.. .

Lúc trước là biển lửa liệt diễm, sau đó còn lại là một vùng tăm tối.

Trong hai mắt không nhìn thấy được cái gì, đồng thời thần thức mông lung. Tiếng gió đang gào thét vô tận không ngừng, nguy cơ vô hình làm người ta run sợ trong lòng.

Một khắc kia phảng phất hướng về thâm uyên vạn trượng, vừa tựa như một bước bước chân vào trong hỗn độn, bỗng nhiên ngơ ngơ ngác ngác cũng khó có thể kềm chế, chỉ có xoay tròn theo gió thổi mạnh mẽ, rơi xuống, mặc cho càn khôn điên đảo, dùng thần hồn trục xuất, hơn nữa để lại nhất niệm không mất, từ từ lập lại sinh tử đau khổ.

Không biết đã qua bao lâu, tựa như con cá đang may mắn tránh thoát lốc xoáy!

Lâm Nhất chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ một chút, trước mắt đột nhiên sáng rõ. Hắn không dám lơ là, tiếp tục bay về phía trước, sau nửa canh giờ mới chậm rãi ổn định thân hình, mang theo thần tình mệt mỏi không chịu nổi đưa mắt nhìn bốn phía.

Đây là một phiến trời sao mênh mông vô ngần, không khác gì Tiên vực lắm. Mà thần thức có thể đạt được, hiếm thấy tinh thần. Chỉ có bên ngoài cực xa ấy hình như có mây tía dày đặc, cũng có hào quang mơ hồ loé lên thiên vũ, hơn nữa năm màu biến ảo mà mỹ lệ vô cùng!

Đây cũng là Hồng Hoang? Vô cùng to lớn!

So sánh với Tiên vực đã từng rộng lớn vô biên bất quá là một góc trong đó. Ngay cả kiệt lực nhìn lại, trong thần thức vẫn là trống không mênh mông!

Tại thiên quang năm màu chớp động, trên thiên vũ dường như mặt trời không chỉ có một.

Lâm Nhất kinh ngạc nhìn ra xa. Sau một lát hắn xoay người, không kìm nổi khuôn mặt có chút động.

Ngoài ngàn vạn dặm hư không vốn trong vắt không có gì, bỗng nhiên một đoàn gió mạnh quỷ dị lượn quanh. Lốc xoáy mãnh liệt của nó phảng phất đang dần dần rút nhỏ, vẫn có thể thấy rõ cửa động màu đen vài trượng!

Đó chính là lúc tới cửu dương chước nhật? Nhớ hai người Ngọc Thắng và Hạo Độ đã nói, con đường Cửu Thiên bất quá là mở ra ba thành, nhiều nhất chỉ có thể duy trì khoảng chừng ba năm rưỡi. Trước mắt xem ra, cửa động bên trong lốc xoáy đã có dấu hiệu khép kín! Nếu thật như thế, Cửu Huyền muốn quyển thổ trở về, chẳng lẽ không phải đường này không thông?

Lâm Nhất cảm thấy an tâm một chút, rồi lại ẩn sinh thẫn thờ. Từ nay về sau thiên địa khác biệt, những gì đã qua tựa như tràng mộng, chỉ tồn tại ở trong ký ức! Bản thân mình đã là người một ngàn hai trăm tuổi hơn, nhưng dường như mới vừa vặn tập tễnh khởi bước.

Nhưng trước mắt nên như thế nào?



Chuyến đi Hồng Hoang lần này toan tính không ngoài ba việc. Tìm tới Mộ Vân, cuối cùng tìm được tung tích của Vũ Tử; chọn cơ hội đối mặt với Cửu Huyền, khiến cho Tiên vực miễn hậu hoạn. Mà có được « Động Thần kinh », là quan trọng nhất, không phải hai cái trước đều khó có thể được như ý! Về phần trong đó sẽ sinh ra chuyện xấu gì vẫn còn chưa biết a!

Ngoài ra, tuy nói không rõ thời thần bên trong Cửu Thiên Môn kính, đoán chừng cũng phải trải qua một năm. Đi gấp không ngừng, tinh thần thời thời khắc khắc căng thẳng, cũng không ngừng vận chuyển tu vi, thực làm cho lòng người mệt mỏi. Nếu nhất thời an nguy không lo, nên tìm một chỗ đặt chân nghỉ ngơi trước rồi sau đó có tính toán cũng không muộn!

Lâm Nhất lần nữa nhìn ra xa bốn phương, cũng đang âm thầm nhớ kỹ. Chốc lát, hắn vừa nhấc cổ tay. Ba bóng người từ long quyển bay ra, theo thứ tự là Hổ Đầu hung hãn dị thường, Lão Long uy vũ bất phàm, cuối cùng là Tiên Nô mảnh mai rung động lòng người.

