Lâm Nhất quay sang hai huynh đệ đang tranh chấp không nghỉ ấy, hô:

- Ngoài bảy ngày lộ trình, hình như có lối ra. Đi theo ta.

Hắn gọi ba ngày lộ trình là dùng lời nói độn pháp tầm thường. Sơ lâm đất khách, cẩn thận để đạt được mục đích, căn bản vô tu vội vã chạy đi! Còn nữa, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, ngày sau còn dài.

. .

Mười ngày sau, một viên tinh thần lẻ loi xuất hiện ở phía trước. Phạm vi chung quanh hắn không lớn, mấy chục vạn dặm mà thôi, gió mạnh mây mù xoay chung quanh, núi sông tung hoành, cây cối tươi tốt, cũng có hình bóng của người, của thú thường lui tới.

Ba người xuyên qua gió mạnh, lặng yên không một tiếng động đã rơi vào trên cô tinh.

Đây là một nơi núi rừng, cổ mộc dày đặc, che râm trời. Trong rừng có mảnh đất trống hơn mười trượng, thảo mộc sâu thẳm, trên mấy tảng đá nhấp nhô còn khoác một tầng rêu xanh thật dày, chung quanh rất là yên tĩnh mà không thấy dấu chân người.

Một trận gió lên, thảo mộc rêu xanh toàn bộ tách ra. Lâm Nhất từ không trung giáng xuống, nhẹ nhàng rơi trên một tảng đá vuông vức, sạch sẽ và bằng phẳng. Cũng trong nháy mắt, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ trầm đục ầm, ầm, hai bóng người một trước một sau dộng thẳng trên mặt đất.

Lâm Nhất ngồi xếp bằng, lắc đầu nói ra:

- Cớ gì gây ra động tĩnh lớn như vậy? Chúng ta mới đến, cẩn thận làm đầu.

Đến đâu thì hay đến đó! Hắn thu liễm tâm tình ngay sau đó, dĩ nhiên khôi phục vẻ ung dung ngày xưa. Còn hai vị huynh đệ kia quả thật là một đôi cường nhân không thể có nhiều hơn. Để tránh sau này đột nhiên nảy sinh bất ngờ, thời khắc này đáng làm bạn, hắn là một lão đại không thể thiếu chuyện phải dùng lời nói dạy bảo tận tình.

Hổ Đầu tự đắc nhoẻn miệng cười, nói ra:

- Ha ha! Lão đại có chỗ không biết, long hổ từ phong vân, cử động hiển thần uy.

Lão Long rất tán thành câu nói này, gật gật đầu.

Hổ Đầu cực kỳ tùy ý giơ tay lên ôm lấy vai của Lão Long, khoe khoang nói:



- Tổ tiên nhà ta chính là yêu tôn năm đó, câu nói vừa rồi chính là do ta truyền thừa mà đến, rất có đạo lý.

Thường xuyên qua lại, Lão Long dần dần thành thói quen đối với cử chỉ của Hổ Đầu. Hắn không còn kháng cự, cứ mặc kệ hắn ta kề vai sát cánh. Chợt nhìn cũng có mấy phần bộ dáng làm thân huynh đệ!

Lâm Nhất nhếch khóe miệng, lắc đầu với hai nam nhân cường tráng đứng như hai cột điện ở bên ngoài mấy trượng, nói ra:

- Chỗ này tuy là vắng vẻ, nhưng lại là chỗ đi thông Tiên vực môn hộ. Lúc chúng ta tới trên đường chưa đóng cửa, có lẽ sẽ có tiên đạo cao thủ đi đường này. Cho nên ta và các ngươi ba người không đi chỗ cao mà tạm lánh trong rừng, đều có dụng ý.

Hổ Đầu buông lỏng Lão Long ra, đỉnh đạc lên tiếng:

- Trong mấy chục vạn dặm bất quá là chỉ là mấy người phàm và dị thú nhỏ nhoi mà thôi, lão đại an tâm đi.

Trách không được người này muốn từ bỏ vị yêu tôn, hắn chịu không nổi nửa điểm ước thúc. Mà hắn bắt đầu hồ đồ khiến người ta hết cách a!

Lâm Nhất không rãnh để ý, tự nói:

- Hai người các ngươi chỉ để ý ẩn tu vi, không được tự tiện tiết lộ hành tích. Mà ta chạy đi lâu ngày, hãy còn tu thổ nạp nghỉ ngơi một chút nào.

Trong lúc nói, hắn không khỏi lấy ra tử kim hồ lô, ngẩng đầu ực một hớp, có chút thích ý than dài một hơi.

Thấy thế, hai mắt Hổ Đầu sáng ngời, sải bước tới tranh giành, không khách khí chút nào đưa tay nói:

- Ha ha! Hổ Đầu uống rượu cũng giỏi a.

Lão Long tới sau đó, phụ họa nói:

- Ta cũng muốn nếm thử.

Hai người này đều tỏ vẻ thèm nhỏ nước dãi, thiếu chút nữa là động thủ cướp đi hồ lô rượu.



Hai mắt Lâm mỗ lật một cái, khóe miệng nổi lên cười khổ. Dẫn hai vị huynh đệ này theo không cần lo lắng, còn muốn gánh vác rượu hầu hạ. Như thế thật cũng không sao, đừng làm cho Lâm mỗ bận tâm lo nghĩ là được! Hắn phất tay áo, hai bình chứa mười cân rượu bỗng nhiên bay ra.

Hổ Đầu mừng rỡ, đưa tay nắm bình rượu xoay người rời đi. Lão Long học theo, nhận lấy bình rượu cũng đi theo.

Lâm Nhất nhíu mày, quát:

- Hai người các ngươi muốn đi nơi nào?

Hổ Đầu khoát tay, cũng không quay đầu lại đáp:

- Ngươi tĩnh tu đi, ta cùng với huynh đệ tự đi chỗ khác uống rượu.

Lão Long vẫn còn coi như hiểu chuyện, bước chân chợt dừng lại, xoay người nói:

- Chỗ này hãy còn không địch thủ, lão đại không cần lo lắng.

Lời hắn mới vừa rơi xuống, cùng với Hổ Đầu đã biến mất trong rừng sâu.

Đất trống trong rừng chỉ còn lại một thân một mình Lâm Nhất. Tay hắn giơ tử kim hồ lô, vẻ mặt tỏ vẻ không biết phải làm sao!

Tình hình nơi này cũng đại khái rõ ràng như lúc tới. Bên trong mấy chục vạn dặm cũng không thấy có tiên nhân thường lui tới. Mà Hổ Đầu và Lão Long cùng tu vi bất phàm, sẽ không có sự việc gì. Bất quá, vì sao bản thân mình luôn có chút không yên lòng vậy chứ?

Lâm Nhất giương mắt nhìn bốn phía, trong yên tĩnh khác thường, phảng phất có sự hoảng hốt khi vẫn còn chưa ly khai Tiên vực. Mà vị trí, cổ thụ thảo mộc cực kỳ xa lạ; trong rừng sâu càng không ít một số loại thú cổ quái. Chỗ xa hơn còn có nhà cỏ bóng người.

Chỗ này nếu như là Hồng Hoang, lại là một địa phương ra sao?

Lâm Nhất thu hồi tử kim hồ lô, hai tay có thêm một vật. Hắn vừa thu nạp tinh thạch năm màu, vừa xuyên thần thức vào bên trong ngọc giản.

Vô Tiên quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play