Vô Tiên

Chương 2275: Tộc trưởng Di tộc (2)


9 tháng

trướctiếp

Lâm Nhất nghe được chỗ này, thầm nghĩ, không có người có linh căn, có thể nào tu hành? Mà đối phương nói cái đạo Xá hình tồn vô (buông bỏ hình chỉ tồn tại hư vô ) kia, phàm là tu sĩ đều có thể nói một chút nào đó. Nhưng thật muốn đạt đến cảnh giới như thế, chỉ sợ là lác đác không có mấy ai. Mà vốn chỉ của nó, thật ra thì áp hợp ý với « Thái Tố kinh 》 và 'Cửu chuyển cảnh' .

- Bất tri bất giác, tại hạ quên đi tinh thần biến huyễn, quên đi bốn mùa thay đổi liên tục, quên đi hàn thử ấm lạnh, như thế ngồi xuống đã mấy năm, mấy chục năm.

Lệnh Khâu tiếp tục:

- Tại hạ tuy rằng ngày càng tuổi cao, nhưng chưa hề bởi vậy mà bỏ qua. Cho nên, sau khi thu xếp tốt tộc quần liền kiên trì bền bỉ, rồi sẽ có một ngày hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hẳn là đã lâu lão không có nói chuyện, một khi lên tiếng tựa như biến thành người khác mà trở nên hay nói, lại tiếp:

- Như thế nào tiên nhân?

Lâm Nhất đánh giá lão giả cách đó không xa, hưng trí trong nghi ngờ dần dần dày hơn. Như thế nào tiên nhân? Đơn giản một câu nói, lại ngụ ý vô cùng.

- Ban đầu nghĩ đến chỉ có người lên trời xuống đất, hô phong hoán vũ mà đắc đạo trường sinh mới là tiên nhân. Không.

Lệnh Khâu bắt đầu tự hỏi tự trả lời, cũng khoát tay, nâng râu dài trước ngực, thần tình rất khẳng định, nói ra:

- Chỉ cần làm thỏa mãn tự nhiên của ta, tu hư khí của ta là có thể cùng đạo minh nhất, vạn điều lo lắng đều không, sẽ đạt tiên chân cảnh giới. Lý giải của chữ Tiên, theo lý phải là như thế. So với ngàn năm vạn năm, không thể bì bình yên tự tại nhất thời.

Lâm Nhất vừa động đuôi lông mày, như có điều suy nghĩ. Lệnh Khâu kia có thể không là cao nhân tị thế ẩn tu, mà trong giọng nói lại không phải không có lý. Tựa như Lâm mỗ vậy, cho dù sống được ngàn năm vạn năm thì phải làm thế nào đây? Chỉ lo một đường bôn ba, truy đuổi, chưa bao giờ kịp xem phong cảnh bên đường cũng hưởng thụ an nhàn một lát. Kết quả là lấy được cái gì? Chi bằng xuất vân tử tới tiêu sái, ít nhất hắn có bích hải tình thiên của bản thân mình, có nhàn thú mây nước của bản thân mình.

Nói như thế, cái tên mập thường thường phai mờ trong chúng sinh, chẳng lẽ sớm đã lĩnh lược được tới tiên chân cảnh giới?

Lệnh Khâu thấy Lâm Nhất thủy chung im miệng không nói, cười lên tiếng:

- Ha ha. Một phen kiến thức thô thiển mà thôi, mong rằng tiên trưởng chớ chê cười.

- Sao phải chê cười?

Lâm Nhất theo tiếng hỏi ngược một câu, nói ra:



- Ngươi ở nơi này nghe gió nhìn mây, hiểu rõ vu tâm, cũng bằng khu thể phàm tục, không ăn lửa khói, hơn nữa thọ dài mấy trăm năm, nhưng mà cảnh giới không tầm thường. Lâm mỗ càng thêm khâm phục.

Lệnh Khâu cất tiếng:

- Lâm tiên trưởng có chỗ không biết, người Di tộc ta đều thọ nguyên lâu dài, chỉ vì giữa núi mãnh thú hung tàn mà chết nhiều, bấy giờ mới khiến cho tộc quần khó có thể lớn mạnh. Mà tại hạ dĩ nhiên nhận ra trường sinh chi sinh, thân ngoại chi thân, tuy là ngày sau bước chân vào luân hồi, cũng không hối hận a.