Thời khắc Hổ Đầu hiện thân, hào hứng vội vàng thoan ra ngoài mấy trăm dặm, xoay người đột nhiên quay trở về, huy động bàn tay to quát:

- Biệt tử người, rốt cuộc đến nơi nào à?

Lão Long chỉ đi vòng vo bốn phía một vòng liền bay đến bên cạnh Lâm Nhất. Hắn ưỡn thẳng thân thể tráng kiện, hai tay ôm bàng, hừ một tiếng với Hổ Đầu, gằn từng chữ một:

- Đây chính là Hồng Hoang! Dài dòng.

Lời nói của hắn vẫn trúc trắc, nhưng hai mắt có thần mà khí độ trầm ổn, so với Hổ Đầu năm đó càng tăng thêm mấy phần uy thế.

- Huynh đệ! Ngươi sao biết chỗ này chính là Hồng Hoang, chẳng lẽ đã tới hay sao?

Hổ Đầu lắc mình đến tới gần, giơ tay lên ôm vai của Lão Long, biểu lộ ra khá là thân mật. Mà hắn trừng mắt bên trong hổ nhãn lại chớp động thần sắc cư cao lâm hạ, quả nhiên là xem đối phương là tiểu huynh đệ!

Đầu vai của Lão Long run lên, nhưng không tránh thoát, vốn muốn nổi giận đã thấy Hổ Đầu vỗ vỗ trên vai liền lui sang một bên. Hắn phẫn nộ nhìn đối phương một cái, từ trong miệng hộc ra một chữ:

- Ngu xuẩn.

Hổ Đầu đã có Lão Long làm bạn càng cảm thấy thú vị. Hắn bất dĩ vi nhiên ngu ngơ vui vẻ, cười nói:

- Ha ha! Ngươi mới chỉ hóa hình mấy ngày, linh trí mở phân nửa, dám cười ta ngu xuẩn.

Hắn mới bắt đầu hóa hình, ngũ quan mặt mày tương tự như Lâm Nhất. Giờ này đã có được tổ tiên truyền thừa cũng tu tới Tiên Quân cảnh giới, dĩ nhiên là bản tính hiển lộ ra hết, ngay cả bộ dáng cũng trở nên rất thô lỗ uy phong.



Lão Long thì ánh mắt oai hùng, khí thế hơn người, sao với Hổ Đầu ngược lại cũng không rơi xuống hạ phong. Hắn hé miệng nói:

- Chuyến này chỉ có một chỗ đi, ngươi cần gì phải biết rõ còn hỏi?

Hổ Đầu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, có chút buồn bực lẩm bẩm:

- Sao ngươi biết ta biết rõ còn hỏi.

Trong lúc hai người dây dưa, Lâm Nhất mỉm cười.

Mỗi tiếng nói cử động của Lão Long nhìn như xa lạ, rồi lại lộ ra mấy phần quen thuộc, khiến người thân thiết gấp đôi. Chuyến này có hắn cùng với Hổ Đầu làm bạn thật cũng bớt đi mấy phần cô quạnh.

Đôi mắt Tiên Nô sáng chớp động mà thần sắc vui vẻ. Nàng ta ở một bên nhẹ nhàng khẽ động vào ống tay áo của Lâm Nhất, ôn nhu hỏi:

- Sư phụ! Chỗ này đã là Hồng Hoang?

Lâm Nhất nghiêng đầu thoáng nhìn, sắc mặt không chút thay đổi đáp:

- Nô nhi! Tại sao đã quên vi sư phân phó?

Tiên Nô chợt thấy sư phụ tức giận, không kìm nổi cái miệng nhỏ nhắn hé mở lên tiếng a…, luống cuống vội vàng cúi đầu. Mái tóc dài và mượt chảy xuống, cần cổ bạch ngọc hơi thẹn thùng.

Giọng của Lâm Nhất lộ ra nghiêm khắc, quát lên:

- Từ ngày hôm nay cho đến trước Phạm Thiên cảnh giới, không được rời long quyển nửa bước.

Bất cứ lúc nào, chỗ nào, tu vi mới là chỗ dựa dẫm duy nhất. Nếu hắn chỉ dẫn theo tên đệ tử này bên người, liền không muốn có bất kỳ chuyện phát sinh bất ngờ nào.

Tiên Nô rất là biết điều, vội vàng hạ thấp người ứng thị, thân hình lóe lên một cái liền trốn vào trong long quyển. Thời khắc nàng ta rời đi, ngước mắt vút qua, bên má không ngờ lại mang theo một nụ cười xấu hổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play