏi lắm là truy bản tố nguyên (truy tìm nguồn gốc) mà thôi.

Lâm Nhất nghĩ đến đây, khe khẽ lắc đầu.

Từ thượng cổ tới viễn cổ, cho đến ngày nay, mọi người từ trong máu tanh sát phạt đã lấy được càng nhiều đường tắt, vì thế liền có nhiều phân tranh và ân oán tình cừu. Lâm mỗ lại đón gió mưa một đường đi tới chỗ này, là bỏ gốc lấy ngọn, hay là chấp niệm không thay đổi?

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng đi phía trước, tiếp tục dòng suy nghĩ.

Mỗi ba mươi năm, năm mươi năm đi qua, Thiên Ngu sẽ có tiên nhân thường lui tới.

Lệnh Khâu tộc trưởng đã nói, năm đó lão ta gặp tiên nhân Lệnh Khâu sơn, còn ngoài vạn dặm phía đông Di Sơ. Chỉ đợi ngày sau, không ngại đi đến tra xét một phen. Bản thân mình dẫn Hổ Đầu, Lão Long, Tiên Nô tạm ở nơi này cần phải cẩn thận một chút.

Sau một nén nhang, Lâm Nhất về tới nơi đến. Mặc dù hắn sớm biết nhưng vẫn không kìm nổi bĩu môi.

Đêm đã thật khuya, nam nữ già trẻ Di tộc phần lớn về nhà nghỉ đêm. Trên sườn núi phía trước vẫn có đống lửa trại đang thiêu đốt không thôi.

Bốn phía chung quanh lửa trại, mấy chục hán tử tinh tráng nằm ngổn ngang tứ tung, ai cũng bất tỉnh say như chết. Nhưng Hổ Đầu và Lão Long ngồi nghiêm chính giữa lại hưng trí dày đặc, vẫn còn đang ăn uống không ngừng, thỉnh thoảng còn đắc ý cười to vài tiếng. bão đất trống bên cạnh, bình rượu xếp thành núi nhỏ, khắp nơi đều là thịt xương, có thể nói trước mắt là một đống hỗn độn. Bên ngoài hơn mười trượng, Đan Cốc Đại Vu một thân một mình chống cốt trượng đang đợi, gương mặt không biết làm thế nào, tỏ ra cực kỳ cô độc và đáng thương.

Hổ Đầu thấy Lâm Nhất quay trở về thì vui mừng đứng dậy, giơ tay lên hô:

- Ha ha. Lão đại. Hổ Đầu còn lưu lại cho ngươi một vò rượu. Rượu đâu?

Lão Long đứng dậy theo, lắc lắc vò rượu không, hự một tiếng, trả lời:



- Không còn.

Hổ Đầu không cho là đúng chộp tới nồi đồng bên trong lửa trại, tỏ ý thân thiết nói:

- Thịt cổ điêu thú rất là thơm ngon. Cơm đâu?

Lão Long vứt bình rượu một cái ‘cạch”, nhắc nhở:

- Một miếng cuối cùng đã bị ngươi ăn hết rồi a.

Khuôn mặt tươi cười của Hổ Đầu trở nên cứng đờ, rụt hai tay chà chà, có chút lúng túng giải thích:

- Không để ý, cũng bị mất, ha ha.

Hắn thấy Lâm Nhất vẫn đứng trên sườn núi ngoài 30 trượng, thần sắc cũng không có ý không vui, lập tức yên lòng, nhấc chân đá văng một hán tử chắn trước người, sải bước nghênh đón, không hề để ý thổi phồng nói:

- Huynh đệ ta đánh nhau khó gặp địch thủ, uống rượu ăn thịt lại không thành vấn đề.

Lời còn chưa dứt, hắn có chút thích ý ợ một cái.

Lão Long sau đó đi tới, cũng mang bộ dáng tinh thần phấn chấn.

Đan Cốc cuối cùng trông Lâm Nhất, sớm đã giành trước một bước đến trước mặt, cười khổ nói ra:

- Lâm tiên trưởng. Hai thủ hạ mà ngài thu phục đã uống sạch sẽ số rượu cất trữ trong tộc ta không nói, còn mạnh mẽ chuốc say mấy chục người nam nhân cường tráng, lão ấu trong tộc cũng không dám tới gần, đành phải tán đi thật sớm.

Hắn giơ tay lên nhất chỉ, lại nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play