Bỗng nhiên hắn ôm bụng, hình như có khó chịu, lại hỏi:

- Lâm tiên trưởng có gì chỉ giáo.

Lâm Nhất ngắm Lệnh Khâu, âm thầm xúc động. Năm đó sư phụ Thanh Vân Tử, Tô tiên sinh, đám người Chân Nguyên Tử, tuy là xác phàm nhưng lại cực kỳ hiểu thấu tâm niệm cảnh giới. Chớ nói tiên phàm người lạ, chung quy trăm sông đổ về một biển. Hai bên làm sao ngồi mà nói suông chứ.

Cái gọi là một ngày nghe đạo, sớm chiều có thể chết. Cảnh giới tới nơi, có thể hòa tan vào tự nhiên, quên đi sinh tử, đạt tới huyền diệu. Chính như người như Thái Tố, thay đổi mà hữu hình, hình và chất, mà chưa thành thể, không ngoài tuần hoàn thiên đạo đấy.

Lâm Nhất nghĩ đến đây, nói ra:

- Ngoài thọ nguyên, ngươi vẫn khác biệt cùng người thường, nếu không phải tu sĩ.

Hắn chợt ngừng lời, nhìn Lệnh Khâu, lại nói:

- Lúc ngươi tĩnh tọa ở đây, trước sau trải qua an chỗ, ngồi đã quên, thần giải cảnh, chính như lớp người chân quan chúng ta, nhập định chi đạo. Trong đó diệu dụng quả nhiên bất phàm. Thỉnh giáo không dám nhận, so tài lẫn nhau mà thôi.

Hắn so tài chính là từ khiêm tốn, có điều hiểu rõ thật ra thì không phải là giả.

Nhưng dường như Lệnh Khâu không có kiên nhẫn, hai tay bò dậy, xoay người liền muốn bước chân vào một bên hang động, lại quay đầu nói:

- Lâm tiên trưởng chớ nên ngại, tại hạ một khi đã tỉnh liền đói bụng khó kềm chế, trong động còn có lưu lại thức ăn.

Hắn còn cao hơn Lâm Nhất một cái một đầu, hai chân trần lại bọc da thú cũng cũ nát, hơn nữa chòm râu dơ dáy mà lôi thôi lếch thếch, lão giả mười phần một lạc phách đòi đồ ăn, làm gì còn dáng vẻ tộc trưởng Di tộc cao thâm khó lường.



Lâm Nhất không cho là đúng lắc lắc đầu, trong lòng dù sao cũng luôn nghi ngờ không tan.

- Lần trước ăn còn dư lại thịt nai, đã qua ba năm, hơn nữa nướng thực một phen. Ha ha.

Lệnh Khâu đi rồi quay lại, cầm trong tay một tảng thịt khô đen nhánh. Hắn khoanh chân ngồi xuống, tùy ý bắc lên mấy cây cành khô cũng đặt tảng thịt lên kệ. Sau đó thần tình chuyên chú, cầm hai hòn đá bên cạnh nhẹ nhàng cọ xát, không thấy làm bộ, rồi lại cong ngón tay búng ra, một luồng hỏa miêu bỗng nhiên xuất hiện.

Không bao lâu, ánh lửa dấy lên cành khô, không nghe thấy mùi thịt, ngược lại một mùi khét tràn ngập ra.

Thần sắc Lâm Nhất lóe lên một cái, trầm ngâm hỏi:

- Tộc trưởng đại nhân am hiểu pháp thuật?

- Pháp thuật?

Lệnh Khâu vừa đỡ râu dài tránh hỏa miêu, một tay cầm cành khô có cắm miếng thịt, giương mắt nhìn Lâm Nhất, không hiểu nói ra:

- Đây chính là hỏa trong thạch, do tại hạ ngưng thần thôi phát ra.

Lời nói đến một nửa, hắn bừng tỉnh đại ngộ lại nói:

- Ah. Cái gọi là pháp thuật không ngoài như thế. Nó vốn tồn tại giữa thiên địa.

Hắn vội vàng vứt bỏ đồ trên tay, chắp tay thi lễ, an ủi cười nói:

- Đa tạ tiên trưởng chỉ giáo.

Pháp thuật vốn tồn tại giữa thiên địa.

Lâm Nhất im lặng.

Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp